Thì Ra Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 37




“Ha ha ha, quả nhiên ngươi là một tên phế vật, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.” Giữa không trung, Huyền Vũ Lão Tổ cười vang một tiếng, trên mặt đầy vẻ trêu tức.

Thanh Sơn Lão Tổ nghe vậy thì sắc mặt trở nên rất khó coi, quả nhiên sự chênh lệch giữa hai người là rất lớn!

“Chết đi!” Hiển nhiên là Huyền Vũ Lão Tổ biết đạo lý đánh rắn phải đánh đầu nên không trì hoãn quá nhiều mà quỷ mị lướt lên không trung rồi đánh một chưởng hủy thiên diệt địa về phía Thanh Sơn Lão Tổ.

Một chưởng này.

So với một chưởng trước thì uy năng càng lớn hơn, khí thế càng mạnh hơn.

Nếu Thanh Sơn Lão Tổ chỉ có thực lực như vừa nãy đã biểu hiện thì đối mặt với một chưởng này của Huyền Vũ Lão Tổ, lão ta không chết cũng bị trọng thương.

Chưởng ấn bao phủ nguyên khí trên bầu trời càng ngày càng lớn, chiếu sáng nửa bầu trời, đồng thời cũng cách Thanh Sơn Lão Tổ càng ngày càng gần.

Nhưng mà Thanh Sơn Lão Tổ lại không có động tác nào.

Thấy thế, không ít những người ngoại lai đến đây xem chiến liên tục lắc đầu, cũng có không ít người suy đoán Thanh Sơn Lão Tổ tự hiểu bản thân không địch lại nên đã từ bỏ kháng cự.

Nhất là đám người Thanh Sơn Môn, mặt mày bọn họ đã xám như tro.

Trước uy lực của một chưởng kia, dường như bọn họ đã thấy được cảnh tượng Thanh Sơn Môn sụp đổ.

Khi Chưởng ấn kia cách Thanh Sơn Lão Tổ chưa tới ba mươi trượng thì trên mặt Thanh Sơn Lão Tổ đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh, sau đó lấy ra một con dao phay từ trong ngực.

“Cuối cùng cũng tới phiên ta.”

Nhìn thấy cảnh này.

Vô số người có mặt tại hiện trường đều kinh ngạc đến rớt hàm.

Một con dao phay?

Sau đó, phía Huyền Vũ Tông lại càng phát ra tiếng cười to chế giễu.

“Một con dao phay, thực sự là cười chết ta.”

“Ha ha ha, đúng vậy đó. Đường đường là Thanh Sơn Lão Tổ thế mà binh khí chỉ là một con dao phay.”

“Chắc Thanh Sơn Môn không nghèo túng đến trình độ này đâu, có lẽ con dao Thanh Sơn Lão Tổ cầm không phải là dao thái rau ở bếp sau của Thanh Sơn Môn đâu, ha ha!”

Sắc mặt đám người Thanh Sơn Môn cực kỳ khó coi khi nghe thấy âm thanh chói tai kia.

Mặc dù bọn họ đã được chứng kiến con dao phay này nhưng mà đối với uy lực vận dụng vào thực chiến thì bọn họ cũng không có bao nhiêu lòng tin.

“Thanh Sơn, quả nhiên là ngươi đã cùng đường bí lối, thế mà cầm một con dao phay đến chiến đấu với ta, ngươi đang xem thường ai vậy?” Huyền Vũ Lão Tổ nhìn từ trên cao xuống rồi đánh Chưởng ấn, mặt mũi tràn đầy vẻ khinh thường.

“Thử xem là biết ngay thôi.”

Sắc mặt Thanh Sơn Lão Tổ không hề thay đổi mà nói, khi giọng nói vừa dứt thì con ngươi cũng đồng thời co rụt lại, bàn tay cũng vung ra ngoài.

Sau đó, con dao phay không một chút sặc sỡ bổ về phía Huyền Vũ.

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Không thể nghi ngờ, đây là lấy trứng chọi đá!

Nhưng mà sau một khắc, con dao phay bình thường không có gì lạ kia bỗng nhiên phóng ra hào quang chói mắt, sau đó chém ra ra một vệt dài đến ngàn trượng.

Dưới ánh sáng của dao phay, tất cả mọi người đều không mở được mắt.

Ngay lúc đó, một hơi thở vô địch tràn ngập toàn bộ đài Phong Vũ. Thậm chí những người có tu vi hơi yếu còn không nhịn được mà muốn nằm rạp xuống.

Đương nhiên, người đứng mũi chịu sào chính là Huyền Vũ Lão Tổ.

Mạnh như lão mà ở dưới ánh sáng này còn cảm thấy cực kỳ nhỏ bé, nụ cười lạnh trên mặt cũng đột nhiên đọng lại.

Một đao.

Đã trực tiếp phá vỡ Chưởng ấn của Huyền Vũ, bẻ nó như bẻ cành khô, ngay cả cánh tay của Huyền Vũ Lão Tổ cũng bị bổ xuống.

Sự đau đớn đến tột cùng và sức mạnh bị phản phệ làm cho Huyền Vũ Lão Tổ hét lên thảm thiết tựa như con ruồi tán loạn trên không trung của đài Phong Vũ.

“Hít!”

“Cái gì?”

Nhìn thấy một cảnh này, tất cả mọi người có mặt đều không tin vào mắt mình, dồn dập hít vào một ngụm khí lạnh. Thanh Sơn Môn lại càng òa vang tiếng hoan hô mà trước nay chưa từng có.

Đồng thời, từng đôi mắt nóng bỏng tập trung vào con dao phay trong tay Thanh Sơn Lão Tổ.

Uy lực của con dao phay này đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người, sao lại có thể khủng bố như vậy!

Trong đám người, Bành Anh kinh ngạc đến nổi đôi môi đỏ hồng cũng há to, cho dù nàng ta đã được chứng kiến con dao phay này trong thẻ ngọc của Vu Vũ Kiệt nhưng cũng không được tận mắt nhìn thấy sự rung động như thế.

Càng không thể tưởng tượng nổi là nàng ta lại cảm thấy con dao phay này rất quen thuộc.

Thậm chí nàng ta có cảm giác mình không chỉ gặp qua nó một lần. Thế nhưng mà sự rung động mãnh liệt này khiến cho nàng không thể nghĩ ra được rốt cuộc là đã thấy ở đâu.

Đương nhiên cũng càng cảm thấy cảm giác này của mình quá mức buồn cười, như nói mơ giữa ban ngày.

Ngay cả tiến vào Thanh Sơn Môn mà nàng ta còn đi cửa sau, Thần khí đỉnh cao như thế này sao lại có thể thấy được chứ

“Ha ha ha!”

Thanh Sơn Lão Tổ cũng bị một đao này của mình làm cho rung động nên phát ra tiếng cười to giữa không trung.