Vì thế hắn không nhịn được hỏi:
- Ma tộc... đều tà ác sao?
Vương Trung nhìn thoáng qua Sở Mặc, cười nhạo nói:
- Trên đời này không có chủng tộc tà ác, chỉ có lòng người tà ác thôi,cậu bé à.
Sở Mặc ngẩn người, sau đó nói:
- Ngài nói có lý!
Lời này gần như giống với Kỳ Tiêu Vũ nói với Sở Mặc lúc trước, nhưng tầm mắt không giống, chắc chắn sẽ có chuyện mình không thấy được. Cho nên, bây giờ nghe thấy chuyện Vương Trung nói về Ma tộc, Sở Mặc có cảm giác hiểu ra.
- Đạo lý này năm đó ta cũng không hiểu được như này. Vương Trung nhìn Sở Mặc, cười gượng nói:
- Cho nên, biết huynh đệ tốt nhất của mình lại kế thừa y bát của Ma tộc rồi biến thành một Ma tộc thì phản ứng đầu tiên của ta chính là vô cùng phẫn nộ. Ta đi chất vấn hắn tại sao lại đi con đường đó, hắn nói ta biết, hắn muốn trở lên mạnh mẽ!
Vương Trung thở dài, nói:
- Những lời này không ngờ ta không thể phản bác được. Đúng vậy, ai không muốn trở lên mạnh mẽ chứ? Đang trong giới tu hành, ai không muốn vọt lên cảnh giới cao nhất chứ? Nhưng mà từ sau lần đó, hai người chúng ta càng lúc càng xa cách. Sau này bỗng nhiên có một ngày hắn tới tìm ta. Lúc đó, hai người chúng ta cũng đã tiến vào cảnh giới Đế Chủrồi nhưng tu vi của hắn mạnh hơn ta một chút. Đồng thời, danh hiệu Huyết Ma Lão Tổ cũng đã vô cùng vang dội. Rất nhiều tu sĩ đều sợ hắn, thậm chí nghe thấy tên của hắn thôi đã cảm thấy sợ hãi rồi. Nhưng ta nghe thấy bốn chữ này, trong lòng cũng chỉ còn bi ai.
Vương Trung nhìn Sở Mặc:
- Ngươi có thể hiểu được cảm giác đó không? Trơ mắt nhìn người bạn tốt nhất của mình đi một bước nhảy xuống vực sâu nhưng ngươi lại bất lực, không làm được gì cả. Loại tư vị đó... vô cùng khó chịu.
Nói xong thở dài một tiếng:
- Hắn tới tìm ta nói có một cách có khả năng sẽ có cơ hội cho ta bước vào con đường Chí Tôn. Lúc ấy ta khuyên hắn nên quay đầu đingười anh em... cậu không nên tiếp tục trầm luân như vậy. Kết quả là hắn... lại nói cho ta biết một cách mà trước giờ ta chưa từng nghe nói tới.
Sở Mặc nhìn Vương Trung, nói:
- Chính là loại phương pháp hại ngài tới đây sao?
Vương Trung gật đầu, cười gượng nói:
- Lúc đó suy nghĩ của ta là dù sao những người đó tất cả đều là hạng người tội nghiệt ngập trời, đối đãi với những người đó thế nào hẳn là cũng không đủ? Càng thế.... ta lại bắt đầu hành trình. Thậm chí bởi vì hành động đó của ta còn để lại thanh danh cực lớn ở Thiên giới.
- Phạt ác dương thiện... nhất định sẽ lưu lại thanh danh tốt đẹp.
Sở Mặc cũng gượng cười, trong lòng tự nhủ chuyện gì trên đời này cũng không thể nhìn bề ngoài được. Ai có thể nghĩ đến Vương Trung bắt những tên đại gian đại ác, bắt những tội đồ tội ác tày trời cũng không phải thật sự vì trừng phạt cái ác mà là vì tìm kiếm con đường Chí Tôn chứ?
Nếu không biết chân tướng thì chỉ sợ không có ai lại cho rằng Vương Trung làm như vậy là sai, ngoại trừ những tên gian ác kia.
Có thể coi là đã biết sự thực, trong lòng Sở Mặc cũng hoàn toàn không có cách nào trách được Vương Trung. Nói ông ta làm như vậy làsai nhưng dù sao, những tên gian ác đó... thật sự là đáng chết!
Nếu phải nói thì lỗi duy nhất của Vương Trung chỉ sợ là không chân chính chấp hành Thiên Đạo nhỉ?
- Nói như vậy, Huyết Ma Lão Tổ – Đinh Linh lúc đó còn chưa điên cuồng như trình độ về sau này?
Sở Mặc nhìn Vương Trung. Bởi vì lúc trước hắn nói bốn chữ Huyết Ma Lão Tổ, Vương Trung thốt ra một từ “ Ma Đầu” cùng với vẻ phức tạp trên mặt ông ta đủ để nói lên sau đó hai người còn tiếp tục xuất hiện, hơn nữa... tám chính phần mười là đã trở mặt. Vương Trung gật gật đầu, nói:
- Lúc đó Đinh Linh thật ra cũng đã từng chút rơi vào ma đạo... Ma này... thực ra là tâm của hắn thôi! Bắt đầu trở lên không từ thủ đoạn, trở nên càng thêm tàn nhẫn... Sau đó có một lần ta nghe nói hắn không ngờ lại tu luyện một tà công gọi là Bách Thể Quy Nhất. Không thể không nói, mọi người căm hận Ma tộc cũng không phải không có đạo lý. Rất nhiều công pháp tà môn đều xuất phát từ Ma tộc. Tà công Bách Thể Quy Nhất này chính là một tà công đại biểu trong rất nhiều loại đó. Nên trong Ma tộc, danh tiếng của nó cũng rất lớn.
Sở Mặc nghe Vương Trung nói tên công pháp này thì trong lòng không nhịn được cười gượng:
- Nếu không phải công pháp này thì hắnlàm sao lại có liên quan đến Huyết Ma Lão Tổ chứ? Từ đó mới thành đại địch sống chết.
Vương Trung thở dài nói:
- Ta nghe nói hắn sau khi tu luyện công pháp này thì đuổi hết những người khuyên can. Lúc đó Đinh Linh hoàn toàn nhập ma rồi, cả người không khác gì một tên điên. Cơ bản là không nghe ai khuyên bảo, ngược lại còn chất vấn ta, nói hắn tu luyện tà công với việc ta tu luyện công pháp thì bản chất không gì khác nhau.
Sở Mặc không nhịn được gượng cười. Hắn bây giờ cuối cùng cũng hiểu ra một chút. Năm đó Vương Trung tu luyện công pháp trăm phần trăm tương tự với Bách Thể Quy Nhất. Năm đó Đinh Linh giao công pháp này cho Vương Trung cũng không chắc là có tâm tư tốt đẹp gì.
Lúc này, trên mặt Vương Trung xuất hiện một chút xấu hổ, nói:
- Năm đó hắn và ta cãi nhau nói ta giết đều là kẻ ác, mà hắn tu luyện Bách Thể Quy Nhất, làm hại đều là người tốt. Kết quả, một câu nói của Đinh Linh làm ta hôm nay nhớ lại còn thấy như mới hôm qua.
Vương Trung thở dài, cười gượng nói:
- Hắn nói, trước mặt Thiên Đạo chẳng phân biệt được thiện ác. Những lời này năm đó nhất định ta không ủng hộ, nhưng giờ dường như ta đã hiểu ra được ít nhiều rồi. Có vẻ trước mặt Thiên Đạo, những sinh linh như chúng ta rất nhỏ bé. Có bậc hiền triết đã nói thiên địa bất nhân, coi vạn vật là cỏ dại. Trước mặt Thiên Đạo, vạn vật sinh linh thật ra lại không phân biệt thiện ác, đều giống nhau cả. Cho nên, sau khi nghĩ thông suốt chuyện này rồi ta cũng có thể thản nhiên đối mặt với tình cảnh hiện giờ của bản thân.
- Vậy tiền bối cảm thấy cách làm của Huyết Ma Lão Tổ có đúng không? Sở Mặc hỏi.
- Đương nhiên không đúng!
Vươgn Trung nói:
- Thiên Đạo có thể không phân biệt được thiện ác, nhưng con người nhất định phải phân biệt thiện ác.
Sở Mặc gật gật đầu, chắp tay nói:
- Tiền bối nói rất đúng. Người nếu không phân biệt được thiện ác thì không xứng gọi là người.