Thì Ra Ông Thẳng Như Này

Chương 43: Phiên ngoại 2: Mẹ không biết em ấy yêu con nhiều đến mức nào đâu




Đêm Giáng sinh, Hạ Hà đăng status.

【Không có táo, cũng chẳng có ai bầu bạn】

Mẹ Hạ bình luận:【Ủa cưng thích ăn táo bao giờ thế? Ngày xưa táo ở nhà để thối ra không ăn, bày đặt lên đây làm màu *icon móc mũi*】

Hạ Hà: Ngu người. Sao lại quên chặn mẹ vậy chớ!!!

Đoàn Tinh Ngôn ra khỏi phòng thí nghiệm, nhìn thấy status thì bật cười. Dì Triệu thật là hiểu con trai mình.

Đoàn Tinh Ngôn vừa vào cửa nhà, Hạ Hà đã tủi thân dỗi hờn dính lấy cậu.

“Anh sắp phải đi rồi mà bé yêu chẳng ở nhà với anh gì cả.”

Lại bắt đầu nhõng nhẽo.

Mấy ngày nữa Hạ Hà sẽ cùng đồng nghiệp ra nước ngoài biểu diễn, chỉ đi hai tuần thôi mà làm cứ như đi hẳn một năm không bằng.

Đoàn Tinh Ngôn lấy quả táo trong túi đưa cho hắn, “Ăn hết đấy.”

Hạ Hà hớn hở phun lời đường mật, “Bé yêu cho anh, chắc chắn là phải ăn hết.”

Hai tuần sau, Hạ Hà về nhà, vô tình nhìn thấy trình phát nhạc trong di động của Đoàn Tinh Ngôn.

Hắn nhếch mép hỏi, “Bé cưng thích nghe người ta hát vậy hỏ?”

Đoàn Tinh Ngôn thầm nói toang rồi. Bị hắn tóm được nhược điểm thế này đảm bảo không phởn lên trời mới là lạ.

“Chỉ là thấy anh hát nghe cũng được thôi.”

Hạ Hà: “Thế bé cưng tải hết giọng của anh trên wechat xuống làm gì? Để anh đoán ha, có phải hôm nào cũng nghe trước khi đi ngủ không?”

Đoàn Tinh Ngôn: … Thế mà lại đoán đúng.

Hạ Hà thơm chụt một cái lên gò má hồng ruộm của Đoàn Tinh Ngôn, “Anh không biết Ngôn yêu anh nhiều như thế đâu đấy. Sao Ngôn chưa từng nói ra hử?”

Sau đó, chuông điện thoại và chuông báo thức của Đoàn Tinh Ngôn đều biến thành giọng ghi âm của Hạ Hà.

———-

Kỳ nghỉ đông đến, Hạ Hà và Đoàn Tinh Ngôn cùng về thành phố H ở một thời gian.

Hạ Hà dỗ ngon dỗ ngọt Đoàn Tinh Ngôn mặc áo sơ mi cả sịp của mình rồi đè cậu xuống giường chuẩn bị bum ba la bum, ai dè cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.

Hạ Hà cảnh giác mở hé cửa, Triệu Thanh đang bê cốc sữa đứng bên ngoài, “Ngôn Ngôn đâu, mẹ hâm nóng sữa cho thằng bé.”

Hạ Hà: “Em ấy đang tắm.”

Đoàn Tinh Ngôn rúc trong chăn không dám hó hé câu gì.

Triệu Thanh rời đi, Hạ Hà lại chui vào chăn.

Một lúc sau, cửa lại bị gõ.

Hạ Hà sầm mặt mở cửa.

Triệu Thanh: “Mẹ mua cho Ngôn Ngôn đồ ngủ mới, ban nãy quên lấy ra.”

Hạ Hà nhận lấy, “Mẹ đừng đến nữa, mấy giờ rồi, bọn con phải đi ngủ.”

“Ỏ.” Triệu Thanh cười đầy ẩn ý.

Hạ Hà nghiến răng nghiến lợi, “Chắc chắn mẹ anh cố ý.”

Đoàn Tinh Ngôn: “Ngủ đi.”

“Như vậy sao được, bọn mình tiếp tục nào.” Hạ Hà chui vào trong chăn, “… Ơ bé cưng, sao em lại mềm rồi?”

Đoàn Tinh Ngôn: Bị dọa sợ…

———

Đoàn Tinh Ngôn muốn ở nhà đọc sách, nhưng Hạ Hà lại nằng nặc kéo cậu ra ngoài để đi thăm trường cấp ba.

Đoàn Tinh Ngôn âm thầm từ chối.

Lần trước ở thành phố C, có hôm tình cờ đi ngang qua khách sạn nơi bố cậu tổ chức đám cưới, Hạ Hà tự dưng hỏi câu, “Còn nhớ ở đây đã xảy ra chuyện gì không?”

Đoàn Tinh Ngôn: “Đám cưới.”

Hạ Hà: “Còn gì nữa nhở?”

Đoàn Tinh Ngôn cứng họng, “Hết rồi.”

Hạ Hà trách móc, “Đây là nơi tình yêu bắt đầu của tụi mình đó, em không nhớ hả? Đây là nơi bọn mình trao nhau nụ hôn đầu tiên đó! Sao em có thể quên vậy chứ?”

Hạ Hà bày ra vẻ mặt say mê, “Lúc ấy người em mềm nhũn, đứng còn không vững, cứ treo lên người anh…”

Đoàn Tinh Ngôn quyết đoán giơ tay bịt cái mỏ đang xoen xoét lảm nhảm này lại.

Song chưa được hai giây đã phải bỏ ra.

Bởi vì Hạ Hà liếm lòng bàn tay cậu.

Đoàn Tinh Ngôn cảm thấy sẽ có ngày mình bị sự dâm dê của hắn làm cho nhồi máu cơ tim mà chết mất thôi.

Không ngờ một kẻ ngáo keo chó ngốc chúa như này lại thích tổ chức mấy ngày kỉ niệm như biết. Nụ hôn đầu tiên rồi đêm đầu tiên là nhớ rất rõ, hễ động một tí là lại lôi ra hoài niệm.

Đoàn Tinh Ngôn nào giờ có chịu nổi Hạ Hà nhõng nhẽo năn nỉ đâu, đành phải cùng hắn ra ngoài.

Trường cấp ba cũng đang trong kỳ nghỉ đông, nhưng quầy bánh kếp trước cổng trường thì vẫn mở bán. Hạ Hà nói với ông chủ: “Cho cháu một phần siêu cấp Vjp pro bác nhé.”

Bánh kếp xèo xèo trên chảo nóng, Hạ Hà ghé vào tai Đoàn Tinh Ngôn nói nhỏ, “Em coi cái bánh kếp này trông có giống em không?”

Đoàn Tinh Ngôn:?

Hạ Hà: “Anh lật qua lật lại em rồi… ‘nghiền’.”

Đoàn Tinh Ngôn thản nhiên liếc hắn một cái. Nếu đây không phải là xã hội pháp trị thì tên này đã sớm mất đi dấu hiệu sinh tồn rồi.

Hạ Hà ngoài mặt thì tỏ ra sợ hãi, chứ thực chất trong lòng là…

Đũy mợ cục cưng nhà mình mềm mại quá xá!

Ở thêm mấy ngày nữa, sau đó Đoàn Tinh Ngôn về nhà mình ăn Tết.

Hạ Hà gọi video đến, Đoàn Tinh Ngôn nhấn nghe xong lại cúp luôn.

【Sao anh lại ở phòng khách?】

【Bé cưng của anh xấu hổ hử? Nhà hổng có ai đâu】

Video call được kết nối trở lại, Đoàn Tinh Ngôn hỏi, “Chú dì không có nhà à?”

Hạ Hà: “Ừa, bố mẹ đi thăm họ hàng rồi.”

Triệu Thanh vừa đi ngang qua: “…”

Lúc chuẩn bị cúp máy, Hạ Hà nói, “Trước khi đi ngủ phải nghĩ đến anh đó.”

Đoàn Tinh Ngôn: “… Biết rồi.”

Hạ Hà: “Hôn cục cưng cái nà. Moazz.”

Đoàn Tinh Ngôn cúp máy cái “rụp”.

Triệu Thanh cảnh cáo Hạ Hà, “Ngôn Ngôn bận học, cưng đừng có lúc nào cũng quấy rầy thằng bé, không sợ Ngôn Ngôn chê cưng phiền rồi đá cưng cái vèo hả.”

“Mẹ không hiểu đâu, ngoài mặt em ấy chê con, chứ thực ra trong lòng thích con phải biết.”

Hạ Hà nói như chém đinh chặt sắt, đắc ý nhấn mạnh, “Mẹ không biết em ấy yêu con nhiều đến mức nào đâu.”

Nói xong còn ngọt ngào cười rất chi là say mê nữa chứ.

Triệu Thanh thầm buông tiếng thở dài, đúng là sinh phải thằng con ngốc.

——–

Hạ Hà sáng tác nhạc kiếm tiền, vừa mới tốt nghiệp đại học đã mua được bốn bánh.

Anh chàng rất chi là lồng lộn lái vào trường Đoàn Tinh Ngôn, đón cậu đi hóng gió.

Hạ Hà thề thốt đảm bảo, “Ghế phụ chỉ có mình em ngồi thôi, người khác đừng có mơ mà được ngồi.”

Đoàn Tinh Ngôn nói không cần thiết phải thế.

Hạ Hà: “Sao mà không cần chứ, phải cần.”

Đoàn Tinh Ngôn: “Em mà biết có người khác ngồi, em sẽ đánh gãy chân anh.”

Hạ Hà nhếch mép, “Chân nào dị? Xin em đừng đánh nhầm nha, liên quan đến hạnh phúc nửa đời sau của bé cưng nhà anh đó.”

Sau khi tốt nghiệp, Hạ Hà tự mở studio và làm việc tự do. Hắn nói được làm được, hôm nào cũng đưa đón Đoàn Tinh Ngôn đi làm.

Hôm đó tan làm, Hạ Hà đỗ xe trong sân chờ, Đoàn Tinh Ngôn đi ra bảo, “Anh về trước đi, em còn ca phẫu thuật nữa chưa xong.”

Hạ Hà: “Ơi? Em bảo gì cơ?”

Hắn không nghe rõ vì mải thất thần.

Đoàn Tinh Ngôn không bao giờ mặc áo blouse khi tan làm, đây là lần đầu tiên Hạ Hà được thấy cậu mặc blouse trắng.

Dù sao thì cũng đẹp bá cháy bọ chét.

Hạ Hà nghĩ, sợ bác sĩ á? Sợ cái khỉ mốc, bác sĩ đẹp trai nhất quả đất cũng bị hắn thu phục trên giường rồi.

Sau đó, hắn ỉ ôi nài nỉ ăn vạ bắt Đoàn Tinh Ngôn phải mặc áo blouse cho mình xem. Đoàn Tinh Ngôn không chịu, cậu sẽ không mặc blouse trắng sau giờ làm.

Vào ngày sinh nhật của Hạ Hà, hắn đã bí mật chuẩn bị một cái áo blouse trắng, háo hức trông mong nhìn Đoàn Tinh Ngôn.

Ừ thì, muốn chơi cosplay “chàng bác sĩ đẹp trai và anh bệnh nhân may mắn”.

Đoàn Tinh Ngôn bất lực, sao mà tên này cứ luôn nghĩ ra mấy cái trò quái gở vậy không biết? Mới mấy ngày trước không phải chiều hắn chơi cái trò nhặt cục xà phòng trong nhà tắm rồi à?

Nhưng dù gì cũng là sinh nhật hắn, thôi thì lại chiều hắn vậy.

“Bác sĩ Đoàn ơi, tôi khó chịu quá.”

Hạ Hà muốn cười lắm, song phải nghiêm túc làm ra vẻ đau đớn.

Khổ nỗi khóe miệng cứ nhếch tớn lên không sao hạ xuống được.

Đầu Đoàn Tinh Ngôn kẻ vạch đen sì, làm bác sĩ bao nhiêu lâu rồi mà cậu chưa từng gặp phải bệnh nhân nào bị ốm mà hớn hở như bệnh nhân này. Khả năng người mình đóng vai hôm này là bác sĩ khoa tâm thần.

Hoặc cũng có thể là bác sĩ phụ khoa.

Mặt Đoàn Tinh Ngôn không cảm xúc, cố gắng hợp tác với hắn, “Khó chịu chỗ nào?”

Hạ Hà kéo tay cậu di chuyển xuống chạm vào chỗ nào đó, “Vừa nhìn thấy bác sĩ Đoàn là nơi này của tôi lại sưng phồng lên, khó chịu lắm..”

Mắt kính của Đoàn Tinh Ngôn lóe lên một tia lạnh lẽo.

“Này ấy à, đơn giản, cắt phăng đi là xong ngay.”