Lúc Hạ Hà ghen trông như là công chúa nhỏ ấy.
Hắn bảo, “Ngôn đẹp tuyệt vời, đứa nào nhìn Ngôn lâu hơn một tí tớ đều nghĩ nó muốn cướp Ngôn của tớ.”
Lúc nào hắn cũng khen tôi nức nở như thế sẽ khiến tôi tự sướng đó. Kỳ thực tôi biết mình là người cực khó sống chung, chỉ có mỗi Hạ Hà mới coi khuyết điểm của tôi là ưu điểm thôi.
Nhưng khi hắn nhắc đến thư tình, chợt tôi nhớ ra một chuyện, “Cậu còn nói tớ, chẳng lẽ Đổng Nhất Thần không viết thư cho cậu?”
Thân chó của Hạ Hà chấn động, “Ngôn biết?”
Tôi gật đầu
Hạ Hà ấp úng xoa ót, “Nó bảo thích tớ, nhưng tớ đã từ chối ngay và luôn rồi, còn chưa mở thư xem.”
Gì cơ?
Đổng Nhất Thần tỏ tình trực tiếp với hắn?
Thư mà tôi nói là cái tin xin lỗi trên diễn đàn mà Đổng Nhất Thần viết. Tuy không có chữ nào ghi là thích Hạ Hà, song chỗ nào cũng thấy sự mến mộ mà cậu ta dành cho Hạ Hà.
Không ngờ còn gửi cả tin khác nữa.
Còn là thư tình.
Chuông vào lớp vang lên, tôi điềm nhiên liếc Hạ Hà một cái, sau đấy quay về lớp.
Hạ Hà duỗi tay đặt lên đùi tôi, tôi tát bay cái tay hắn.
Một lát sau, hắn chuyền một mẩu giấy sang.
【Ngôn Ngôn ghen rồi phải không? Ngôn Ngôn để ý người ta nhiều như thế, người ta vui lắm á】
Tôi không ghen.
Tôi đâu có trẻ con như hắn.
【Đừng giận mà Ngôn yêu, Hà có cong cũng chỉ cong với một mình Ngôn thôi】
Hừ. Vì bảo vệ Đổng Nhất Thần mà đánh đấm ghê thế cơ mà.
Tất nhiên ý tôi không phải bảo hắn không nên ra mặt, chỉ là hai chữ “bảo vệ” này khiến tôi đau lòng thôi. Với cả đến tận giờ tôi cũng không biết rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.
Hạ Hà lại viết,【Cục cưng à sao lại bơ anh rồi? Đừng chiến tranh lạnh với anh mà, anh xin cưng đấy】
Giả trân đáng thương cũng vô dụng.
Hạ Hà vẫn tiếp tục chuyền giấy không ngừng nghỉ.
【Anh yêu Ngôn】
【Đừng giận nữa mà, Ngôn nhé?】
【Giận thì giận chứ đừng bơ Hà thế mà hic hic】
【Bé mún khóc rùi đây này, cục cưng không đau lòng chút nào hở?】
Tôi cứ kệ hắn đấy, để xem hắn làm gì được tôi?
May mà tiết cuối của thứ sáu là tiết tự học, nếu không tôi cũng không thể buông thả như này được.
【Cục cưng Ngôn Ngôn à, bé mà cứ thế thì lát tan học đừng trách anh vô tình đấy nhé】
Để tôi xem hắn vô tình kiểu gì, ranh con muốn hôn tôi một cái cũng phải được tôi đồng ý.
Tan học, Hứa Đa rủ bọn tôi đi ăn, Hạ Hà nói không ăn, kéo thẳng tôi về ký túc.
“Sao lại không ăn?”
Hạ Hà không trả lời, vừa vào phòng đã khóa cửa, sau đó vác tôi lên ném xuống giường.
“Hạ Hà, cậu chán sống rồi hả?”
Hắn đè lên người tôi, tôi vùng vẫy quyết liệt, nhưng thực ra… tôi lại thấy kích thích mới chết chứ.
“Cậu làm gì đó, thả tớ ra ngay.”
“Cục cưng của ông xã ghen, ông xã phải thể hiện thật tốt để được tha thứ chứ, có phải không?”
Thế cởi quần tôi ra làm gì?
“Cậu… đụ… dậy ngay… đừng làm thế.”
Hạ Hà ngẩng đầu lên, “Bé cưng đẹp quá, vừa trắng vừa hồng.”
“Xin hãy ngậm cái mỏ vào, cảm ơn.”
Hạ Hà chỗ nào cũng cứng, đến tóc cũng cứng, song lại rất đỗi dịu dàng với tôi.
Tôi thoải mái rên rỉ.
Tôi vội cắn ngón tay, không muốn để mình phát ra âm thanh đáng xấu hổ như vậy.
Hạ Hà nói, “Rên đi, đừng chịu đựng. Bé yêu rên nghe thích lắm.”
Sao hắn luôn có thể quang minh lỗi lạc nói ra mấy lời dê xồm dâm dục như thế được nhỉ.
…
Hầu kết Hạ Hà lăn lộn, nuốt ực xuống.
“Cục cưng nay ra hơi nhanh.”
Tôi giơ tay lên che mắt, nằm vật ra như chó chết.
Mặc cho Hạ Hà lau sạch người rồi mặc quần áo vào cho tôi.
Hắn lại còn bắt tôi phải cho nhận xét về dịch vụ của mình nữa chứ, “Ok chưa? Ngài có gì chưa hài lòng không?”
“Đừng nói nữa.”
Hạ Hà ôm tôi, “Bé cưng mắc cỡ, không nói nữa.”
Rồi hắn bắt đầu thành thật thú nhận chuyện của hắn và Đổng Nhất Thần.
Hạ Hà kể mình với Đổng Nhất Thần chỉ là học cùng giáo viên dạy piano, đều là kèm 1:1 nên chỉ gọi là biết chứ không thân nhau. Sau đó có lần vô tình thấy Đổng Nhất Thần bị bắt nạt ở trường, Hạ Hà không thể đứng im nhìn được nên đã tra tay giúp đỡ, không cẩn thận “giúp” quá đà.
Về sau Hạ Hà bị ép chuyển trường, Đổng Nhất Thần đã không đứng ra nói giúp hắn, song lúc ấy hắn cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều và cũng chẳng quan tâm lắm. Trái lại, Đổng Nhất Thần vẫn luôn canh cánh chuyện này và muốn làm gì đó để bù đắp lỗi lầm của mình. Rồi cứ chú ý nhiều đâm ra sinh tình thôi.
“Tớ thề là không hề có ý gì với nó thật.” Hạ Hà giơ tay thề thốt.
“Ờ, biết rồi.”
Bụng tôi réo vang.
Tất cả là tại Hạ Hà không cho tôi ăn cơm, ban ngày ban mặt làm ra cái chuyện thật là không biết xấu hổ.
“Đói hử?” Hạ Hà nói, “Không cần ra căn-tin đâu, để tớ gọi ship thẳng lên đây.”
Lúc shipper gọi điện cho hắn, tôi loáng thoáng nghe thấy, “Alo, có phải là “Bạn trai của Ngôn Ngôn” không ạ? Anh xuống nhận đồ giúp em nhé.”
Hạ Hà: “Đúng rồi ạ, em xuống ngay đây.”
Tôi: “…”
Hắn không tem tém lại được xíu hả.
Hôm sau đến căn tin ăn cơm, Hạ Hà đã chọn một phần gan lợn.
Trịnh Dục lấy làm ngạc nhiên, “Ơ mày chê gan lợn tanh cơ mà?”
“Giờ không thấy tanh nữa rồi.”
Hạ Hà xích lại gần rồi ghé vào tai tôi nói, “Tao còn ăn thứ càng tanh hơn rồi đấy.”
Tai tôi nóng bừng cả lên, hậm hực đấm hắn một phát.
Hạ Hà cười xấu xa, “Hê hê Ngôn đang làm nũng đó.”
Tôi… đây là làm nũng?
Hứa Đa: “** đũy ngựa, mù mắt.”
Mắt Chu Lam Lam sáng như đèn pha ô tô, “Ôi Ngôn, chẳng lẽ hôm nào ông cũng làm nũng như này hả hả?”
Lúc về phòng, Hạ Hà tự giác nhận sai rất nhanh, “Tớ sai rồi.”
Tôi mệt mỏi quá, “Sai gì?”
Hạ Hà: “Không tanh, không hề tanh một tí tị tì ti nào cả, ngọt dã man luôn.”
Nếu thời gian có thể quay ngược trở lại thì tốt quá.
Sao tôi lại đau đầu vắt óc nghĩ cách để Hạ Hà tỏ tình với tôi vậy chứ?
Ngôn ơi não mày bị úng nước rồi phải không?
———–
Mới sáng ngày ra Hạ Hà đã bất bình thường.
Tôi vừa mở mắt đã thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, báo hại tôi còn tưởng mình dậy muộn.
Tôi khó hiểu bước vào nhà vệ sinh, nhìn thấy hắn còn đã bóp sẵn cả kem đánh răng ra cho tôi.
“Hôm nay cậu bị sao đấy?”
Hạ Hà ôm chầm lấy tôi từ phía sau, “Chúc mừng sinh nhật cục cưng của tớ.”
Tôi sửng sốt.
Hôm nay là sinh nhật tôi sao? Tôi chẳng nhớ gì luôn.
Cẩn thận nhớ lại một lúc, không phải ngày dương, hẳn là ngày âm rồi.
Sau khi mẹ tôi mất thì tôi cũng không tổ chức sinh nhật nữa.
Mà đến sinh nhật ngày dương của tôi bố tôi sẽ cho tôi lì xì, vậy nên tôi mới nhớ ngày đó.
Hạ Hà biết hôm nay là sinh nhật tôi…
“Sao cậu lại biết?”
Hắn nói, “Tính theo ngày sinh trên chứng minh thư của Ngôn á.”
Chỉ thấy qua chứng minh thư của tôi mỗi một lần hôm đi tàu cao tốc mà hắn đã nhớ được rồi.
Tôi có hơi cảm động.
Thoạt tiên Hạ Hà đã chuẩn bị trước rất chu đáo.
Chẳng hạn như mua bánh kem mời cả lớp ăn chung.
Lại ví dụ như viết cho tôi một bức thư tình:
Ngôn Ngôn yêu dấu, sao em lại đẹp đến vậy chứ? Đến cả cái ót cũng cực kỳ quyến rũ.
Mỗi lần nhìn em, tôi đều không nhịn được muốn ôm em vào lòng, hôn em, ghé vào tai em thủ thỉ, sau đó cởi từng cúc áo, rồi đến quần, cuối cùng lướt phím đàn dương cầm trên người em…
Cái này… mẹ nó chứ cái con c*c gì đây.
Tôi tức đến văng tục.
Cái thứ chết dẫm chết toi này mà cũng dám gọi là thư tình?
Nếu lúc chưa yêu nhau mà hắn gửi cho tôi cái này, chắc chắn tôi sẽ kiện hắn tội quấy rối rồi báo chú cảnh sát đến gô cổ hắn vào đồn.
Hạ Hà hỏi, “Bé cưng không thích hử? Sao anh lại thấy bé thích quá trời quá đất luôn nhở, tai đỏ bừng cả lên kìa.”
Tôi bảo hắn cút đi.
Tiết tự học buổi tối, Hạ Hà vẫn còn quà tặng cho tôi nữa.
Là một chiếc máy tính bảng rất đắt, giá phải đến hàng 5 chữ số.
“Sao cậu lại mua quà đắt thế hả?”
Tôi cực kỳ áy náy. Hắn vẫn là học sinh, dù nhà có giàu đến đâu cũng không thể tiêu nhiều tiền vào quà tặng người khác như thế. Nếu để bố mẹ hắn biết thì họ sẽ nghĩ thế nào chứ.
“Không đắt đâu, tớ có nhiều tiền mừng tuổi lắm, tiền của tớ chính là của Ngôn.”
Hạ Hà thẹn thùng mà mong đợi nói, “Không những tiền là của Ngôn, mà cơ thể này cũng là của Ngôn tất.”
Tôi: “…”
Cái kiểu quá đà không có điểm dừng như hắn, nếu là ngày xưa thì đã bị nhốt vào lồng heo rồi.