Hàn Nhã trong lòng hồi hộp như có tật giật mình, cũng may Sở Thế Kiệt chỉ mãi lo cho Tiểu Hi, tiếp tay bồng Tiểu Hi lên, vội vã nói, “lập tức kêu tài xế chuẩn bị xe, đưa Tiểu Hi đến bệnh viện!”
“Dạ, dạ!”
Hàn Nhã thấy Sở Thế Kiệt đã rời khỏi, liền lật đật đi sắp xếp hành lí, lấy những bộ quần áo, túi xách hàng hiệu nhét vào trong vali lớn, nhét không hết, thì lấy thêm vali của Sở Thế Kiệt mà nhét vào tiếp, sau đó gọi hai người giúp việc lên, giúp cô ấy khiêng hành lý ra cửa chính.
Về việc ly hôn giữa Hàn Nhã và Sở Thế Kiệt, những người giúp việc vẫn chưa biết gì cả, chỉ tưởng rằng Hàn Nhã đi đâu đó xa nhà, nên cũng chẳng hỏi gì thêm.
“Mấy người vào nhà trước đi, một mình tôi đứng đợi xe được rồi.” Hàn Nhã đứng ngay cửa chính của biệt thự nói với hai người giúp việc.
“Dạ vâng, phu nhân, vậy bà hãy cẩn thận.”
Đợi bóng dáng của người giúp việc biến mất, Hàn Nhã mới thở phào nhẹ nhỏm, sau đó nhìn sang những bông hoa Tường Vi đang nổ rộ trên sân nhà, sự căm hận trong ánh mắt bỗng trỗi dậy.
Cũng tại vì con tiện nhân Hạ Thất Thất, chết rồi mà vẫn âm hồn bất tán, nếu không Sở Thế Kiệt sao lại có thể phát hiện ra những chuyện xấu mà cô ta đã làm? Vì vậy, nhất định là linh hồn của con tiện nhân đó đã làm điều xấu xa!
Nghiến chặt răng, Hàn Nhã nhân cơ hội ngoài sân vườn không có ai, lấy chai nước tẩy trang từ trong vali ra, sau đó, đổ trực tiếp xuống góc rễ của hoa Tường Vi.
Tuy rằng rất tiếc chai nước tẩy trang này, nhưng, quan trọng hơn là có thể nguôi được cơn giận!
Miệng cười một cách nham hiểm, vừa đúng lúc taxi đã đến, Hàn Nhã khiêng hành lý lên xe, quay người chuồn đi.
...
Tại bệnh viện.
Bác sĩ đã tiến hành khám tổng quát cho Tiểu Hi, nói, “Thưa ông Sở, bên trong cơ thể của tiểu thiếu gia có chứa một thành phần lớn của thuốc ngủ, có lẽ đã uống được mấy ngày rồi, nên mới gây ra tác dụng phụ cho sinh lí.”
“Thuốc ngủ?” Sở Thể Kiệt sững sốt hỏi.
Cô bảo mẫu lập tức hoảng hốt nói, “Ông Sở, thuốc này không phải là tôi cho thiếu gia uống đâu, ông tin tôi đi, tôi rất thích tiểu thiếu gia, tuyệt đối không làm những chuyện thiên lý bất dung như vậy đâu.”
Đôi mắt Sở Thế Kiệt lúc này trở nên u ám, anh ấy nghĩ anh ấy đã biết là ai đã làm chuyện này rồi.
Sau khi đã lấy thuốc cho Tiểu Hi xong, Sở Thế Kiệt đưa Tiểu Hi về nhà, sau đó, xem lại camera của biệt thự.
Hiện nay những cô bảo mẫu trên thị trường tốt xấu lẫn lộn, tuy rằng Sở Thế Kiệt đã thuê cô bảo mẫu với giá cao, nhưng vẫn không yên tâm, nên đã lắp camera ở phòng em bé. Nhưng, chuyện này chỉ có một mình anh ấy biết thôi.
Và đã xem lại camera của những ngày trước, Sở Thế Kiệt quả nhiên nhìn thấy Hàn Nhã đã lén bỏ viên thuốc ngủ vào bình sữa của Tiểu Hi, sau đó vừa nắm tóc vừa ngắt vào mông, vào chân của Tiểu Hi.
Trên đời này, sao lại có loại phụ nữ độc ác đến như vậy.
Ánh mắt như tỏa ra ngọn lửa, Sở Thế Kiệt liền chia sẻ đoạn phim ngắn đó cho luật sư của mình, sau đó nói, “luật sư Vương, làm phiền ông, tôi muốn kiện vợ trước của tôi, cô ta đã ngược đãi con tôi, tình hình rất nghiêm trọng, tôi muốn cô ta phải ngồi tù.”
Ngày hôm sau.
Sở Thế Kiệt vừa bước ra cửa biệt thự, liền cảm nhận được sự thay đổi của cả sân vườn, sân vườn tràn ngập hoa Tường Vi, sau một đêm toàn bộ đã bị khô héo.
Dưới đất trải đầy những cánh hoa héo úa, nhìn thấy mà đau lòng.
Người làm vườn hốt hoảng, rụt rè đi lên phía trước, sợ hãi nói, “Thưa ông, tôi, tôi cũng không biết tại sao những hoa này sau một đêm lại chết hết, trước giờ tôi vẫn chăm sóc rất tốt mà...”
Có những chuyện, một lần lạ hai lần quen, Sở Thế Kiệt không cần đoán mò, cũng đã biết được, đây là “kiệt tác” của ai.
Ha ha.
Anh ấy bỗng nhiên cười lên, cười một cách tự giễu cợt mình mà thê lương.
Anh ấy đã từng ép chết một người phụ nữ toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, nên giờ đây, ông trời mới đưa Hàn Nhã một người phụ nữ độc ác đến bên anh ấy.
Là anh ấy không biết nhìn người, anh ấy đáng bị trừng phạt, anh ấy vốn không đáng được thưởng thức cảnh đẹp phồn hoa nở rộ.
Nhưng, hài cốt của Hạ Thất Thất vẫn còn ở dưới mảnh đất xung quanh hoa Tường Vi kia.
Đôi mắt đỏ lên, Sở Thế Kiệt nói, “trên mảnh đất của hoa Tường Vi, hãy lập một bia mộ, điền chữ, Vợ Ta Hạ Thất Thất.”