Thí Thiên Đao

Chương 1057: Tôn trọng




Mặc dù là lão tổ của Độc Cô gia, vẻ ngoài của lão vẫn là một thanh niên ngọc thụ lâm phong hơn ba mươi tuổi, phần lông mày khá tương tự với Độc Cô Thanh Phong.

Lão nhìn Sở Mặc bằng ánh mắt tràn đầy oán độc và phẫn nộ, đồng thời, hơi hơi kinh ngạc.

- Tiểu tử, ngươi quả nhiên thần kỳ. Nhưng ngươi nghĩ chỉ một mình ngươi sẽ tiêu diệt được Độc Cô gia đã tồn tại hơn ba vạn năm thìđúng là ảo tưởng.

Nói xong, lão tổ lại ra tay. Tu vi của lão mạnh hơn tu sĩ nửa bước Luyện thần nhiều.

Mỗi chiêu thức đều mang theo phong phạm của tu sĩ Tiên giới.

Nếu năm đó lão không bị trọng thương khiến trong người có bệnh không tiện nói ra, lão sẽ không có bộ dáng như ngày hôm nay.

Lão cũng từng là thiên tài đệ nhất của Độc Cô gia.

Nên đối mặt với thiên tài như Sở Mặc, lão cũng không sợ. Dù biếtngười thanh niên này cực kỳ hùng mạnh, trong lòng lão cũng chỉ có chiến ý, không có sợ hãi.

Sở Mặc trực tiếp khai chiến với lão tổ của Độc Cô gia. Hắn thu lại Thí Thiên, thi triển Thiên địa nhân Tam tài quyền pháp. Hai người đối chiến, bay lên trên cao đánh, phạm vi chiến đấu lan ra đến mười mấy vạn dặm.

Đánh gần nửa ngày. Đến cuối, Sở Mặc bắt được một kẽ hở, dùng Địa quyền đánh thẳng vào đan điền của Độc Cô lão tổ. Đánh nát luôn Nguyên Anh trong đan điền của lão. Nhưng lão tổ của Độc Cô gia cũng đánh một chưởng cực mạnh vào ngực Sở Mặc.

Sở Mặc phun máu, nhưng trong mắt nồng đậm chiến ý, nhìn lão tổ của Độc Cô gia nói:

- Từ lúc ta chào đời đến nay, ngươi là đối thủ đầu tiên đánh với ta đổ máu đầm đìa nhưng vẫn sảng khoái.

Lão tổ Độc Cô gia kinh hãi, không phải lão sợ mà lão thật sự bị thể chất của thanh niên này làm kinh động. Lão nhìn Sở Mặc hỏi:

- Thể chất thật sự của ngươi là gì thế? Dù Tiên Thiên thể chất cũng không thể chịu nổi một chưởng kia của ta. Nhưng ngươi lại chỉ bịthương một chút, còn không bị trọng thương?

Sở Mặc nhìn thoáng qua lão tổ này, thản nhiên nói:

- Ngươi vĩnh viễn không nghĩ được ta ở thể chất nào đâu. Để tỏ lòng tôn trọng với ngươi…

Ánh mắt lão tổ chờ mong nhìn Sở Mặc, phía sau lại âm thầm lấy ra truyền âm thạch.

Lão muốn để người trong gia tộc nghe được bí mật của tiểu tử này, sau đó nghĩ biện pháp truyền cho người có thù oán với Sở Mặc trong Huyễn Thần giới. Độc Cô gia không có khả năng hay cơ hội dựa vào chính mình để báo thù rửa hận. Nhưng không có nghĩa trên đời này không có ai trấn áp được hăn.

Hiện tại, hắn còn chưa thật sự lớn lên, có một đống người có thể giết được hắn.

Sở Mặc nhìn lão tổ Độc Cô gia, nói tiếp:

- Ta quyết định cho ngươi chết toàn thây.

Sở Mặc dùng Thí Thiên, đâm thẳng vào trái tim lão tổ, dùng sức ấn một cái. Lão tổ Độc Cô gia phun máu, ánh sáng trong mắt dần tắt, tràn ngập phẫn hận:

- Ngươi… ngươi… ngươi…

Còn chưa nói hết đã chết rồi.

Tên khốn kiếp này, không muốn lộ bài lại còn ra vẻ nói tôn trọng ta, thế mà không cho ta biết thể chất thật là gì?

Lão tổ của Độc Cô gia mang theo uất hận mà chết.

Đầu bên kia của truyền âm thạch lặng ngắt như tờ. Tất cả nhómngười cao tầng của Độc Cô gia đều thấy ớn lạnh.

Thanh âm của Sở Mặc lại tiếp tục vang lên bên kia đầu truyền âm thạch:

- Chuyện này còn chưa chấm dứt đâu. Các ngươi cứ đến đi, ta chờ. Nếu không đến, ta sẽ tự đi qua.

Một đám tu sĩ Độc Cô gia bên đầu này truyền âm thạch ngơ ngác nhìn nhau, cực kỳ chấn động.

- Hóa ra… hắn biết hết rồi.

Các tu sĩ cấp cao ở Độc Cô Sơn chưa bao giờ biết đến thỏa hiệp, giờ phút này lại vô cùng hoang mang.

- Làm gì bây giờ đây?

Một người trong đám nhìn về phía người trung niên ngồi ở giữa hỏi:

- Vương thượng…

Người trung niên này chính là gia chủ của Độc Cô Sơn, được xưng tụng là Vương của Độc Cô Sơn, tên thật là Độc Cô Lẫm Liệt.

Cảnh giới của Độc Cô Lẫm Liệt đã bước vào nửa bước Luyện thần. Nếu không phải vì bận rộn xử lý chuyện lớn nhỏ trong gia tộc, Độc Cô Lẫm Liệt đã sớm phi thăng Tiên giới từ lâu rồi.

Chiến lực của lão cũng thuộc tốp đầu của Độc Cô Sơn. Độc Cô Lẫm Liệt mở đôi mắt xếch, tròng mắt lóe sáng, trầm giọng nói:

- Kẻ này đã đắc tội rất nhiều đại tộc Thiên giới trong Huyễn Thần giới, nhưng vẫn có thể tự do tiêu dao ở Linh giới. Những đại tộc ở Thiên giới tức hắn đến ngứa răng nhưng vẫn chẳng có biện pháp.

- Vương… không lẽ ngài muốn…

Một người trong Độc Cô Sơn nhìn Độc Cô Lẫm Liệt, ánh mắt buồn bã. Nghe Vương nói, có vẻ ngài muốn thỏa hiệp với Sở Mặc.

- Vậy các ngươi nói nên làm gì nào?

Độc Cô Lẫm Liệt nhìn mọi người hỏi.

- Thanh Phong đã chết, lão tổ cũng bỏ mình. Nguyên Anh của Thanh Phong nổ tung còn giết chết ba mươi bảy tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao. Sở Mặc đã mở một đường máu thẳng tới Độc Cô Sơn. Chúng ta vẫn có khả năng chiến đấu, nhưng ai có thể làm đối thủ của hắn chứ.

Tất cả trầm mặc. Vương nói không sai. Dù bọn họ hiện tại vẫn không sợ Sở Mặc, Độc Cô Sơn còn nhiều người có chiến lực hùng mạnh. Nhưng như thế thì sao? Dù tất cả cùng lên cũng chưa chắc đã giết được Sở Mặc. Muốn giết hắn quá khó. Thương vong của Độc Cô Sơn sẽ tăng đến mức cao nhất. Dù có thể dây dưa khiến Sở Mặc tiêu hao năng lượng mà chết nhưng với Độc Cô Sơn, tổn thất này lớn hơn nhiều so với kiếp nạn hơn hai vạn năm trước.

Về sau, khó mà nói có thể quật khởi lại hay không. Vòng tròn số mệnh không bao giờ vĩnh viễn thiên vị cho một gia tộc nào.

- Nhưng cứ buông tha như vậy, ta không cam lòng…

Một trưởng lão của Độc Cô Sơn vỗ bàn, thở dài nói:

- Nếu không, để lão phu mang theo một đội nhân mã, tái chiến với Sở Mặc. Ta không tin, người hắn làm bằng sắt, hắn vĩnh viễn không biếtmệt, lực lượng của hắn vô tận, pháp lực của hắn vĩnh viễn không khô kiệt.

Độc Cô Lẫm Liệt lắc đầu, lẩm bẩm:

- Bỏ đi. Người thanh niên này là yêu nghiệt. Hiện tại ta hoài nghi, thể chất của hắn có phải là đạo cảnh thân thể trong truyền thuyết, lại là thiên phẩm Trúc Cơ hay không?

- Làm gì có chuyện đó chứ?

Tất cả mọi người trong phòng hít một ngụm khí lạnh, không dám tin vào tai mình. Bọn họ thật sự chấn động, còn có chút sợ hãi.

Đạo cảnh thân thể là gì? Là thể chất cấp cao nhất đó. Ngay cả thiên kiêu trong đại tộc ở Thiên giới cũng không mấy người có đạo cảnh thân thể.

Dù là con cháu đại tộc, trước khi ra đời được gia đình bồi dưỡng, tỷ lệ sinh ra có thể chất Tiên Thiên cũng không cao.

Còn đạo cảnh thân thể, chỉ chờ vào cơ duyên mà thôi.