Thị Tẩm Mỹ Lang

Chương 5




Nhìn Ninh lão gia tức giận không nhẹ,Thần Hằng thầm nghĩ tình thế nghiêm trọng,cho nên vội vàng rời khỏi người Ninh Đan Hi,bối rối lấy y phục rơi trên mặt đất,một cái đắp cho Ninh Đan Hi,một tay khác cầm lấy mặc vào,trong lúc vội vàng ngay cả nút áo cũng gài không tốt.

” Thần Hằng!Ngươi thật to gan! Dám làm chuyện như vậy với thiếu gia!”Ninh lão gia giống như muỗi tên đi nhanh đến trước,”Hi Nhi,có phải tên cẩu nô tài này khi dễ con? Không cần sợ,phụ thân sẽ giáo huấn hắn!”

“Phụ thân,chuyện không phải giống như phụ thân nghĩ đâu!Do con cam tâm tình nguyện.” Ninh Đan Hi vừa nghe rất sợ phụ thân sẽ tổn thương Thần Hằng,nhanh mặc xong y phục đi xuống giường.” Thần Hằng là người yêu của con,chúng con thật lòng yêu nhau.”

“Con nói cái gì?” Thấy bộ dáng Ninh Đan Hi không giống như bị người ta ức hiếp,ngược lại ở trước mặt mọi người ngang nhiên tuyên bố có quan hệ thân mật với Thần Hằng,Ninh lão gia vẻ mặt lúc trắng lúc xanh,chỉ cảm thấy nét mặt già nua không nhịn được,trong cơn thịnh nộ giơ tay lên quăng Ninh Đan Hi một bạt tai.

Ninh Đan Hi chịu không nổi lực đạo mạnh đánh đến,một tiếng động vang lên nằm úp sấp trên mặt đất.

“Đan Hi!” Thần Hằng kinh hãi,di chuyển chắn trước người hắn,” Lão gia, xin đừng đánh Đan Hi,muốn đánh thì cứ đánh ta đi!”

” Ngươi câm mồm cho ta! Ta quản giáo con không tới phiên ngươi nhúng tay vào!” Ninh lão gia một cước đá văng hắn,”Ngươi là tiện nô vong ân phụ nghĩa, lúc trước nếu ta không đưa ngươi  trở về, ngươi đã sớm đói chết trong ngôi miếu đổ nát,mà ngươi hôm nay báo đáp ta vậy sao?”

“Lão gia có công nuôi dưỡng ta,ta vẫn ghi nhớ trong lòng,chưa một ngày nào quên qua.” Không để ý bị đá đau đớn,Thần Hằng quỳ xuống,chân thành nói ra lời trong lòng.” Nhưng ta đối với Đan Hi là thật lòng,yêu hắn tận xương,nguyện cùng hắn ở chung,xin lão gia thành toàn cho chúng ta!”

” Đồ hỗn trướng!”Ninh lão gia lửa giận công tâm,”Người đâu,bắt lấy tên vĩ tiện nô hạ phạm thượng cho ta,đưa đến hậu viện đánh thật mạnh năm mươi côn cho ta!” Nói xong hai gã gia đinh dáng người cường tráng lập tức đi đến giữ lấy Thần Hằng,người đó không giãy dụa cũng không xin khoan dung,để mặc người xử trí,hắn đã sớm đoán được tình yêu của hai người giống như giấy không gói được lửa,tất nhiên sẽ có một ngày bị phát hiện,chẳng qua không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy, nhưng hắn không hối hận,mặc dù phải bị nghiêm khắc trừng phạt,hắn đều tự nguyện.

” Dừng tay!” Ninh Đan Hi thấy thế dũng cảm quên mình nhào lên phía trước,ý đồ ngăn gia đinh đưa Thần Hằng đi,”Xin phụ thân tha hắn,đừng gây khó dễ hắn!”

“Các ngươi bắt lấy thiếu gia,đừng để cho hắn cản trở!” Ninh lão gia ngoảnh mặt làm ngơ,phân phó người hầu đứng sau ngăn chặn Ninh Đan Hi,làm hắn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thần Hằng bị mang đi,biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

“Không! Thần Hằng! Thần Hằng!” Ninh Đan Hi kích động gào thế,hận bản thân bất lực không thể bảo vệ hắn,”Phụ thân,đừng đối với hắn như vậy,đừng cách ky hắn khỏi người con,hắn là người bầu bạn cả đời của con,con xin phụ thân buông tha hắn,đừng thương tổn hắn!”

“Đến lúc này con còn xin tha cho hắn?” Ninh lão gia sắc mặt khó coi vỗ lên bàn,”Ta thật sự không nghĩ tới con trụy lạc cùng với tên hạ nhân kia! Nếu không phải có nô tỳ cảm thấy  kỳ quái thấy con nửa đêm chạy đến trong phòng Thần Hằng,chạy tới bẩm báo với ta,ta còn không biết con làm ra chuyện này.Nếu con đi kỹ viện tìm tiểu quan chơi đùa,ta còn có thể mở một mắt nhắm một mắt,nhưng con lại dám luôn miệng nói yêu thương một người nam nhân,còn muốn cùng hắn song túc song phi, việc này nếu truyền ra ngoài,mặt mũi của ta phải đặt ở đâu?Làm sao đối mặt liệt tổ liệt tông Ninh phủ?Dạy ra một tên bại hoại phá hoại nề nếp gia đình!”

“Phụ thân,phụ thân tại sao không hiểu con thật yêu hắn? Không phải chỉ vui đùa,con quyết tâm muốn sống cả đời với hắn!”

Ninh lão gia trách mắng:” Cái gì yêu hay không yêu?Con còn rất trẻ,căn bản phân không rõ đúng sai,nhất định là bị tiện nô kia mê hoặc,không biết bản thân nói ra lời hoang đường thế!”

“Không,con rất rõ bản thân đang làm gì,con yêu hắn chẳng lẽ là sai?”

“Đến bây giờ con còn khăng khăng một mực? Con rốt cuộc bị hắn cho uống mê dược gì?”

“Con chỉ muốn nói cho phụ thân biết,lòng con dành cho Thần Hằng sẽ không thay đổi.”

” Con!” Ninh lão gia tức giận đến cả người run rẩy,lần nữa giơ lên muốn đánh xuống.

” Phụ thân đánh đi!” Ninh Đan Hi nhắm mắt lại,”Cho dù phụ thân đánh chết con,lòng con cũng sẽ không thay đổi!”

” Được,ta đánh cho đến con tỉnh ngộ mới thôi!”

“Lão gia,có chuyện gì từ từ nói!” Tổng quản đứng bên cạnh đúng lúc xen vào giảng hòa giữa hai người,theo tính tình cứng rắn của thiếu gia chỉ sợ lão gia sẽ đánh chết hắn,trước kia còn có phu nhân khuyên bảo,lão gia nhiều lắm đánh hắn bai ba cái liền hết giận,nhưng lúc thiếu gia sáu tuổi phu nhân đã bị bệnh qua đời,rốt cuộc không có biện pháp che chở thiếu gia.”Ta thấy thiếu gia chẳng qua nhất thời mê hoặc,chờ ngài ấy lớn hơn một chút,thì sẽ hiểu ra,tỉnh táo lại.”

“Con căn bản không có sai,càng không có bị mê hoặc,tại sao phải tỉnh ra? Mặc kệ trải qua bao lâu suy nghĩ của con vẫn không thay đổi.”

Ninh lão gia vốn được tổng quản dùng lời khuyên,cơn giận đã tiêu tan không ít,nhưng nghe hắn nói xong câu đó lại nổi lửa lên.” Con thật sự là chết cũng không hối cải,con đã cứng miệng như vậy,ta không tin không trị được con!” Ông ra lệnh với hai người hầu đang giữ chặt Ninh Đan Hi:”Đưa thiếu gia đến từ đường,ta muốn nó quỳ gối trước mặt bài vị tổ tông để suy ngẫm lại.Trước khi hắn hiểu rõ,biết hối cải,ai cũng không được thả nó ra!”

“Đúng đấy,lão gia!”

Ninh Đan Hi rất nhanh bị đám người hầu nghe lệnh mang đi,nhốt vào trong Từ Đường không còn bóng người.

Tổng quản nhìn theo bóng người Ninh Đan Hi dần dần biến mất trong bóng đêm,trên mặt không khỏi xuất hiện thần sắc lo lắng,ông nhìn phía Ninh lão gia,muốn khuyên bảo vài câu.”Lão gia, thiếu gia hắn…..”

“Ngươi không cần nhiều lời,ta làm vậy cũng vì muốn tốt cho Hi Nhi.” Ninh lão gia ánh mắt nghiêm khắc mơ hồ toát ra loại tình cảm yêu thương cha mẹ dành cho con.” Ta không thể trơ mắt nhìn nó đi con đường sai,càng không thể làm cho hương khói Ninh gia từ nay về sau không còn,chỉ mong nó hiểu rõ nổi khổ tâm của ta.”

………

Ninh Đan Hi co rút thân thể,ngẩn người nhìn một đống bài vị tổ tông xếp thành hàng dài trên bàn gỗ,tâm tư đã sớm bay ra bên ngoài,hắn quan tâm an nguy Thần Hằng,không có một khắc an ổn,bị nhốt trong Từ Đường suốt ba ngày hoàn toàn không thể tiếp xúc với bên ngoài,hắn không biết Thần Hằng có khỏe không,ngày ấy phụ thân hạ lệnh gia đinh đánh y năm mươi côn,y nhất định bị thương rất nặng,hắn hận không thể thoát khỏi nơi đây,chạy vội đến bên người chăm sóc y.

Nhưng Từ Đường to như vậy chẳng những có người gác cổng còn bị khóa,ngoài cửa còn có gia đinh trông coi,cho dù hắn có thêm cánh cũng không thể bay,xem ra phụ thân quyết tâm cắt đứt quan hệ giữa hắn và Thần Hằng,nhưng hắn sẽ không khuất phục,Thần Hằng là người hắn yêu,mặc kệ phụ thân phản đối thế nào,hắn cũng không dao động,bởi vậy phụ thân phái người đưa thức ăn đến,hắn lấy ra quyết tâm ngay cả đụng cũng không đụng đặt sang một bên.

Cửa truyền đến thanh âm mở khóa,chỉ chốc lát cửa được mở,tổng quản bưng thức ăn chuẩn bị tốt đi vào.”Thiếu gia,ta đưa bữa tối đến đây.”