- Hiện giờ không là lúc quan tâm đến vấn đề mất mặt hay không, mà phải làm thế nào đừng để nhà Âu Dương chúng ta hôm nay… bùng nổ ra một trận chiến tranh nữa!
Người trưởng lão kia nói với vẻ mặt chua xót:
- Người thanh niên này rất hùng mạnh không còn nghi ngờ gì nữa, cho nên, chúng ta phải mời người vào trong trước đã.
- Dựa vào đâu? Lúc trước nhà Âu Dương chúng ta đã bị tổn thất thê thảm và nghiêm trọng như vậy, người trúng bẫy của hắn cũng biếtbao nhiêu, thậm chí ngay cả Tác lão tổ… cũng gục ngã trong tay hắn, dựa vào đâu mà chúng ta phải thỏa hiệp? Nếu hôm nay chúng ta mà thỏa hiệp, thì coi như bao nhiêu tôn nghiêm đều mất sạch cả rồi! Mấy trăm mấy ngàn năm nữa dù có muốn cũng chẳng khôi phục được!
- Đúng vậy, ta cũng không đồng ý thỏa hiệp, dù Sở Mặc có hùng mạnh đến đâu chung quy cũng chỉ có một mình. Thân phận của hắn đã không còn là bí mật trong mắt các môn phái lớn như Cửu Nguyệt Phái nữa! Chẳng bằng liên hợp với các thế lực khác tiêu diệt tận gốc kẻ này. Nếu không, nhà Âu Dương chúng ta làm sao sống yên trong Khánh Phong Thành được?
- Ta không đồng ý làm như vậy!
- Ta cảm thấy…
- Ta cho rằng…
Âu Dương Quang Huy ngồi ở đó, bị âm thanh ầm ỹ làm cho đau hết cả đầu, người tán thành thỏa hiệp và người phản đối mỗi bên chiếm một nửa, ai cũng có lý lẽ của riêng mình. Khiến y không biết chọn lựa ra sao.
- Mời người vào trước đi.
Lúc này, cùng với giọng nói già nua, một bóng người nhỏ gầy đi từbên ngoài vào.
- Đồ lão tổ!
- Là Đồ lão tổ!
- Đồ lão tổ đến rồi!
Lúc này, mấy người tầng lớp cao trong nhà Âu Dương đã không còn loại thái độ khinh miệt và phản cảm khi gặp Đồ lão tổ nữa, mà từ sâu trong nội tâm chỉ cảm thấy cực kỳ thân thiết. Bởi vì đây đã là hy vọng cuối cùng của nhà Âu Dương.
Âu Dương Quang Huy thấy Âu Dương Đồ, trên mặt cũng có cảm xúc sợ hãi đan xen vui mừng, y gật gật đầu, nhìn mấy trưởng lão:
- Các ngươi đi mời hắn vào đây trước, nhớ kỹ… nhất định không được làm hắn mếch lòng. Cứ nói… chúng ta muốn gặp hắn ngay lập tức!
Mấy trưởng lão bị điểm mặt gọi tên đều lộ vẻ khuất nhục, nhưng vào lúc thế này cũng chỉ đành cắn răng mà đi gặp Sở Mặc thôi.
Cũng chẳng thể để đích thân gia chủ phải ra mặt đi mời tên tiểu tử kia vào phải không nào? Nếu làm như vậy, thì toàn bộ nhà Âu Dươngquả thực là mất hết mặt mũi tôn nghiêm rồi.
- Đồ lão tổ, ngài nói xem phải làm sao bây giờ?
Âu Dương Quang Huy nhìn Âu Dương Đồ, vẻ mặt chua xót.
Y cố gắng hồi tưởng lại xem rốt cuộc là mối ân oán với Sở Mặc sinh ra khi nào? Bấy giờ đột nhiên nhớ tới, chính là vì đứa con không nên thân của mình Âu Dương Bình Đông…
Lúc này, Âu Dương Quang Huy trước đây luôn luôn cưng chiều con trai con gái mình hết mực, thậm chí còn muốn nuốt sống Âu Dương Bình Đông. Nếu không phải do tên tiểu súc sinh ngươi, làm sao nhà Âu Dương chúng ta lại trêu chọc tới loại kẻ địch thế này?
Mấy trưởng lão nhà Âu Dương đi gần tới cửa, đang chuẩn bị tiếp đón vị gia này thật khách khí, thì một tiếng quát chói tai nhanh chóng truyền đến:
- Sở Mặc… tên súc sinh nhà ngươi, ngươi đã giết nhiều người nhà Âu Dương chúng ta như vậy, hôm nay còn dám vác xác tới cửa ư?
Bên này Sở Mặc không biểu hiện gì ra mặt, nhưng mấy gã trưởng lão kia thì lại đồng loạt ngẩn ra, trong đầu như vang lên tiếng sét đùng đùng, da đầu tê rần hết lượt!
Ai vậy? Điên rồi hả! Trên mặt mấy gã trưởng lão đều lộ ra vẻ tức giận, nhìn về phía có tiếng quát truyền tới.
Vài người trẻ tuổi đang hùng hùng hổ hổ xông từ bên đó sang.
Cầm đầu chính là Âu Dương Bình Đông, kẻ mang theo quản gia Âu Dương Quang Đại đi gây rối với bọn Diệu Nhất Nương!
Lúc này trên mặt của Âu Dương Bình Đông tràn đầy vẻ bi phẫn, toàn thân mang theo hơi thở bất khuất, không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của mấy vị trưởng lão, đi vài bước đã tới trước mặt Sở Mặc, lấy tay chỉ vào hắn:
- Đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều sợ ngươi, thì ngươi liền muốn làm gì thì làm, Âu Dương Bình Đông ta vốn không sợ ngươi đâu!
Sở Mặc khẽ nhướng mày, nhìn Âu Dương Bình Đông:
- Ngươi nói ngươi là ai cơ? Âu Dương Bình Đông?
- Đúng! Chính là ông nội Âu Dương Bình Đông của ngươi đây! Làm sao nào?
Âu Dương Bình Đông nghển cổ, tức giận nhìn Sở Mặc.
- Âu Dương Bình Đông, còn không mau cút xéo cho ta! Đây là nơi để cho ngươi giương oai sao? Một gã trưởng lão giận đến bùng nổ, chửi ầm lên, nhưng thực ra là y đang muốn bảo vệ đứa con này của gia chủ. Nếu không vị sát thần này mà nổi nóng lên thì chỉ cần nháy mắt thôi đã tiêu diệt được y rồi!
Chớ nói chi trong lòng mấy người bọn họ đều rõ ràng, ngọn nguồn chân chính của chuyện này… kỳ thật nằm ngay tại Âu Dương Bình Đông!
Âu Dương Bình Đông tức giận cãi lại:
- Mấy lão già các ngươi… già rồi lá gan càng ngày càng nhỏ! Hắn chỉ là một con người thôi! Đáng để các ngươi sợ tới như vậy sao? Còn có chút tâm huyết nào không thế? Chẳng lẽ khắp cả nhà Âu Dươngchẳng còn ai có chút cốt khí sao? Hả?
Âu Dương Bình Đông tức giận thét gào:
- Lần trước hắn chôn chết vô số tiền bối hùng mạnh của nhà Âu Dương chúng ta, là vì dùng trận pháp! Tin tức từ cực Bắc Linh giới truyền về ai biết thực hư ra sao? Người ngăn trở hết các đợt công kích của những thế lực lớn kia lại không phải Sở Mặc hắn! Dựa vào đâu mà các ngươi sợ hắn như vậy?
Lời gầm rú của Âu Dương Bình Đông quả thực có tác dụng khơi dậy nhiệt huyết của lớp con cháu trẻ tuổi nhà Âu Dương. Ngày càng có nhiều người tụ tập về nơi đây, đồng thời cũng lên tiếng ủng hộ ÂuDương Bình Đông.
- Đúng vậy, Sở Mặc hắn lại không phải có ba đầu sáu tay, dựa vào đâu mà phải sợ hắn chứ?
- Hôm nay hãy quyết tử một trận với hắn đi!
- Mẹ nó, ức hiếp đến tận cửa nhà Âu Dương chúng ta rồi, không coi ai ra gì tới vậy, chúng ta tuyệt không lùi bước!
- Đúng, tuyệt không lùi bước! Đám người đang thương thảo sách lược là Âu Dương Quang Huy và Âu Dương Đồ từ xa đã nghe được những âm thanh này, liền ngây ngẩn cả người. Đồng thời một cơn lạnh buốt bỗng chạy dọc sống lưng họ.
Âu Dương Quang Huy không kìm nổi tức giận, mắng một tiếng:
- Tiểu súc sinh này, phá hỏng chuyện lớn của ta! Mau ngăn nó lại!
Lại có mấy trưởng lão lập tức lao ra.
Tất cả đều là đại tu sĩ Nguyên Anh, hơn mười dặm đường chỉ vọt qua trong nháy mắt. Tuy nhiên, khi bọn họ đến nơi lại có chút cứng lưỡi, vì số người tụ tập ở cửa lớn nhà Âu Dương lúc này đã có hơn ngàn!