Tôi đọc một mạch cuốn truyện xuyên thư mang thai kia đến tận sáng bảnh.
Và không có cách nào để nhìn thẳng Chu Lam Lam được nữa.
Đêm hôm qua rõ ràng tôi đã sang bên kia ngủ, chả hiểu kiểu gì mà sáng dậy lại thấy mình bị ép đến tận mép giường.
Hạ Hà khoác một tay lên ngực tôi.
Một chân gác lên người tôi.
Đều nép vào hõm vai tôi.
Ngủ say như chết.
Tôi bị ôm cứng ngắc, mùi cơ thể hắn làm tôi nhớ đến… pheromone.
Tôi bị điên rồi phải không?
Tôi mở mắt nhìn trần nhà, sâu sắc nghi ngờ nhân sinh, sau đó thô bạo đẩy hắn ra.
Hạ Hà lộn mèo một cái, bật tỉnh, ngơ ngác hỏi, “Mấy giờ rồi?”
Tôi lạnh lùng đứng dậy đi rửa mặt, soi đôi mắt thâm quầng của mình trong gương.
Thấy hơi lộn mề.
Tại sao?
Tại sao mới sáng ngày ra còn chưa rửa mặt rửa mũi gì mà hắn đã đẹp trai thế rồi hả?
Tôi cả Hạ Hà ngồi học bài đến tận trưa.
Ăn trưa xong, Hạ Hà mở ipad lên xem phim.
Hắn rất thích xem phim truyền hình.
Còn là thể loại cổ lỗ sĩ như là Chân Hoàn Truyện, hoặc là tình yêu thắm thiết báo thù các kiểu các loại.
Phim hôm nay hắn xem là “Sự quyến rũ của người vợ” bản Trung. Tôi ngồi bên cạnh vẽ tranh, đây là cách để tôi thư giãn đầu óc.
Hạ Hà nói, “Ngôn vẽ chân dung à?”
“Ừ.”
Hạ Hà: “Thế Ngôn có cần người mẫu không? Tớ làm được.”
Tôi: “…” Không cần lắm.
“Người mẫu khỏa thân cũng được luôn.”
!
Ý hắn là sao cơ?
Đây là đang thả dê đúng không? Đúng không?
Sao hắn có thể dâm như thế được nhỉ, về nhà toàn xem ba cái thứ tào lao bảo sao học được nhiều tinh túy thế.
Tôi tức lộn mề, “Không cần.”
Hạ Hà “ò” tiếng, sau đấy im lặng xem phim.
Tôi đóng quyển tranh rồi cất vào cặp.
Vừa ngước mắt lên đã thấy ipad đang chiếu đến cảnh kinh điển của bộ phim ——
– Sao em lại mặc đồ của Phẩm Như, vẫn còn dùng đồ cho người à?
– Nếu muốn theo đuổi kích thích thì phải theo đuổi đến cùng ~
– Em dâm đãng thật đấy ~
Hồng Thế Hiền cùng Ngải Lợi vừa mới vồ vập hôn nhau, Hạ Hà đã “bụp” một phát úp ngược ipad xuống.
“Khụ, không xem nữa. Ngôn muốn học tiếp à?”
Tôi: “Ờ.”
Sao hắn lại thích xem ba cái phim kiểu này vậy nhỉ, tôi thực sự không thể hiểu được mạch não của hắn.
Chưa được bao lâu.
Hạ Hà lại gọi tên tôi.
“Ngôn ơi.”
“Hử?”
Tôi chợt có dự cảm không lành.
Quả nhiên, Hạ Hà bắt đầu phun ra những lời đáng sợ.
“Ngôn đã hôn bao giờ chưa?”
Tôi: “…”
Lập tức mở giáp cảnh giác.
“Chưa, sao?”
“Ngôn không tò mò nó sẽ có cảm giác gì à?” Hạ Hà nói, “Vừa khéo tớ cũng chưa, hay là…”
“Không.”
Tôi từ chối một cách quyết liệt.
Hắn lại bắt đầu giở trò cũ đấy.
Lần trước lừa tôi giúp hắn, nay lại định lừa tôi hôn hắn, mà lại vẫn dùng chiêu cũ mới sợ.
Hắn coi tôi là ai?
Đến lúc đó quan hệ của chúng tôi sẽ trở thành như nào?
Tuy bọn mình đã nắm tay, ôm, hôn, ngủ chung giường cả tuốt súng cho nhau rồi, nhưng chúng mình vẫn chỉ là bạn thân thôi?
Tôi nhìn Hạ Hà một cách nghiêm túc, “Trai thẳng sẽ không làm thế.”
“Tớ chỉ tò mò thôi mà.” Hạ Hà né ánh mắt tôi, “Đương nhiên tớ là trai thẳng.”
Hắn nghĩ tôi không biết gì hả?
Tôi im lặng nhìn hắn diễn.
Tôi đã nhìn thấu hắn rồi, đồ compa.
Chiều tôi sẽ về lại trường.
Hạ Hà trợn mắt nhìn tôi, “Kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, Ngôn về làm gì?”
“Ký túc hôm nay mở lại rồi, cảm ơn cậu đã cho tôi ở nhờ mấy hôm.”
“Bọn mình khách mới chả sáo gì nữa. Với cả ở nốt hôm nay đi, rồi mai bọn mình cùng về được không?”
Tôi kiên quyết muốn về.
Tôi không thể tiếp tục ngủ cùng hắn trên một cái giường được nữa.
Hạ Hà nhìn tôi trân trân một hồi, cuối cùng bất lực nói, “Vậy tớ cũng về với cậu.”
Sao hắn cứ phải theo đuôi tôi vậy hả?
Tôi hối hận vì đã xem trộm tin nhắn của Hạ Hà cả Chu Lam Lam.
Có một số chuyện không biết là tốt nhất, giờ tôi rất khó để đối mặt với Hạ Hà.
Tôi không kỳ thị hắn.
Hứa Đa có thể cũng là gay nhưng tôi đâu có thấy khác biệt gì với trước kia.
Chỉ có là Hạ Hà là khác.
Nếu hắn đã cong thì sao còn giả thẳng với tôi, rồi luôn làm ra mấy động tác sờ mông sờ má xơ múi tôi như thế, rốt cuộc hắn có ý gì?
Chẳng lẽ hắn… hắn thích tôi?
Nhưng hắn đâu có nói gì.
Tôi không phải là kẻ tự mình đa tình.
Với lại nếu hắn có thích tôi thật thì tôi cũng chẳng thể nào đáp lại được hắn. Đến lúc đó mối quan hệ của cả hai sẽ chỉ trở nên khó xử, giống như tôi và Kỷ Minh Trạch.
——
Đầu tháng 6, trường trung học phổ thông số 3 kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường.
Cô Đinh bảo Hạ Hà báo danh tham gia biểu diễn văn nghệ.
Hạ Hà có vẻ khó xử, “Em không báo danh đâu ạ.”
Cô Đinh nói, “Em phải tham gia, lớp mình nhờ em giật thưởng đấy.”
Hạ Hà: “Cô ơi, em sợ được trao quá nhiều vinh dự sẽ cản trở bước chân tiến bộ của em. Nên trao cơ hội này cho các bạn khác ạ.”
Hội chứng ATSM thời kỳ sửu nhi là không có thuốc nào chữa nổi.
Cô Đinh phì cười, “Vâng ông tướng ạ, anh thì nhất rồi.”
Tiết mục mà Hạ Hà sẽ biểu diễn hình như là song tấu dương cầm.
Về phần đàn với ai, thì nghe đâu đó bảo là Đổng Nhất Thần.
Buổi tối Hứa Đa chạy đến phòng bọn tôi, “Mẹ kiếp, này Hà mày sẽ không biểu diễn cùng nó thật đấy chứ?”
“Đâu có, nghe ai xàm điên đấy.” Hạ Hà vừa nói vừa lấm lét liếc tôi.
Liếc tôi làm gì.
Hắn thích đàn như nào đàn với ai với đây với đó thì đàn.
Liên quan quái gì đến tôi.
Chẳng lẽ tôi sẽ tức lồng tức lộn lên?
Còn lâu.
Không hề, tôi không quan tâm một tí nào hết.
Hạ Hà nói, “Ngôn đừng nghe bọn nó xàm xí, tớ hát đơn ca, không biểu diễn cùng ai cả.”
“Ờ.”
Giải thích với tôi làm gì?
Hứa Đa hỏi, “Nhà trường cho mày đổi sang hát hở?”
Hạ Hà thở dài, “Bel canto.”
Hứa Đa: “Ủa lâu mày không hát kiểu này rồi mờ?”
“Tập lại tí là được,” Hạ Hà bảo, “Không muốn đàn dương cầm.”
Tôi hơi ngạc nhiên, tôi chưa từng nghe hắn hát Bel canto bao giờ.
Trông Hạ Hà thế này, quả thực khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đứng hát bel canto của hắn.
Hứa Đa đột nhiên nói, “À đúng rồi Hà, hôm ý hình như là sinh nhật mày đấy!”
Hạ Hà nhìn tôi, “Ờ phải, mày không nhắc tao cũng quên.”
Hắn nói thì cứ nói đi, sao cứ phải liếc tôi làm gì.
Tôi nghĩ ngợi hồi lâu mới hiểu, có thể hắn đang ám chỉ tôi nhớ mua quà cho hắn.
Mặt đúng là dày thật.
Hứa Đa: “Toẹt vời, văn nghệ xong rủ lớp mình đi oánh chén.”
Hạ Hà: “Ừa, để tao nhắn.”
Hạ Hà nhắn vào group lớp hỏi kết thúc văn nghệ ai muốn đi không.
Mọi người nhanh nhảu trả lời.
Tất cả đều gửi cùng một sticker:
“Bái bai.”
Quan hệ tệ thế à? Ngày thường đâu có thấy đến mức đó.
Tôi nghĩ mình không nên hùa theo, bèn nhắn vào group,【Tôi đi】
Hứa Đa phá lên cười như nắc nẻ, “Sao Ngôn idol lại phá đội hình thế kia.”
“Mày hiểu cái cóc khô,” Hạ Hà trông vui cực kỳ, nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, “Lòng Ngôn hướng về tao.”
Tôi: “?”
Hứa Đa bảo, “Idol hiểu sai rồi phỏng, ‘bái bai’ của tụi nó là ‘giơ tay’ đó anh.”
Tôi: “…”
Sticker “bái bai” mà tụi nó hiểu thành “giơ tay”, tôi cũng đến quỳ.
Ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó, Hạ Hà đi thẳng từ nhà đến hội trường.
Tôi trông thấy hắn bên ngoài hội trường.
Hắn mặc áo sơ mi trắng, quần tây đen và giày da.
Ánh mặt trời chiếu vào hắn, trông thật khác với Hạ Hà mà tôi từng quen.
Hạ Hà đang nói chuyện với bạn, trong lúc vô tình quay sang và rồi cố định ánh mắt vào tôi, mỉm cười bước về phía tôi.
Hắn càng lúc càng gần tôi.
Chợt tôi hồi hộp đến lạ, trái tim điên cuồng nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Tôi siết chặt nắm tay, không ngừng tự nhủ rằng bề ngoài chỉ là lừa dối mà thôi, thực chất bên trong của tay này là một con husky.
“Ngôn Ngôn,” Hạ Hà nhếch miệng, “Sao ngắm tớ chăm chú thế? Tớ đẹp trai đến vậy cơ à?”
Người tôi thoáng thả lỏng.
Quả nhiên, vừa mở mồm ra cái chính là Hạ Hà mà tôi quen.
Hà đê tiện.
Hắn bảo, “Đừng quên buổi nhậu tối nay nha.”
Tôi, “Ừ.”
“Vậy tớ… có thể mong chờ một món quà không?”
“Ừ.”
“Thật chứ?” Hạ Hà toét miệng cười, “Quà gì thế Ngôn?”
“Một hộp óc chó, bổ não.”
“Không phải thế chứ?” Vẻ mặt Hạ Hà cực kỳ xuất sắc, “Sao Ngôn lại… thôi cũng được, óc chó thì có chó, Ngôn tặng gì tớ cũng thích hết.”
Tôi: “…” Hắn lại đang thả thính tôi đấy phải không?
Hạ Hà và Hứa Đa đều phải biểu diễn nên đã vào hậu trường để chuẩn bị.
“Ngôn ới, đây nè.” Chu Lam Lam vẫy tay gọi tôi.
Cô nàng đang ngồi cạnh Trịnh Dục.
Tôi bước đến ngồi xuống, “Sao bà lại ngồi ở lớp tôi?”
Chu Lam Lam: “Đổi với bạn khác đó.”
Các tiết mục văn nghệ có phần nghiêm túc nên đâm ra hơi chán.
Bên cạnh thì Chu Lam Lam cả Trịnh Dục cứ dính lấy nhau mà thủ thỉ, không hề suy xét đến cảm xúc của tôi.
Hứa Đa ra sân khấu, bấy giờ không khí mới bắt đầu nâng cao. Cậu ta thổi kèn xô-na, âm thanh từ kèn xô-na có ma lực khiến mọi người cảm thấy rất vui vẻ.
Tiết mục của Hạ Hà ở mãi tít phía sau.
MC cầm mic giới thiệu, “Tiếp theo đây, xin mời bạn Hạ Hà đến từ lớp 11.10 sẽ mang đến cho chúng ta một ca khúc mang tên《Đêm nay không ai được ngủ! (Nessun Dorma)》”
Các cô gái bắt đầu la hét, đèn nhấp nháy sáng rực trên sân khấu.
Chắc là do Hạ Hà thật sự rất đẹp trai.
Hắn hát giọng nam cao.
Lời bài hát là ngôn ngữ mà tôi không hiểu.
Hóa ra Hạ Hà đứng trên sân khấu cất cao giọng hát là như thế này.
Đó là dáng vẻ mà tôi chưa từng được thấy.
Dường như cả người hắn đều đang phát sáng.
Cho đến khi Hạ Hà đặt xuống nốt cuối, nhịp đập con tim tôi vẫn chưa chịu chậm lại.
Sao dạo này tim tôi đập nhanh vậy nhỉ, chắc phải xem hôm nào rảnh đi chuyến bệnh viện kiểm tra tim mới được.
Hạ Hà cúi mình chào khán giả, bỗng từ đâu xuất hiện một cậu trai chạy lên sân khấu tặng hoa cho hắn.
Cậu học sinh nọ quay người, tôi nhận ra đó là Đổng Nhất Thần.
Hạ Hà nhận.
Hắn nhận bó hoa ấy.
Nhận thì nhận thôi, chẳng lẽ hắn phải từ chối chắc? Tôi cảm thấy mình thật khó hiểu.
Chu Lam Lam thốt nhiên hô lên: “Vãi lìn!”
Trịnh Dục quan tâm hỏi: “Sao thế?”
“Đổng Nhất Thần đăng bài!”
Chu Lam Lam quá đáng thật đấy, cô nàng dám ngang nhiên ngó lơ quy định của hội trường mà đọc từng câu từng chữ của bài đăng xin lỗi Đổng Nhất Thần viết cho Hạ Hà.
Mặc dù cô nàng đã hạ giọng xuống, song tôi vẫn nghe được rõ ràng.
Không thể không nói tài văn chương của Đổng Nhất Thần rất khá, từng con chữ đều mang theo tình cảm chân thành thắm thiết.
Kể lể tình nghĩa đồng môn học chung một thầy piano của cậu ta và Hạ Hà, bày tỏ Hạ Hà chính là ngọn đèn thắp sáng bóng đen tăm tối trong những tháng ngày bị bắt nạt của cậu ta…
Chưa hết, cậu ta còn không hề biện giải bất kỳ điều gì cho hành vi hèn nhát trong quá khứ của mình, đồng thời chân thành gửi lời xin lỗi đến Hạ Hà, và cuối cùng là khen ngợi Hạ Hà tốt như thế nào, giỏi ra sao, kêu gọi mọi người đừng hiểu lầm hắn nữa.
Sau khi nghe xong, tôi nghĩ…
Tại sao Hạ Hà phải tha thứ cho cậu ta?
Song đây là chuyện riêng của hai người họ.
Hạ Hà có tha thứ cho Đổng Nhất Thần hay không làm chó gì đến lượt tôi phán xét?
Bọn họ học piano cùng nhau tận mười năm, đến lượt tôi nhọc lòng à?
Người tôi rất khó chịu, đau đầu, tức ngực, đành ra ngoài hóng gió một lát.
Tôi ra lệnh cho mình không nên xem, song vẫn không chịu được mà mở diễn đàn. Bài đăng của Đổng Nhất Thần đã chiếm toàn bộ sự chú ý, gây ra sự bàn tán trên diện rộng.
Có người bảo Hạ Đổng tái hôn rồi.
Tái hôn gì cơ?
ID của người đó trông rất quen, hình như là fan cp tôi và Hạ Hà mà? Sao lại một chân đạp hai thuyền thế chứ?
Tôi tức lộn ruột.
Tâm trạng lại càng tệ hơn.
Đương định quay lại hội trường, tôi bỗng trông thấy Hạ Hà và Đổng Nhất Thần đang đi ra ngoài từ cửa an toàn.
Họ không nhìn thấy tôi.
Tôi đứng sững trong góc khuất, nhìn bóng dáng họ sóng vai rời đi.
Trái tim tôi tựa như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Tôi, toang rồi.