Tang Gia Ý: "......"
Tề Tu Văn siết chặt nắm đấm, bị điệu bộ ngầm đắc ý của đối phương làm tức đau cả gan.
Giản Tế chỉ vươn tay sờ sờ cái ót của Tang Gia Ý, cúi đầu nhỏ giọng nói với cậu: "Cố gắng nói rõ ràng mọi việc, em tâm sự đi nhé."
Thực ra Tang Gia Ý rất không muốn nói chuyện một mình với Tề Tu Văn, nhưng cậu nghe lời Giản Tế lắm.
Vì vậy cậu đáp lại hơi không tình nguyện: "Biết rồi ạ."
Giản Tế nghiêm mặt lại, con ngươi tối đen rơi xuống người Tề Tu Văn, thâm trầm nhìn hắn một cái.
Trái tim Tề Tu Văn đột nhiên co rút một cái, cả người đều cảm thấy bất an, đây mới là Giản Tế này.
Bất kể người đàn ông này phô bày bao nhiêu ôn nhu trước mặt Tang Gia Ý, thậm chí ban nãy còn thể hiện cảm xúc không phù hợp với hình tượng của anh.
Nhưng ánh mắt ẩn ý cảnh cáo này vẫn khiến ra-đa báo nguy của Tề Tu Văn reo vang mãnh liệt, hắn sẽ không quên dáng vẻ thực sự của người trước mặt.
Thấy người đã rời khỏi nơi đây mà Tang Gia Ý vẫn cứ dõi mắt nhìn về phía đó, Tề Tu Văn thầm thở dài dưới đáy lòng.
"Tiểu Ý, sao lại đột nhiên kết hôn như vậy?"
Tang Gia Ý thu ánh mắt về rồi nhìn hắn: "Thực ra không tính là đột nhiên, ở cùng với anh ấy, tôi rất vui."
"Vậy......!sao không nói với người trong nhà?"
Mâu quang của Tang Gia Ý trong trẻo, nhưng phảng phất cũng đã lây nhiễm mấy phần khí lạnh ban đêm, giống như thấm đẫm chút hơi nước lạnh ngắt.
"Thông báo cho các người? Các người sẽ chúc phúc tôi sao? Sẽ thấy vui vẻ vì tôi kết hôn sao? Có lý do nào để thông báo cho các người không?"
Tang Gia Ý hỏi liên tiếp ba câu kín kẽ đến mức khiến Tề Tu Văn á khẩu, không biết nên trả lời như thế nào.
Thanh âm của đối phương rất dễ nghe, âm sắc trời sinh đã không chứa cảm giác công kích, lúc nói chuyện cũng rất bình tĩnh.
Không kích động không chỉ trích, dường như cậu chỉ thực sự nghi hoặc mà thôi.
Quả thật.
Tề Tu Văn hỏi cậu vì sao không nói với người trong nhà, vậy vì sao cậu lại phải nói với bọn họ chứ?
"Chỉ là anh lo cho em, em có hiểu rõ về người kết hôn với em không? Em biết bộ dạng sau lưng của anh ta không? Thực ra Giản Tế rất nguy hiểm lòng dạ rất sâu, anh ta không có tốt tính ôn hòa như cái nhìn bên ngoài đâu, em đừng để bị lừa."
Tề Tu Văn còn muốn nói tiếp gì đó, đã trông thấy người trước mặt chầm chậm vươn tay ra, sau đó bịt kín lỗ tai.
"......"
Thấy Tề Tu Văn ngậm miệng lại rồi, Tang Gia Ý mới buông tay, mở miệng nói:
"Nếu anh còn nói mấy lời này, tôi sẽ không nghe nữa."
Tề Tu Văn: "Anh......"
"Không được nói xấu anh ấy." Tang Gia Ý không thích nghe, cho nên lời nói ra cũng chứa vài phần hung dữ.
Nhìn cái bộ dạng bao che con cái của Tang Gia Ý, Tề Tu Văn nhức đầu một trận: "Tiểu Ý, ngẫm lại cho kỹ lời anh vừa nói đi."
Tang Gia Ý vốn không muốn nhiều lời với hắn, nhưng bộ dạng của đối phương cứ tự cho là hiểu biết tất cả, lại tự cho là tốt với cậu khiến cậu không vui chút nào.
"Anh hỏi tôi có hiểu rõ anh ấy hay không, vậy tôi muốn hỏi, các người có hiểu anh ấy không? Các người chẳng biết gì cả."
Tề Tu Văn thở ra một hơi thật sâu: "Anh không nói tới mấy chuyện anh lừa tôi gạt trên thương trường kia, chỉ nói tới người nhà bên cạnh anh ta, vì tranh giành quyền thế, ông nội anh ta còn bị anh ta ép nhốt trong bệnh viện, thậm chí còn dám động tay với cha ruột của mình, toàn bộ người ở Giản gia đều nơm nớp lo sợ từng ngày dưới tay anh ta kìa."
"Hôm mẹ anh ta qua đời đó, ngay cả lễ tang cũng không thèm xuất hiện."
"Đối đãi với người thân, anh ta còn có thể làm ra chuyện máu lạnh vô tình như vậy, em cảm thấy anh ta là loại người gì?"
Sau khi nói xong, ánh mắt hắn vững vàng đậu trên mặt Tang Gia Ý, quan sát phản ứng của cậu.
Nhưng mặc cho nghe thấy những điều này, cậu cũng không biểu hiện ra cái gì, nếu như nhất định phải nói có, chính là sự thất vọng trong mắt đối phương.
- - Thất vọng nhìn hắn.
Tiểu Ý......!thất vọng về hắn?
Rất hiếm khi Tang Gia Ý trực tiếp nói ra lời chỉ trích nghiêm trọng đối với một người, thế nhưng bây giờ cậu nói: "Anh Tu Văn, anh tự phụ quá rồi."
"Anh sống trong một gia đình hạnh phúc giàu có từ bé, cho nên nào thấu hiểu gian khổ của người khác, anh không thể đồng cảm với người khác, anh cũng sẽ không suy nghĩ vì sao anh ấy phải làm như vậy."
"Anh chỉ lấy cái hiểu biết cằn cỗi đó của mình, lại ngồi trên cao định nghĩa thế nào là một người tốt, thế nào lại là người xấu."
Thực tế, mấy chuyện mà Tề Tu Văn nói ban nãy, Tang Gia Ý đúng là không biết, nhưng cậu đã tự mình đến Giản trạch, trông thấy phần đông người ở Giản gia.
Cậu biết đó là một nơi nuốt chửng người như thế nào.
Trước giờ Giản Tế vẫn luôn tránh kể về chuyện cũ trước mặt cậu, nhưng nó không đại biểu cho việc Tang Gia Ý không biết đối phương cũng đã chịu nhiều cực khổ.
Nghe được mấy chuyện mà Tề Tu Văn nói đó, cậu bỗng lại càng thêm khổ sở.
Tề Tu Văn hơi kinh ngạc, thiên chi kiêu tử trước nay chưa từng chịu chỉ trích và đả kích như vậy.
Tang Gia Ý nhìn hắn bình tĩnh lại lạnh lùng.
"Lúc tôi bị bệnh, là anh ấy chăm sóc tôi cả đêm."
"Hôm sinh nhật tôi là anh ấy trải qua cùng tôi, bánh sinh nhật cũng tự anh ấy làm, mỗi một món quà anh ấy tặng đều tốn rất nhiều tâm tư -- vì tôi mà tiêu tốn tâm tư."
"Anh ấy còn cùng tôi quay về thăm ông nội, còn hát dỗ tôi ngủ, anh ấy hát rất hay."
"Đúng rồi, tôi sợ lạnh, cho nên mỗi một góc trong nhà đều được trải thảm dày dặn, anh ấy sợ tôi chạy loạn với chân trần."
"Thậm chí góc bàn nhọn trong nhà anh ấy cũng đặc biệt bọc lại, lo tôi không cẩn thận đụng trúng quẹt trúng, rõ ràng tôi đã chẳng phải con nít nữa rồi."
Rất nhiều thứ Giản Tế chưa bao giờ nói rõ.
Nhưng tâm tư Tang Gia Ý nhạy cảm, lưu ý chi tiết nhỏ, cậu đã phát hiện ra.
"Tôi từng nghe một vài đánh giá của người bên ngoài về anh ấy, nhưng tôi không để bụng, ở nơi này của tôi, anh ấy chính là người tốt nhất."
"Tôi cũng đã nghe người bên ngoài đánh giá về anh, nói anh ôn hòa nhã nhặn, nói anh khiêm tốn quân tử, nói anh đức hạnh tấm lòng thiện lương, nhưng vì sao tôi chẳng cảm nhận được cái gì thế?"
Tang Gia Ý chính là như vậy, cậu không cảm nhận Giản Tế khách quan, cậu mặc kệ Giản Tế đối xử với người khác như thế nào, cậu chỉ dựa vào trái tim.
Bởi vì cậu không phải đối thủ anh lừa tôi gạt trên thương trường với Giản Tế.
Cậu cũng không phải người nhà họ Giản căm ghét Giản Tế tột độ.
- - Cậu chỉ là Hựu Hựu của Giản Tế.
Một câu cuối cùng của Tang Gia Ý đối với Tề Tu Văn mà nói giống như một con dao bén nhọn hung hăng đâm vào trái tim hắn.
Là một nhát trí mạng nhất.
Tang Gia Ý dùng lời nói bình tĩnh nhất đánh hắn liên tiếp tháo chạy, quân lính tan rã.
Gần như hắn ít khi chật vật đến vậy, so với lần bởi vì Tề Tu Du mà bị mắng khắp mạng, so với việc bị tất cả mọi người trong giới cười nhạo còn phải nhếch nhác hơn.
Tề Tu Văn khốn khổ khàn giọng mở miệng: "Nhưng thời gian hai người quen biết vẫn còn ngắn lắm."
Gió đêm đầu xuân có hơi lạnh, lướt qua đám thực vật xanh biếc, truyền tới tiếng cành lá vuốt ve sột soạt, cũng đưa tiếng than nhẹ của Tang Gia Ý bay vào trong lỗ tai của Tề Tu Văn.
"Đúng vậy, cũng mới mấy tháng thôi, sao anh ấy đối xử với tôi tốt thế nhỉ?"
Chóp mũi Tề Tu Văn nháy mắt chua xót.
Phải rồi, bọn họ đã đón Tang Gia Ý về vào năm mười sáu tuổi, rõ ràng từng có nhiều thời gian bù đắp quá khứ như vậy, là bọn họ bỏ lỡ thôi.
Hắn có tư cách gì mà ngồi trên cao phán xét chỉ trích một người, còn là người đối xử tốt với Tang Gia Ý như vậy.
Tất cả những việc Giản Tế làm, bọn họ đều không làm.
Cuối cùng, Tề Tu Văn gần như là ngây ngây ngẩn ngẩn đi ra khỏi đó, cả người mang theo sự bất kham và sa sút.
Bên cạnh hành lang, Giản Tế đang dựa vào tường ngửa đầu nhìn ánh đèn lấp lánh chói mắt bên trên.
Đợi người đi ra rồi, Giản Tế mới đứng thẳng người dậy, trên mặt nén cười nhìn hắn: "Nói xong rồi? Xem ra trò chuyện không vui lắm."
Tề Tu Văn lạnh lùng nhìn anh, tâm tình của hắn bây giờ vô cùng phức tạp, trên mặt lý trí mà nói, hẳn là hắn phải biết ơn người này.
Nhưng từ góc độ cá nhân mà nói, hắn vẫn kiêng kị sâu sắc mà cảnh giác nhìn anh như cũ, nhận thức cơ bản của hắn đối với người này không thể thay đổi ngay lập tức.
Giọng của Giản Tế rất ôn hòa: "Vậy có để ý việc nói chuyện với tôi không?"
"Giản tổng, giữa chúng ta có gì hay để nói?"
"Nói về Tiểu Ý đó."
Tề Tu Văn ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Giản Tế, hít sâu một hơi: "Anh nói đi."
"Các người có biết rõ Tiểu Ý 5 tuổi trước kia đã từng trải qua những ngày như thế nào ở Tang gia không?"
"Rõ chứ, chúng tôi biết vợ chồng nhà họ Tang đó đối xử không tốt với em ấy, khắc nghiệt với em ấy, đặc biệt là sau khi sinh con ruột, càng như bỏ con giữa chợ." Tề Tu Văn gian nan nói, mỗi khi nói một chữ, lại đau thêm một phần, "Thậm chí còn đánh mắng như cơm bữa."
Nhìn ánh mắt Giản Tế lạnh lùng thờ ơ, Tề Tu Văn lúng túng một hồi.
Hắn nghiêng đầu, nói gần như là giải thích: "Cho nên sau khi em ấy quay về, chúng tôi muốn......!bù đắp."
Giản Tế cười một tiếng, nói lặp lại vừa nhẹ vừa chậm: "Bù đắp? " Không đợi Tề Tu Văn tiếp tục mở miệng, Giản Tế đã hỏi: "Bù đắp bằng tiền? Bù đắp bằng cuộc sống hậu đãi[1]? Các người tự cho rằng làm ơn là cách bù đắp với em ấy à?"
[1] Đối xử tử tế, tốt đẹp.
"Nhưng Tiểu Ý 18 tuổi đã bắt đầu tự nỗ lực viết sách kiếm tiền rồi, em ấy không dùng một tí gì của mấy người, thậm chí còn trả lại hết những chi phí tiêu tốn của mấy người từ năm 16 đến 18 tuổi, em ấy không cần bù đắp kiểu này."
Tề Tu Văn biết, hắn chuyển tiền, nhà, xe mà trước nay mình chưa từng sử dụng đến dưới danh nghĩa của Tang Gia Ý.
Mâu sắc của Giản Tế càng thêm lạnh: "Các người chỉ thấy bề nổi, hiểu biết vô cùng nông cạn với những gì em ấy từng trải qua."
"Vết sẹo do bị đánh đã khép lại, cho nên cái gì cũng chẳng nhìn thấy nhỉ?"
"Lúc em ấy vừa trở về nhà, cơ thể gầy gầy bé bé, chưa từng nghĩ tới sao cơ thể em ấy không tốt à?"
"Từng nghĩ......"
"Là vì sao mà không tốt?"
"Bởi vì, từ sau khi sinh ra đã luôn như vậy, tình trạng suy nhược, ăn không ngon ngủ không yên cũng không được chăm sóc tốt."
Nói tới đây, Tề Tu Văn suýt chút nữa đã không nói nổi một câu hoàn chỉnh, mỗi lần nói mấy từ là phải dừng lại hòa hoãn.
Quá khó chịu, thật sự quá khó chịu.
Tề Tu Văn khàn giọng mở miệng: "Chúng tôi từng dẫn em ấy đi khám bác sĩ."
Nhưng lúc này, bất luận hắn nói cái gì đều giống như ngụy biện.
"Bác sĩ nói sao?"
Giọng nói của Giản Tế càng lạnh lùng trầm thấp hơn.
Anh như là sĩ quan máu lạnh vô tình nhất, dùng cực hình tàn nhẫn nhất lên trái tim kẻ thù, tra khảo đối phương từng chút từng chút, khiến người kia rơi vào thống khổ và giày vò vô tận.
Nhưng Tề Tu Văn không thể không đáp.
Đây không phải là câu trả lời cho Giản Tế, mà là cho chính bản thân hắn.
"Bác sĩ nói, vấn đề cả người rất nhiều, nghiêm trọng nhất là dạ dày......! không thể tổn thương ngược lại." Hắn mấy lần gần như thoát lực để trả lời.
"Vậy tại sao ban nãy còn cho em ấy ăn bánh kem tươi?"
Tề Tu Văn muốn nói, chỉ là hắn thấy Tiểu Ý muốn ăn quá, nhưng lại nghĩ tới câu mà Giản Tế đã hỏi trước đó, dạ dày của Tiểu Ý không khỏe, vốn không thể ăn quá nhiều.
Giản Tế mỉm cười, lộ ra vẻ lạnh lùng như hàn đàm.
"Cậu coi, cậu cảm thấy đây chính là đối xử tốt của các người đó, các người vẫn luôn không biết em ấy thật sự muốn gì."
Trước giờ Hựu Hựu làm nũng đòi ăn không phải vì cậu thực sự muốn ăn, cậu chỉ......!muốn làm nũng thôi.
Giản Tế không đồng ý cho cậu ăn, là quan tâm cơ thể cậu.
Nếu như đồng ý, đó chính là làm nũng thành công, dưới tình huống có thể đảm bảo cơ thể cậu không sao, dung túng và cưng chiều cậu.
Tang Gia Ý thể nào cũng rất vui vẻ.
Bé con rất nhạy với cảm giác không an toàn.
Dùng cách thức không được tự nhiên mà cẩn thận thăm dò từng li từng tí tới sự quan tâm và bảo vệ của người khác đối với cậu.
Nhưng cậu cũng chỉ thăm dò mỗi Giản Tế, bởi vì cậu không ôm hy vọng đối với bất kỳ ai khác, cho nên sẽ không tới thử, sợ bị tổn thương.
Giản Tế bỗng nhiên có chút mệt mỏi, anh hơi hơi dựa vào bức tường đằng sau.
"16 tuổi, nhỏ như vậy, còn chưa trưởng thành, rất nhiều bệnh vặt trên cơ thể đều có khả năng dưỡng tốt được......"
Cuộc sống của ông nội Tang túng thiếu, nhưng đã nỗ lực hết sức để làm những thứ tốt nhất cho Hựu Hựu.
Nhưng người nhà họ Tề không giống vậy, bọn họ có quyền thế có tiền tài có nhân mạch, bọn họ có điều kiện vô cùng tốt để tìm bác sĩ giỏi nhất điều dưỡng cho Hựu Hựu.
"Thế vì sao cơ thể càng ngày càng yếu hả?"
Vành mắt Tề Tu Văn bỗng đỏ lên.
Thần kinh trong đầu hắn giống như dây đàn sắp bị kéo đến cùng cực, còn siết một cái, nháy mắt tiếp theo sẽ hoàn toàn đứt gãy.
Giản Tế lẳng lặng suy nghĩ.
Khi đó bởi vì Hựu Hựu muốn ở nội trú, muốn một mình tự do bên ngoài, người nhà họ Tề khuyên can một hồi, nhưng dưới sự kiên trì của Hựu Hựu cũng đồng ý với cậu.
Vì sao phải rời khỏi đó? Vì sao càng phải tránh xa một chút?
Đơn giản chính là sống ở bên cạnh rất khổ sở.
Hựu Hựu là người rất quý trọng tấm lòng của người khác, nếu như dùng một trái tim chân thành đối đãi lẫn nhau, cậu sẽ dâng hết mọi thứ trong tay trả ơn cho người.
Dưới tình huống như vậy, cậu lại muốn cách xa bọn họ như trước, chỉ sợ chút tâm ý đó không được coi là thân thành.
Nếu là đặt lên đầu quả tim thật, thì cho dù cách xa chân trời góc biển, cũng sẽ không nhịn được mà quan tâm, lo lắng, nhắn nhủ yêu thương.
Thời điểm điều tra tư liệu của Tề Tu Du, Giản Tế đã trông thấy mấy năm nay cậu ta ở Anh quốc, người nhà họ Tề đến đó mấy lần.
Lo cậu ta một mình ở nước ngoài ăn không được ngon, ngủ không được kỹ, có phải chịu bắt nạt hay không.
Tết Trung thu, tết Đoan ngọ, lễ Quốc khánh chẳng thiếu cái nào.
Thời điểm mấy ngày lễ tết đó, Hựu Hựu của anh đang ở đâu đây?
Là một mình sinh bệnh, sau đó bất tỉnh trên giường đến rạng sáng, sau đó lại vì ngày hôm sau còn có thể mở to mắt mà cảm thấy vui vẻ?
Nói tóm lại, chẳng qua chính là do trong nhận thức, không thật sự coi Hựu Hựu như con của bọn họ.
Hựu Hựu không nằm trong tim của bọn họ.
Chỉ cần vừa nghĩ đến mấy điều này, trong lòng Giản Tế đã khó chịu như thiêu như đốt.
Cho nên dù bây giờ đối phương có hối hận có áy náy có khổ sở đi nữa, Giản Tế cũng chỉ ngoảnh mặt làm thinh.
Thậm chí, đây đúng là mục đích của anh.
Những tủi thân và tổn thương trong mấy năm Hựu Hựu phải chịu đó, đều đã hình thành vết sẹo khắc sâu vào tim cậu mà bên ngoài không thể nhìn thấy.
Bất kể là đau đớn trên cơ thể hay là trên tâm lý, đều không thể trả lại được.
Như vậy, người nhà họ Tề cũng phải chịu những tổn thương không thể cứu vãn đó.
Anh vốn là một người tàn nhẫn, người nhà họ Tề không ai chạy thoát, bọn họ đều phải đeo xiềng xích trong lòng.
Suốt cuộc đời.
"Một câu hỏi cuối cùng." Giữa một khoảng vắng lặng, Giản Tế mở miệng, cũng đưa tay vặn xoắn thần kinh giống như dây đàn căng chặt của Tề Tu Văn, "Vào thời điểm Tiểu Ý trải qua mấy thứ này, Tề Tu Du đang làm cái gì?"
"Phựt --" một tiếng, dây thần kinh đó của Tề Tu Văn hoàn toàn đứt đoạn.
Từng câu từng câu hỏi một của đối phương triệt để khiến hắn rơi vào sụp đổ.
Đại não Tề Tu Văn là một mảnh trống rỗng.
Tề Tu Du đang làm cái gì?
Cậu ta đang đánh đàn piano trong nhà kính trồng hoa trong suốt được trang hoàng xinh đẹp sạch sẽ.
Sẽ có người làm dâng bánh ngọt và trà chiều tinh xảo vừa miệng lên, bọn họ nhẹ tay nhẹ chân tiến vào, thậm chí còn sợ quấy rầy cậu ta.
Cậu ta ngồi trên máy bay tư nhân du lịch toàn cầu, đi ngắm nhìn đủ loại phong cảnh mỹ lệ trên thế giới.
Mỗi khi đến một địa phương, đều sẽ có người chuẩn bị mọi thứ cho cậu ta, phục vụ bên cạnh toàn bộ hành trình.
Cậu ta toàn mặc quần áo chất liệu thượng đẳng nhất, sẽ có nhà thiết kế riêng biệt đo đạc may mặc mỗi quý.
Đồ cậu ta muốn ăn, thậm chí ngay trong ngày sẽ có người vận chuyển nguyên liệu tươi ngon nhất đến bằng máy bay, bởi đầu bếp nấu nướng cấp cao nhất.
Giản Tế trào phúng kéo khóe miệng, cho nên không thể tha thứ, dù có xám hối cả một đời, cũng không thể.
Giản Tế đứng thẳng người.
"Vậy, cậu ta có nên được hưởng những thứ này không?" Giọng của anh rất thấp, gần như là mở miệng mê hoặc, "Các người không khắc nghiệt với cậu ta, cũng không có tệ bạc với cậu ta, chỉ là lấy lại, lấy lại những thứ không phải thuộc về cậu ta."
"Chẳng phải Tề Tu Du nói yêu các người sao? Nếu mấy cái gọi là vật chất bên ngoài cũng không còn nữa, hẳn là cậu ta vẫn sẽ rất yêu các người nhỉ?"
"Tôi nói đúng hay không?"
Đại não của Tề Tu Văn gần như đã ngừng suy nghĩ, đáy mắt là một mảnh tơ máu, ngây ngốc nhìn Giản Tế.
Nói được kha khá rồi, Giản Tế chuẩn bị đi ra ban công tìm Tang Gia Ý.
Ngay lúc hai người lướt qua nhau, Giản Tế dừng lại.
"Tề tiên sinh, vấn đề vừa nãy tôi hỏi qua, phiền cậu, một chữ cũng không được để lộ --" Anh nghiêng đầu, nhìn Tề Tu Văn vô tri vô giác, "Cũng đi hỏi người cha ôn hòa lý trí và người mẹ tao nhã dịu dàng đó của cậu xem."
"Cảm ơn." Hai từ này Giản Tế nhả ra rất chậm, mang theo ý tứ trào phúng cực hạn.
Vừa nói, rồi còn vừa lễ độ gật đầu với hắn, sau đó mới nện bước chậm rãi rời khỏi.
Bấy giờ Tề Tu Văn mới thật sự ý thức được chỗ đáng sợ của người đàn ông này.
Rõ ràng anh biết hết thảy mọi chuyện, nghe ngóng không sót chút gì về quá khứ của Tang Gia Ý, thậm chí là bởi vì Tang Gia Ý, anh cũng đã nắm rõ từng chân tơ kẽ tóc mỗi một người nhà họ Tề.
Nhưng anh không chủ động chỉ trích quyết liệt, cũng không chủ động nói ra những đau đớn dĩ vãng đó của Tang Gia Ý để kích động hắn, để khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Bởi vì hiệu quả như vậy là yếu nhất.
Bỗng nhiên Tề Tu Văn nhớ tới những năm tháng giải đề của bản thân, nếu gặp phải chỗ nào không hiểu, giáo viên sẽ không trực tiếp nói cho hắn đáp án, cũng sẽ không chỉ hắn cách giải đề.
Mà mỗi một câu hỏi ném cho hắn, đều bắt hắn phải tự mình suy nghĩ, tìm kiếm từng chút từng chút lời giải chính xác của đề bài.
Giáo viên nói, như vậy mới khắc sâu ấn tượng được.
Giản Tế cũng vậy, cố tình mỗi một câu hỏi của anh, đều khiến Tề Tu Văn phải tự suy ngẫm, tìm lời giải, tự mình tiến hành phân tích và hồi tưởng lại những gì đã qua.
Giản Tế muốn hắn khắc sâu ấn tượng, muốn hắn ghi lòng tạc dạ nỗi đau.
- - Muốn bắt hắn nhớ kỹ cảm nhận vào giờ phút này.
Tề Tu Văn tưởng chừng đại não và trái tim của bản thân đau đến mức giống như có ai lấy cây đinh đóng vào bên trong.
Hắn nghĩ, Giản Tế thành công rồi --
Hắn nhớ kỹ rồi.
Sau khi Giản Tế rời khỏi hành lang bên đó, vẻ mặt anh mới xấu xí mà chống một tay lên tường, hơi hơi khom sống lưng.
Khó chịu, thật khó chịu.
Đây vốn là cảnh tượng mà anh đã tưởng tượng ra ngay khi vừa bắt đầu.
Điểm chọc ta đau nhất, lại chính là "lòng người"[2].
[2] Gốc là "攻心" 为上: Binh pháp Tôn Tử có câu "攻心为上, 攻城为下, 心战为上, 兵战为下" (Công tâm vi thượng, công thành vi hạ, tâm chiến vi thượng, binh chiến vi hạ), nghĩa là: Đánh vào lòng người là thượng sách, đánh thành là hạ sách; chiến tranh bằng tâm lý, ngoại giao là thượng sách, chiến tranh bằng vũ khí, binh lực là hạ sách (Nguồn: cyberworldmiscellaneousland.wordpress)
Muốn khiến hắn thống khổ, khiến hắn áy náy.
Tề Tu Văn là người tỉnh táo lý trí nhất ở nhà họ Tề, hắn cần phải đi đánh thức Tề Lỗi và Văn Hân.
Sau đó -- cùng hưởng chung phần thống khổ này.
Nhưng phàm là bọn họ không cưỡng chế Hựu Hựu quay về, chỉ chọn làm người xa lạ suốt cuộc đời, Giản Tế cũng sẽ không làm đến mức này.
Ép buộc tách Hựu Hựu và ông nội Tang ra.
Cấm bọn họ gặp mặt.
Dẫn người quay về sau lại tự mình gây ra quá nhiều đau khổ.
Mỗi một chuyện toàn là sai càng thêm sai.
Vốn tất cả đều là kế hoạch của anh, nhưng đợi tới khi thực hiện được thật rồi, mới phát giác đúng là giết địch một ngàn tự hại tám trăm.
Mỗi một chuyện nói ra, Tề Tu Văn khó chịu bao nhiêu, anh lại càng khó chịu bấy nhiêu.
Tề Tu Văn là bị áy náy và thống khổ nhấn chìm.
Mà anh thì lún vào biển sâu của đau thương, nước biển chưa qua mắt mũi, nhưng đã khiến anh không tài nào hít thở nổi.
Nghĩ tới đây, anh ngẩng đầu nhìn qua điểm cuối của ban công.
Ban công của khách sạn trang trí tinh tế đẹp đẽ, hai bên sườn là thực vật xanh biếc cùng hoa tươi khá có sức sống.
Toàn bộ mặt tường treo đầy dây đèn lấp lánh, tràn thẳng đến tay vịn lan can.
Tang Gia Ý đang cúi đầu ngắm nhìn dây đèn tạo hình hoa quỳnh, có hơi nhàm chán ngây ngốc đờ người ra.
Ánh đèn vàng ấm áp ánh vào trong con ngươi của cậu, sáng long lanh.
Cuối cùng, hình như Tang Gia Ý hơi tò mò, muốn đưa tay chạm thử vào ngọn đèn vàng ấm ở chính giữa nhụ/y hoa quỳnh đó.
Giản Tế thẳng người lên, vừa định ngăn cản cậu, nhưng phát hiện còn có chút khoảng cách, hẳn là đối phương không nghe được.
Thế là liền trông thấy người ấy bị phỏng giật nảy mình, cả người chấn động.
Sau đó vội vàng bưng tay mình lên thổi "phù phù" hai cái.
"......"
Giản Tế không nhịn được nghiêng đầu cười thành tiếng, sau đó nện bước đi đến bên dây đèn sáng lấp lánh.
Hựu Hựu à!
- --------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Giản tổng: Hôm nay tôi phải bổ cậu ra.
Sau khi kết thúc, bản thân cũng bị vỡ to, sau đó đi tìm Hựu Hựu dán dính an ủi..