Thí Thiên Đao

Chương 1013: Mất nhân tính




Ánh mắt Sở Mặc nhìn bọn này lại tràn đầy sự băng lãnh, giống như ánh mắt nhìn người chết!

- Giết!

Một tên mặc Khóa tử giáp cầm Yển Nguyệt Đao hét lên, một đao chém về phía Sở Mặc.

Đùng! Trong không khí truyền tới một tiếng xé gió nặng nề.

Sức lực ẩn trong một đao kia nếu không nhanh chóng biến khỏi đó sẽ bị chém thành hai khúc luôn!

Đám người kia vừa nhìn là biết có kinh nghiệm sa trường. Trong nháy mắt tên kỵ sĩ chém tới, hai tên kỵ sĩ khác cũng nhanh chóng ra tay, chặn kín tất cả đường lui của Sở Mặc.

Còn lại năm tên kỵ sĩ tản ra, vây Sở Mặc ở giữa. Đây là lưới vây bắt tầng 2, phòng trường hợp Sở Mặc tránh được tầng thứ nhất, thiết lập “bảo hiểm”. Tóm lại, theo bọn họ, Sở Mặc cơ bản là không còn đường thoát!

Nhưng vấn đề ở chỗ, ngay từ ban đầu, Sở Mặc không nghĩ tới phải trốn!

Trước đó nhìn thấy Vương Trung câu cá làm Sở Mặc ngộ đạo. Sau khi ngộ đạo chấm dứt, Sở Mặc rõ ràng cảm giác cơ thể của mình dường như có thêm một tia khí lực. Sau khi lấy được vảy cá bảy màu thì cảm giác này càng rõ ràng hơn.

Tuy là hắn vẫn không thể điều động năng lượng trong thân thể nhưng sức lực so với lúc vừa tiến vào không biết đã lớn hơn gấp baonhiêu lần.

Cho nên, đối mặt với tên kỵ sĩ cầmYển Nguyệt Đao, Sở Mặc đón đầu mà lên.

Giơ tay cầm Thí Thiên lên hung hăng chém về phía tên kia.

- Ha ha ha ha

Tên kỵ sĩ nhìn thấy thì không nhịn được phát ra tiếng cười vang.

Theo bọn chúng, người này quả thực là điên rồi. Không ngờ lại dùng đao trong tay đi đón Yển Nguyệt Đao đã tạo thành đại thế đang vung đến.

Bọn họ dường như đã nhìn được cảnh tượng tên này bị một đao chém thành hai khúc. Chỉ có chút đáng tiếc cho thanh đao tốt kia... đoán là sẽ bị Yển Nguyệt Đao chém thành hai đoạn mất?

Keng!

Một tiếng vang rất lớn!

Thanh âm kia đinh tai nhức óc, rất nhiều người bị chấn động, theo bản năng nhắm hai mắt lại. Đợi bọn chúng mở mắt ra thì cả đám chấn động đến mức há mồm, gần như mất đi năng lực tự hỏi.

Tên kỵ sĩ mặc Khóa Tử Giáp cầm Yển Nguyệt Đao, đại đao trong tay lại bị chặt gãy!

Không đợi bọn họ kinh ngạc xong, đã nhìn thấy thân ảnh trên mặt đất càng có tốc độ nhanh hơn... xông thẳng về phía tên kỵ sĩ, nhảy lên rất cao hung hăng bồi thêm cho tên kị sĩ kia một đao. Hết thảy đó chỉ phát sinh trong chớp mắt, Yển Nguyệt Đao trong tay tên kỵ sĩ kia bị chém gãy. Còn chưa kịp kinh ngạc thì đã cảm giác được cái hông của mình tê rần rần. Gã theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua, dường như nhìn thấy một tia sáng lạnh chợt lóe lên.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Tên kỵ sĩ này trong mắt còn hiện ra vẻ kinh ngạc, thậm chí không thể cảm giác được suy nghĩ của mình dường như đều bị ngưng trệ, trở lên vô cùng thong thả.

Lúc này, gã nghe thấy tiếng kinh hô của người xung quanh. Sau đó hai tay vừa dùng lực cầm một nửa thân Yển Nguyệt Đao còn lại muốntìm bóng dáng của kẻ địch. Một sự đau nhức truyền tới từ bên hông của gã. Tiếp đó, tên kỵ sĩ này đã không còn biết gì nữa.

Nửa cơ thể của gã bùm một tiếng, rơi xuống từ trên lưng ngựa.

Một mùi máu tanh nồng đậm nháy mắt tỏa lên cao.

Lúc này, hai tên kỵ sĩ muốn lên tấn công Sở Mặc mới rốt cục ý thức được bọn họ đã chọc phải một kẻ địch đáng sợ.

Nhưng trước mặt họ, người kia đã biến mất dạng.

- Cẩn thận!

Cũng không biết là ai hô to một tiếng.

Hai gã kỵ sĩ đều theo bản năng quay đầu lại.

Một tên kỵ sĩ trong đó cầm trường kích trong tay bùm một cái đã ngã từ trên ngựa xuống, một cái chân của gã đã không còn.

Sở Mặc tuy là hoàn toàn không dùng bất kỳ sức lực tu luyện nào, nhưng thân thể vô cùng mạnh mẽ của hắn lại đủ để hắn chiếm cứ hoàn toàn thế thượng phong trong trận đấu này. Một đao chém xuống ngựa của tên kỵ sĩ, tiếp theo lại đánh về phía tay cầm thương của tên kỵ sĩ. Trong con ngươi Sở Mặc tràn ngập sát khí.

Keng!

Đối phương cuối cùng không bị sợ quá hóa ngu, một thương đâm về phía Sở Mặc.

Chỉ có điều một đao này vừa đâm ra thì trong lòng tên kỵ sĩ này cảm thấy sợ hãi và hối hận ngay lập tức. Bởi vì vừa rồi người phe hắn cầm Yển Nguyệt Đao chính là bị một đao của người này chém đứt! Điều này nói rõ trong tay đối phương đã nắm được một thần binh lợi khí chân chính!

Chỉ có điều lúc này hối hận cũng đã muộn. Thanh trường thương kia trực tiếp bị gãy thành hai đoạn, đoạn đầu thương leng keng rơi trên đất.

Tên kỵ sĩ này cuối cùng cũng sợ vỡ mật, thúc ngựa xoay người muốn chạy.

Sở Mặc dưới chân đạp Tật Phong Bộ, lấy tốc độ những người này không thể tin được mà xông thẳng lên, một đao chém rụng tên kỵ sĩ này xuống ngựa. Lúc này, năm tên kỵ sĩ vòng ngoài tất cả đã sợ đến hồn bay phách lạc, quay đầu ngựa liều mạng chạy tứ tung.

Một tên kỵ sĩ trong số đó không ngờ lại hoảng quá mà xông thẳng vào sông U Minh.

Tới bờ sông mới phản ứng kịp muốn dừng ngựa lại nhưng cũng đã muộn, cả người lẫn ngựa... đâm thẳng vào trong sông U Minh. Gần như trong khoảnh khắc hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Toàn bộ đội ngũ kỵ sĩ lập tức đại loạn. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Mặc đều tràn đầy sợ hãi. Vốn tưởng là hốc được vố lớn, bây giờ mới phát hiện ra không ngờ lại lấy đầu đập vào miếng sắt!

Đây quả thực là tự mình đâm đầu vào chỗ chết.

Lúc này mọi người mới đột nhiên hiểu ra ý nghĩa hai chữ “Cấm địa”. Hóa ra, thế giới này ngay cả không thể tu luyện thì cũng tồn tại cao thủ không thể trêu vào.

Người trẻ tuổi trước mắt này tuyệt đối là cao thủ họ không thể trêu được. Tên kỵ sĩ cầm đầu ôm ả đàn bà cũng chấn động đến cả người như đang nằm mơ. Ả đàn bà trong ngực của gã đã hoàn toàn mất đi dũng khí bắn tên về phía Sở Mặc, thậm chí còn cúi đầu thật thấp, hoàn toàn không dám nhìn ánh mắt của Sở Mặc.

Trong lòng cũng tràn đầy sự hối hận. Sớm biết vậy không bằng lúc trước chọn ở bên hắn cho rồi. Dù sao ở bên người cao thủ thế này khẳng định còn tốt hơn vô số lần so với ở bên người hiện tại.

Nhân sinh một đời, đồ mình mong muốn mà không có được, rồi hối hận. Vẻ mặt Vương Trung tán thưởng nhìn Sở Mặc, không nhịn được nói:

- Tiểu hữu này một thân chiến lực mạnh mẽ, chưa hề trải qua chinh phạt thiết huyết thì không thể mạnh mẽ như thế được. Xem ra những cuộc chiến ngươi trải qua nhất định rất phong phú.

Sở Mặc khiêm tốn cười cười:

- Tiền bối chê cười rồi.

Tên kỵ sĩ cầm đầu lúc này đâm lao phải theo lao, muốn tiếp tục phái người lên công kích người này là không thể nào nữa. Bởi vì ngay cả gã cũng mất đi dũng khí đối chiến với người này.