Sở Mặc không muốn gặp rắc rối cho nên theo bản năng hắn tăng nhanh tốc độ hơn nữa. Ngay lập tức thi triển ảo ảnh Tật Phong Bộ, triển khai bản lĩnh Súc Địa Thành Thốn toàn bộ tốc độ của hắn lập tức trở nên nhanh hơn rất nhiều!
Sàn sạt.
Sàn sạt.
Thanh âm kia nhưng vẫn trước sau như một giống như là đi theo bêncạnh hắn.
Điều này làm cho cảnh giác trong lòng Sở Mặc tăng lên tới cực hạn, sau đó hắn dừng bước. Tiếp đến… lập tức triển khai thần niệm bao phủ bốn phương tám hướng.
Hí!
Thần niệm của Sở Mặc lúc càng ngày càng đi xa thì rốt cục hắn cũng cảm ứng được một sinh linh. Ở ngay địa phương bên trái cách hắn không đến ba trăm dặm, dường như thứ này vẫn còn đang đi lại trong lòng đất. Nhưng mà hình thể của thứ này lại làm cho Sở Mặc không kìmđược mà hít một ngụm khí lạnh.
Cái này thậm chí là dài mấy ngàn trượng!
Vào lúc Sở Mặc dừng bước thì nó cũng dừng bước.
Vào lúc thần niệm của Sở Mặc bao trùm nó trong nháy mắt trên người của vật kia tản mát ra một hơi thở tử vong vô cùng khủng bố!
Oanh!
Sở Mặc cảm giác thần niệm của mình giống như là bị ai đó hunghăng chém một đao, toàn bộ tinh thần thức của hắn đều bị rung chuyển một trận.
Gương mặt của Sở Mặc trực tiếp vặn vẹo rất đau!
Cho dù là hắn cũng có cảm giác khó có thể chịu đựng được.
Sau đó một khắc Sở Mặc căng chân mà chạy như điên!
Ngay lúc này, ở bên trái cách Sở Mặc ngoài ba trăm dặm, một bóng dáng màu đỏ ầm ầm chui ra từ trong lòng đất. Giống như một con rắn vô cùng lớn, hướng về phía Sở Mặc mà đánh tới.
Hơi thở tản mát từ trên người thứ này đã vượt xa một tu sĩ Luyện Thần Kỳ, chí ít là có cảnh giới của một Đại Thừa Kỳ!
Hơn nữa hình thể lại to lớn không gì bằng, trên người tản ra mùi tanh vô cùng gay mũi, mở miệng lớn dính đầy máu, hướng về phía Sở Mặc trực tiếp cắn nuốt.
- Đây là thứ gì?
Tốc độ của Sở Mặc đã tăng đến cực hạn, cả người ngay cả một tàn ảnh cũng không có để lại. Trong chớp mắt đã hiện ra ở một nơi cách xa mấy ngàn dặm, nhưng mà cái thứ to lớn này như cũ liều mạng mà đuổitheo.
- Đó là Tiên Khâu, một tiểu phá sâu.
Đúng lúc này truyền đến thanh âm của Hỏa long đang ở trong cốc ở trên người Sở Mặc.
Lúc Sở Mặc phi thăng đến Tiên giới cũng mang theo cốc Hỏa long cùng nhau phi thăng, đây cũng là chuyện mà hắn đã đồng ý với Hỏa long. Tuy nhiên tương lai khi tất cả đám người Diệu Nhất Nương đều phi thăng đến Tiên giới, Sở Mặc sẽ để cho Hỏa long tiếp tục trấn thủ Phiêu Diêu Cung ở Tiên giới. Cho đến khi nào hắn phi thăng đến Thiêngiới thì mới có thể mang theo nó rời đi.
Đến lúc đó cũng chính là lúc Hỏa long hoàn toàn khôi phục tự do của nó.
Nghe thấy thanh âm của Hỏa long, lúc này Sở Mặc mới nhớ đến trên người mình còn mang theo một bảo tiêu vô cùng mạnh mẽ. Lập tức cười rộ lên, cũng không chạy nữa mà nói:
- Tại sao ngươi không nói sớm một chút hả? Lúc đó nên để cho ngươi trực tiếp tiêu diệt đám người đi tiếp dẫn kia rồi. Làm hại ta lãng phí một đống lớn đan dược cực phẩm! Trốn đan cũng tốt mà Phá Giới Đan cũng tốt. Tài liệu của những thứ này đều vô cùng đắt tiền, nếu không phải Sở Mặc cùng với Linh Đan Đường có hợp tác, thì hắn căn bản là không thể tìm thấy được những nguyên liệu chế tạo ra các loại đan dược này.
Hỏa long yếu ớt nói:
- Ngươi đã gần như là bị mọi người vây đánh, chẳng lẽ ngươi còn muốn để quân bài chưa lật trên người mình cho nhiều người biết sao?
Sở Mặc gãi đầu, bắt đầu có chút trầm mặc. Hắn đương nhiên là không muốn rồi.
- Tuy nhiên ngược lại tiểu côn trùng trước mắt này ta có thể giải quyết cho ngươi, cũng không khó khăn lắm.
Hỏa long thản nhiên nói.
Lúc này, con Tiên Khâu viên thân dài đến mấy ngàn trượng cùng với cái đầu vô cùng to lớn đã đến trước mắt Sở Mặc. Thịt trên đầu nó dính đầu bùn đất cùng với chất nhầy, nhìn qua vô cùng ghê tởm cũng phi thường khủng bố!
- Cút!
Hỏa long trực tiếp phát ra một tiếng rít gào lạnh như băng, thân thểto lớn của Hỏa long từ trong cốc ầm ầm lao ra.
Lúc này con Tiên Khâu lập tức như gặp phải thiên địch, thân hình thật lớn kia lập tức đập phịch xuống đất. Không ngờ lại làm cho mảnh đất này tạo thành một rãnh lớn vừa sâu vừa kéo dài mấy ngàn trượng, làm cho bụi mù nổi lên đầy trời.
Sở Mặc vẻ mặt lập tức không còn gì để nói. Thứ này thấy mình như gặp được mỹ vị của nhân gian, nhìn thấy Hỏa long lại lập tức bị khiếp sợ… Cái này ức hiếp người cũng quá rõ ràng rồi phải không?
- Kỳ thật vật này vô cùng bổ, ăn ngon lắm đó. Hỏa long nói.
- Ọe… Ngươi ăn đi.
Sở Mặc lập tức cảm thấy dạ dày một trận nhộn nhạo, không kìm được mà trợn trắng mắt với Hỏa long.
Hỏa long cười lạnh:
- Nếu ta có thể ăn nó thì còn để lại cho ngươi sao? Thôi, không ăn thì không ăn, cho nó một con đường sống đi. Dù sao thì đây cũng là sinh linh không phải là người đầu tiên từ lúc ngươi tiến vào Tiên giới.
Sở Mặc nhìn tiên khâu nằm úp sấp trên mặt đất lạnh run, trong lòngthở dài một tiếng. Gật gật đầu:
- Đi đi.
Sau đó Hỏa long lại chui trở về trong cốc của nó. Sở Mặc mang theo nó dần dần đi xa.
Lúc này Tiên Khâu thật lớn mới giống như là sống lại, đầu đâm thật mạnh vào mặt đất, rất nhanh liền không thấy bóng dáng của nó.
Đây chỉ là một nhạc đệm nho nhỏ, nhưng đối với Sở Mặc mà nói lại giống như là một cái cảnh giác, nói cho hắn biết nơi này đã không phải là Linh giới nữa rồi.
- Trong tiên giới ẩn chứa một số lượng lớn sinh linh như thế này, con này vẫn chưa là gì cả bất quá chỉ là con côn trùng nho nhỏ cấp Đại Thừa Kỳ mà thôi. Nhưng quả thực nếu vừa rồi gặp phải là một con Tiên Khâu Phi Thăng kỳ thì cho dù là ta… cũng chưa chắc có thể trấn áp nó một cách triệt để như thế.
Hỏa long nói tiếp:
- Dù sao ta cũng bị phong ấn ở trong cốc Hỏa Long, có tiên thiên ngắn. Hơn nữa nếu như đối phương phát hiện được bí mật này, như vậy… chỉ cần xuất ra một nguyên thần công kích ngươi, ta cũng không có biện pháp mà đảm bảo sự an toàn của ngươi.
- Cho nên…. Sở Mặc than nhẹ.
- Cho nên cho dù là có ta ở bên cạnh ngươi, nhưng nhiều nhất… ta cũng chỉ có thể giúp ngươi giải quyết một vài sinh linh thuộc cấp Đại Thừa Kỳ mà thôi.
Hỏa long nói:
- Kỳ thật ngươi chỉ cần hóa thần Nguyên Anh, sau khi có thể chính thức bước vào cảnh giới Luyện Thần Kỳ. Cho dù là gặp lại những sinh linh như vậy, chưa chắc đã không thể đánh được bọn chúng như hôm nay.
- Theo ý của ngươi dường như muốn nhanh chóng đem ta đến mộtnơi an toàn thì ngươi mới có thể an tâm?
Sở Mặc cười hỏi.