Vương Trung vẻ mặt tự tin, cười lạnh nhìn Sở Mặc:
- Cho nên nói, xem ra ý của ngươi, ngươi là chắc chắn sẽ không phối hợp với ta nhỉ?
- Đúng, ta đương nhiên sẽ không phối hợp với ngươi. Bởi vì ngươi cho dù thế nào cũng muốn giết ta thôi.
Sở Mặc thở dài:
- Thật ra hơi đáng tiếc.
- Hả? Đáng tiếc gì cơ?
Vương Trung vô cùng tự tin với trà Tiên Nhân Túy của mình. Ông ta cơ bản là không tin tên thanh niên này có bản lĩnh miễn dịch với trà Tiên Nhân Túy. Cho nên, dưới tâm tình này khiến ông ta có cảm giácthỏa mãn và thành tựu, cảm thấy nói bậy nói bạ vài câu với tên thanh niên này cũng là một chuyện khá vui vẻ.
Bởi vì theo Vương Trung, tên thanh niên này cho tới giờ còn chưa từ bỏ ý định. Nếu còn kéo dài thêm một lúc nữa thì Tiên Nhân Túy sẽ tự động giải trừ tác dụng định thân.
Ý nghĩ này trong tính toán của Vương Trung gần như là trăm phần trăm! Cho nên, ông ta rất vui lòng nhìn dáng vẻ đối phương từ bình tĩnh đến luống cuống, sau đó một lúc thì sụp đổ.
- Loại tu sĩ cảnh giới như ngươi nếu có thể giữ bên người làm nô bộchẳn là khá thú vị.
Sở Mặc thở dài nhìn Vương Trung:
- Nhưng ta bây giờ đã hiểu, mãnh thú chính là mãnh thú. Cho dù nó hùng hổ hay khiêm tốn đều không thể thay đổi được bản chất mãnh thú của nó. Cho nên, có rất ít người muốn giữ một con mãnh thú bên người. Tương lai ta đây có lẽ có bản lĩnh đó, nhưng bây giờ... còn chưa phải! Trách nhiệm thật nặng nề!
- Ha ha ha ha
Vương Trung bị chọc cười tại chỗ. Ông ta nhìn Sở Mặc cũng không nhịn được thở dài:
- Người trẻ tuổi lại tự tin như ngươi ta cũng là lần đầu gặp. Chết đếnnơi rồi còn già mồm. Được lắm, nói cũng đã nhiều, người trẻ tuổi, ta đưa ngươi đi thôi!
Vương Trung cũng không tính tiếp tục nữa. Ông ta tin rằng người này sau khi bị giết vẫn có vô số cách có thể tìm ra tất cả bí mật trên người hắn.
Người khác thì không được nhưng ông ta thì tuyệt đối có thể!
Là một tu sĩ Đế Chủ siêu việt mạnh mẽ, ông ta vẫn có chút tự tin đó.
- Ở nơi này ngươi làm thế nào giết được ta đây? Sở Mặc nhìn Vương Trung, trên mặt có chút tò mò.
- Ngươi có biết vì sao những tội dân này lại liệt chỗ của ta là cấm địa không?
Vương Trung cười ha hả nhìn Sở Mặc:
- Ngươi cho là biểu hiện hôm nay của ngươi đủ anh dũng, nhưng ngươi có thật sự nghĩ tới không? Biểu hiện của loại người như ngươi tuy là có thể hù dọa một số người nhưng không có cách nào dọa được tất cả mọi người. Chắc chắn sẽ có loại người không sợ chết đấy. Nhưng khi nhìn đến ta, bọn chúng chỉ biết nơi này là cấm địa.
Vương Trung nói xong từ trên người lấy ra một thanh đoản kiếm sắcbén:
- Thanh kiếm này... là một thanh vũ khí Chí Tôn. Tên của nó gọi là Thí Thần, ừm, rất giống với Thí Thiên của ngươi đúng không? Đúng vậy, nó là sau này mới được tạo ra. Nó đã từng do một vị Chí Tôn vô cùng hùng mạnh sở hữu! Sau này, vị Chí Tôn đó ngã xuống, thanh kiếm này lưu lạc đến tay ta. Nó mặc dù là sau này mới rèn lên nhưng chất liệu của nó... lại gần như giống Thí Thiên như đúc! Đương nhiên, khẳng định là không mạnh được như Thí Thiên rồi. Nhưng mà dùng để giết người... cũng mọi việc đều thuận lợi.
Sở Mặc híp mắt, nhìn thanh đoản kiếm này. Quả nhiên, trên kiếm phong sắc bén kia cảm nhận được một luồng lạnh lẽo thấu xương.
- Năm đó lão phu dùng thanh đoản kiếm này, ngay ở chỗ này một mình đấu với hơn 1300 người! Những người đó không một ai có thể còn sống mà trốn thoát!
Vẻ mặt Vương Trung ngạo nghễ nói:
- Cho dù là binh khí gì, chỉ cần dính vào thanh kiếm này lập tức sẽ đứt rời. Hơn nữa quan trọng nhất là thanh kiếm này sau khi hấp thụ máu của 100 người là có thể tự động chiến đấu trong thời gian một nén nhang! Năng lực này có lợi hại không? Nếu là ở bên ngoài, khả năng có tác dụng không rõ ràng lắm. Nhưng ở nơi này để nó tự động chém giết trong thời gian một nén nhang... Đối với người không thể tu luyện trong này có ý nghĩa gì? Ngươi có hiểu không?
- Cho nên, ngươi dùng nó giết một trăm người, sau đó hơn 1200 người còn lại kia thật ra đều là tự thanh kiếm này giết?
Sở Mặc nhìn Vương Trung.
- Ngươi thật thông minh!
Vương Trung cười ha hả, sau đó vẻ mặt mỉm cười giơ thanh đoản kiếm lên đi đến trước mặt Sở Mặc:
- Yên tâm, ta sẽ cho ngươi thoải mái một chút, để ngươi không phải chịu bất kỳ sự thống khổ nào mà rời khỏi thế giới này. Thật ra chết đi cũng tốt. Dù sao ở nơi này, sống còn không bằng chết!
- Ngươi nói rất đúng. Sở Mặc thở dài:
- Ra tay đi.
Sau đó trừng mắt nhìn Vương Trung.
Vương Trung lập tức cười rộ lên:
- Được!
Một chữ nói ra, Vương Trung thẳng thừng ra tay!
Thanh đoản kiếm này vừa vội vừa nhanh... đâm về phía trái tim của Sở Mặc. Đồng thời, Vương Trung vẫn cười tủm tỉm như cũ nhìn chằm chằm ánh mắt của Sở Mặc. Nếu chỉ nhìn biểu hiện thì... tuyệt đối sẽ không có ai tin là ông ta đang ra tay giết người.
Kỹ năng diễn này cũng thật không ai bằng.
Lúc này, Sở Mặc bắt đầu hành động.
Hắn lấy tốc độ mà Vương Trung hoàn toàn không có cách nào lý giải được lấy Thí Thiên đâm vào trái tim của Vương Trung.
Phốc! Một ngụm máu tươi phun ra từ miệng của Vương Trung.
Thậm chí phun tới cả cánh tay cầm đao của Sở Mặc nhưng cánh tay này vẫn không nhúc nhích, vững vàng nắm chuôi hung khí thiên hạ đệ nhất!
- Đồ nhái cũng chỉ là đồ nhái, nó dù lợi hại thế nào cũng không bằng đồ thật!
Sở Mặc cũng cười ha hả nhìn Vương Trung, sau đó vươn tay kia ra cầm thanh Thí Thần ở trong tay Vương Trung đang “dừng hình” xuống.
Mặc dù là đồ nhái nhưng thứ này cũng tuyệt đối là một binh khí khólường.
Binh khí của Chí Tôn đó!
Coi như mình không cần thì sau này đưa cho Kỳ Tiêu Vũ cũng được quá ý chứ.
Nghĩ đến dung nhan tuyệt mỹ đó, tâm trạng Sở Mặc cũng trở lên mềm mại. Trong lòng nghĩ: Tiểu Vũ, không nên lo lắng, cũng không cần phải bi thương. Không bao lâu nữa ta sẽ đến Tiên giới gặp nàng!
- Làm sao lại như vậy được? Trái tim hùng mạnh của Vương Trung thẳng thừng bị đâm cho thủng, sức sống trong nháy mắt đứt đoạn.
Nhưng cảnh giới siêu cường khiến ông ta trước tiên sẽ không chết. Đồng thời trong đan điền có một phân thân như một bức tượng mạnh mẽ đang điên cuồng tả xung hữu đột muốn lao ra khỏi thân thể này. Nhưng không có bất kỳ tác dụng nào. Tuy một đao của Sở Mặc đâm xuyên qua cơ thể của Vương Trung phong ấn trên người ông ta vẫn tồn tại như cũ, vẫn phong ấn Nguyên Thần thứu hai của Vương Trung.