Thị Tẩm Mỹ Lang

Chương 31




“Không thể! Không thể đánh công tử!” Như Hương sốt ruột thấy khí thế hung hãng của người kia,vội vàng xông lên phía trước dùng thân thể bảo vệ Ninh Đan Hi.

“Ngươi tránh sang một bên cho ta!”Thải Tú đẩy nàng sang một bên,bàn tay cầm nhánh cây vụng thật mạnh đánh vào người Ninh Đan Hi.

Ninh Đan Hi bị đánh vẫn không lên tiếng,chốc lát sau trên thân thể nhiều vết máu đáng sợ,hắn nén đau chịu những đòn đánh vô tình,đau lớn hơn nữa hắn cũng đã vượt qua còn cái gì không thể nhẫn nhịn?

“Xin người dừng tay,” Như Hương chạy đến giữ chặt tay nàng liều mình muốn ngăn cản nàng.” Công tử thân thể suy yếu,không chịu nổi đánh đập!”

” ít lải nhả!” Thải Tú một cước đá văng Như Hương xuống tay càng thêm độc ác,đem ghen tỵ cùng phẫn nộ tất cả đều phát tiết trên người hắn.” Tên nam sủng tiện nhân này,không ngẫm lại có thân phận gì dám vô lễ thế với ta!”

Ninh Đan Hi đau đến siết chặt bàn tay,hai chân tê liệt đặt trên xe lăn,hắn không thể phòng bị cũng không thể tránh né,cả người không một nơi có thể tránh thoát, trong lúc nhất thời não hắn giống như bị sét đánh,gương mặt độc ác của nữ tử trước mắt dần dần  không thấy rõ, ý thức rơi vào vô tận bóng tối.

Thải Tú sớm mất đi lý trí,đâu thèm quan tâm hắn có ngất hay chưa,đang muốn tiếp tục đánh đòn hiểm,một trận gầm thét điên cuồng vang đến,” Dừng tay!”

Nàng vừa quay đầu liền thấy Long Khiếu Thiên hổn hển vọt đến,sợ tới mức nàng cứng ngắc tại chỗ,cành cây trên tai cũng rơi xuống.”Vương,Vương gia.”

Một bước xa đến trước mặt Ninh Đan Hi,Long Khiếu Thiên hoảng sợ nhìn máu tươi đầm đìa trên người y mà giống như đang đánh vào trên người mình đau như cắt,hắn trừng mắt nhìn hung thủ dám ra tay đánh người yêu của hắn.” Ai cho ngươi ra tay đánh y?”

Thải Tú sắc mặt trắng bệch,tay chân luống cuống nhất thời không thể che dấu tội trạng” Vương gia… Là y động thủ trước đẩy ra….” Khí thế vừa rồi của nàng lập tức yếu bớt,vội vàng giả bộ người bị hại,khóc đến nước mắt rơi không ngừng,điềm đạm đáng yêu muốn hắn đồng tình.

” Ta không muốn nghe ngươi lấy cớ nữa!” Long Khiếu Thiên giận dữ quăng nàng một cái tát”Người đâu,đem nàng ta đi,đánh 40 roi thật mạnh,sau đó giam vào Lãnh U Các,từ nay về sau không cho phép ra khỏi nơi đó!”

“Đừng” Thải Tú vừa nghe sắc mặt tái mét,Lãnh U Các là nơi vương phủ vứt các thị thiếp trong truyền thuyết,bên trong có nhiều ma quỷ bình thường rất ít có người đến,một khi bị nhốt vào nơi đó chẳng khác nào bị đưa đến lãnh cung,” Vương gia,xin ngài tha một con đường sống,coi như nể tình ta hầu hạ ngài nhiều năm,đừng đối với ta như vậy……”

“Kéo xuống!”Lãnh khốc ra lệnh,Long Khiếu Thiên ôm lấy người bất tỉnh vội vả tìm thái y đến xem,hắn sáng nay ra cửa đột nhiên mí mắt bị giật,lòng không yên mơ hồ cảm giác Ninh Đan Hi xảy ra chuyện gì,nên hắn chỉ đơn giản sắp xếp công việc gấp rút trở về,mới có thể ngăn kịp đòn độc ác của Thái Tú.Nếu không trước thời gian  hắn hồi phủ nói không chừng Ninh Đan Hi sẽ bị đánh chết!

Nếu Ninh Đan Hi xảy ra chuyện gì,hắn nhất định sẽ bắt Thải Tú đền mạng!

Ninh Đan Hi tuy nhiên chỉ bị vết thương ngoài da nhưng bởi vì vết thương cũ trên người chưa lành lại bị thêm vết thương mới dẫn đến chảy mũ nhiễm trùng,y sốt cao ba ngày ba đêm nhờ thái y đem hết toàn lực cứu chữa cùng Long Khiếu Thiên cẩn thận chăm sóc cơn sốt mới lui xuống,vết thương cũng bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.

Đêm tối,trăng lạnh như nước xung quanh một mảnh tĩnh mịt,cánh cửa được người nhẹ nhàng đẩy ra,Long Khiếu Thiên rón ra rón rén sải bước đi vào ngồi xuống mép giường,lẳng lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên nằm trên giường.

Ninh Đan Hi nhắm mắt lại ngủ say,khuôn mặt tiều tụy,hơi thở mỏng manh,từ trong chăn bông lộ ra những dấu vết đỏ ửng.

Long Khiếu Thiên lấy chăn đắp kín cho hắn,thân thể tuyết trắng không một nơi hoàn chỉnh,cảm giác đau đớn ập đến,y nhất định rất đau? Thân thể gầy yếu chịu biết bao nhiêu đau đớn? Y vốn không gầy như vậy ……

Viền mắt hắn ướt át nước mắt Long Khiếu Thiên lại không khống chế chảy xuống,tại sao lại như vậy? Nếu đây là trừng phạt trời cao dành cho hắn,tại sao lại muốn người hắn yêu nhận chịu thay?

Hắn không muốn tổn thương y,cũng không muốn làm y khổ sở,cho nên hắn nhịn đau không đến tìm y,chỉ dám cách một vách tường cao lén nhìn hắn từ xa,hoặc thừa dịp hắn đi vào giấc ngủ giống như kẻ trộn lẻn vào phòng nhìn y,vì tránh cho chính mình nhịn không được muốn y,hắn đành phải đến phòng tìm Thải Tú để phát tiết,để Ninh Đan Hi an tâm tĩnh dưỡng,nhưng tuyệt không tưởng tượng được Thải Tú kia lại hiểu nhầm mình được sủng ái,chẳng những tìm y gây phiền toái còn đánh y khắp người bị thương.

“Ta sai rồi sao?”Long Khiếu Thiên cúi đầu khẽ hôn lên trán y” Ta đã từng hận ngươi,mười năm qua ta sống là nhờ vào mối hận này,khi ta biết được tất cả hận đều xuất phát từ quá yêu ngươi thì đã quá muộn,ta đã tổn thương ngươi quá sâu,sâu đến nổi không thể vãn hồi,ta có thể cảm giác được lòng của ngươi đang dần dần rời khỏi ta,nhưng ta không muốn buông tha,ta muốn bồi thường tất cả,cho dù không thể được ngươi tha thứ,ta cũng muốn giữ ngươi bên người,mặc kệ ngươi có tin hay không,ta thật sự yêu ngươi,ta không thể không có ngươi……”

Nói đến chỗ thương tâm,Long Khiếu Thiên cơ hồ nghẹn ngào tiếp tục nói:” Ngày đó bế ngươi về,sau ta không dám đến phòng gặp ngươi,sợ ngươi dùng thân thể cứng ngắc cự tuyệt ta,càng sợ ngươi dùng ánh mắt thù hận nhìn ta.Nếu không thấy ta có thể làm ngươi sống tốt,thì ta nguyện ý trốn tránh không đi ra,chỉ cần ngươi có thể khoái hoạt chỉ cần ngươi có thể khôi phục nụ cười giống như trước,nhưng ta đã sai rồi,ngươi lại một lần nữa bị thương trong mắt ta,chẳng qua lúc này không phải xuất phát từ tay ta,ta nên buông tay sao? Có phải chỉ còn cách để ngươi rời đi,ngươi mới có thể không bị nguy hiểm sống cuộc sống bình an?”

Long Khiếu Thiên thở dài một hơi ánh mắt nhìn y thêm một lần,đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Một khắc cửa đóng lại,lông mi rũ xuống của Ninh Đan Hi khẽ rung động,một giọt nước mắt lã chã rơi xuống.Tại sao đợi đến tim hắn chết đi mất hết can đảm mới nói yêu y? Yêu hận tình cừu quay đầu chỉ thấy khoảng không,quay đầu nữa đã là trăm năm,hiện tại nói thì có tác dụng gì?

Y sớm hao hết tất cả khí lực,một trái tim đã chết làm sao có thể yêu?Như một món đồ sứ một khi bị vỡ dù có dán lại thế nào cũng không thể khôi phục nguyên trạng ban đầu.

Yêu nhanh,hận cũng nhanh,gặp lại không bằng hoài niệm,tự mình đem mối tình đầu tràn đầy tiếc nuối đặt vào một nơi trong ký ức vĩnh viễn niêm phong.