Sở Mặc mỉm cười, nói với Hoàng Hoạ:
- Tất cả hiểm nguy đều đã kết thúc rồi!
- Ồ yeah, thật tốt quá!
Hoàng Hoạ lao về phía trước, thân thiết hôn lên mặt Sở Mặc, sau đó nhanh chóng chạy mất:
- Các tỷ ơi, công tử về rồi!
Sở Mặc ngây người đứng như trời trồng, sau đó hắn nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ của Đại Công Kê mặt đang bi phẫn đứng bên:
- Tại sao? Đây là thế giới chỉ nhìn mặt người thôi sao? Kê gia vì bọn họ mà hy sinh cả bộ lông, không được lấy một nụ hôn. Tiểu tử nhà ngươi chả làm gì, nàng ta dựa vào đâu mà… thân mật với ngươi?
- …
Sở Mặc ủ rũ mặt mày, lúc này hắn mới thấy Đại Công Kê đang khoác một chiếc chăn hoa đơn, hắn tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Đại Công Kê, lông của huynh đâu?
- Đừng có mà nhắc tới lông, gia gia muốn yên tĩnh!
Đại Công Kê vẻ mặt rầu rĩ, sau đó nhìn Sở Mặc:
- Đừng hỏi ta Tĩnh Tĩnh là ai (tĩnh tĩnh ý nói là yên tĩnh)… Không muốn nói!
Sở Mặc ha hả cười, sau đó đột nhiên lấy ra một con Tạo Hoá Ngư cực lớn ném qua cho Đại Công Kê.
Đại Công Kê gần như theo bản năng, há mồm đón lấy, sau đó toàn thân hắn ngây cả ra.
Hắn vươn một bên cánh trần trụi ra khỏi chiếc chăn hoa đơn, kẹp chặt lấy con Tạo Hoá Ngư to đùng, sau đó bất chấp việc bị mất hình tượng, ngẩn ngơ nhìn Sở Mặc:
- Con cá này… sao lại to như vậy? Đây… đây… đây rõ ràng là Tạo Hoá Ngư đã trưởng thành mà? Ngưoi đã gặp phải việc gì vậy?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê:
- Chỉ cần tìm được hồ nước Luân Hồi, chúng ta có thể hoàn toàn tự sinh sôi nảy nở đám Tạo Hoá Ngư rồi!
- Thật sao?
Đại Công Kê không tin, mắt trân trân nhìn Sở Mặc:
- Đợi đã… đợi đã… ta có chút lẫn lộn.
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê, vẻ tươi cười, nhưng cũng không nói gì.
Đại Công Kê tự lẩm bẩm:
- Năm xưa khi chúng ta ở Nhân Giới, ngươi có được đám Tạo Hoá Ngư này, nhưng những con cá này… đều là những con nhỏ thời kỳ ấu niên, nếu như muốn bọn chúng trưởng thành, ắt phải cho ăn trùng U Minh… Nhưng vấn đề lại là trùng U Minh đâu dễ dàng mà có được?
Nói xong, Đại Công Kê ngẩng đầu nhìn Sở Mặc vẻ đầy kinh ngạc:
- Tiểu tử, ngươi tìm được trùng U Minh rồi sao?
Sở Mặc gật đầu, cười hỏi:
- Ngươi có ăn không?
- Ăn cái quái gì!
Đại Công Kê lập tức nổi giận:
- Trùng U Minh thứ đó có kịch độc… Động còn không thể động vào được! Ngươi xem Kê gia là tên ngốc à?
Sở Mặc bĩu môi, không nhịn được mắng:
- Hoá ra là ta ngốc à, ngươi biết nó có kịch độc… Lại không nói với ta!
Đại Công Kê nghẹn họng, vẻ ngượng ngùng nói:
- Kê gia nào ngờ đâu ngươi lại gặp được thứ này chứ? Nhưng… Ngươi làm cách nào bắt được trùng U Minh vậy?
Sở Mặc cũng chưa từng nghĩ sẽ trách cứ Đại Công Kê, người biết thì ắt lo nghĩ nhiều, có khi lại còn vì thế mà mất đi. Đại Công Kê tuyệt đối không cố ý hại hắn, e là thật sự không nghĩ tới việc hắn có cơ hội tìm thấy trùng U Minh.
- Động tĩnh từ phương Bắc, chắc ngươi biết rồi chứ?
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê hỏi.
Đại Công Kê gật đầu:
- Đương nhiên, đám liên quân tu sỹ rút lui, e là cũng vì bọn chúng đã biết được việc của phương Bắc.
Sở Mặc khẽ than thở:
- Ta gặp được Kỳ Tiêu Vũ rồi, cũng đối mặt trực diện với Huyết Ma lão tổ. Hắn quả là một tên hùng mạnh ngoài sức tưởng tượng của người ta. Phần phân thân này của hắn căn bản không phải là phân thân của một Nguyên Anh Điên Phong.
- Vậy là?
Đại Công Kê tỏ vẻ kinh ngạc.
- Phi Thăng kỳ Điên Phong!
Sở Mặc nói.
- Cha mẹ ơi!
Đại Công Kê trợn mắt há mồm nhìn Sở mặc:
- Cho nên… dao động lúc đó từ phương Bắc là do hắn gây ra sao? Nhưng vấn đề là… một tu sỹ Phi Thăng kỳ, ngươi làm thế nào mà giết được hắn? Không đúng, không đúng… ngươi căn bản không thể giết được hắn, thậm chí ngươi còn không có đủ năng lực để ép hắn bộc lộ ra thực lực của Phi Thăng kỳ! Vì cho dù làm như vậy, hắn cũng sẽ nhiễm lên nhân quả vô cùng to lớn!
Sở Mặc nhìn Đại Công Kê đang làu bàu một mình, trong lòng không thể không ngưỡng mộ đầu óc của Đại Công Kê, lai lịch của con gà này e là không đơn giản như hắn nói một chút nào. Kiến thức của nó uyên bác như vậy, tự cổ chí kim, các loại bí mật, rất ít việc mà Đại Công Kê không nắm được.
Sở Mặc vốn cho là các tu sỹ Thiên Giới đều uyên bác như vậy, nhưng sau khi gặp được rất nhiều tu sỹ trong Huyễn Thần Giới, Sở Mặc cuối cùng cũng hiểu ra rằng không phải mỗi tu sỹ Thiên Giới đều có kiến thức uyên thâm như Đại Công Kê.
Đại Công Kê lẩm bẩm một lúc lâu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, không hỏi thêm gì, chỉ nhìn Sở Mặc khẽ thở dài:
- Tiểu tử, con bài tẩy của ngươi thật lớn đấy!
Nói xong, Đại Công Kê làm một miếng ăn sạch con Tạo Hoá Ngư đang nơm nớp lo sợ chờ chết nãy giờ, no bụng làm một cái ợ to đùng, nó dùng cánh vuốt xuôi ngực:
- Tâm hồn bị tổn thương của Kê gia tạm thời đã hồi phục được chút ít. Tiểu tử, chúng ta mau đi tìm hồ Luân Hồi đi! Chỉ cần tìm được hồ Luân Hồi, kế hoạch nuôi dưỡng của chúng ta sẽ có thể bắt đầu rồi! Tới lúc đó, sau này có ngày chúng ta trở về Thiên Giới, mở một cửa tiệm, lập tức có thể phát tài rồi!
Sở Mặc liếc mắt nhìn, sau đó nói:
- Việc của hồ Luân Hồi cứ từ từ đã, bên này rốt cuộc đã xảy ra việc gì vậy?
Lúc này, đám người Diệu Nhất Nương nghe tin đã lập tức chạy tới.
Cả đám người vây quanh Sở Mặc, vẻ mặt vô cùng kích động.
Sau đó, mỗi người đều mồm năm miệng mười kể lại việc xảy ra ở đây sau khi Sở Mặc rời đi. Sở Mặc nhanh chóng làm rõ được những việc đã xảy ra.
Trên mặt hắn nở một nụ cười lạnh lùng, hắn nhìn vết thương vẫn chưa lành trên người Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung nói:
- Hai vị vất vả rồi… Việc này ta sẽ khắc ghi trong lòng!
Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung khom người thi lễ:
- Vì chủ nhân mà làm việc là bổn phận của chúng tôi!
Hai người lúc này trong lòng chỉ cảm thấy may mắn vì hôm qua lúc nguy hiểm nhất đã không lựa chọn rời đi.
Lúc đầu thì là Đại Công Kê thi triển thần thông kinh người ”Thiên Vũ Sát” lập tức giết chết và đẩy lùi đối phương, sau đó thì Sở Mặc lại trở về. Nếu tối qua hai người thật sự bỏ đi, vậy thì đời này e là cũng chỉ được như vậy.
Cho dù Sở Mặc không đi tìm họ gây sự, nhưng bọn họ tự mình cũng cảm thấy cuộc đời chả còn ý nghĩa gì lớn lao nữa. Chỉ có thể đi theo một thiên kiêu trẻ tuổi như thế này, thì cuộc đời mới có ý nghĩa!