Tôi phát hiện dạo này Hạ Hà rất hay liếc trộm tôi, tôi nghĩ hắn đang chột dạ gì đó.
Hắn với Chu Lam Lam hình như có vấn đề.
Có lần hắn đang chat chit với vẩn trên điện thoại, tôi vô tình liếc mắt qua, thấy ảnh đại diện người hắn đang chat rõ rành rành là Chu Lam Lam.
Chưa hết, còn có hôm tôi nhìn thấy Chu Lam Lam dấm dúi đưa cho Hạ Hà cái gì đó.
Chẳng lẽ người Hạ Hà thích là Chu Lam Lam?
Suy đoán này làm tôi sợ bay màu.
Như thế là sai quá sai rồi còn gì, với cả thiếu đạo đức. Trịnh Dục đã phải chịu tổn thương vầy rồi, sao có thể chịu được thêm một lần phản bội nữa chứ.
Huống chi một người là bạn gái, một người lại là huynh đệ tốt của mình, cú giáng này thực sự quá nặng.
Mà hiện tại Trịnh Dục vẫn chưa hề hay biết gì về chuyện này, hôm nào cũng vùi mặt ở ký túc pha đồ uống làm đẹp cả dưỡng sinh cho Chu Lam Lam.
Nếu lỡ là thật…
Tôi sợ kênh pháp luật xã hội sẽ có tin mới mất.
Cuối tuần Hạ Hà lại cắm mặt vào di động nhắn tin, tôi do dự một hồi, cuối cùng vẫn lên tiếng, “Cậu đã xem bộ phim Ám Ảnh (Ossessione) chưa?”
Thực ra tôi chưa xem, tôi chỉ nghe nói thôi. Bộ phim kể về câu chuyện nhân vật chính bị anh em tốt nhất và bạn gái của mình phản bội, trong cơn giận ngút trời đã làm ra sai lầm lớn nhất cuộc đời.
Tất nhiên là tôi tin Hạ Hà cả Chu Lam Lam đều không phải loại người bậy bạ như thế, song chuyện tình cảm đôi khi rất khó nói trước.
Tôi vẫn nhớ vẻ mặt hốt hoảng của Hạ Hà lúc livestream hôm đó. Nếu không phải thích người không nên thích thì sao hắn phải hoảng?
Nếu Hạ Hà xem bộ phim này, chắc chắn sẽ hiểu được ý của tôi.
Còn nếu hắn không hiểu, tức hắn không thẹn với lòng, như vậy thì tốt không gì bằng.
“Tớ chưa xem, Ngôn muốn xem hử?” Hạ Hà ngẩng lên, phấn khích bảo tôi, “Học mệt quá nên muốn nghỉ ngơi đúng không? Tớ tải xuống rồi bọn mình cùng xem nhé.”
Hắn nhanh tay lẹ chân mở lap ra rồi lên mạng tải phim.
… Ý của tôi đâu phải thế.
Thôi thế cũng được, hắn nên xem hết phim này một lần thì mới hiểu được hậu quả của hành vi này nghiêm trọng cỡ nào.
Hạ Hà xem xong trailer, ngạc nhiên quay sang nhìn tôi, “Ra là Ngôn thích thể loại này.”
“…” Tôi vì ai mới thế?
Mạng của trường căng đét, tôi vừa mới làm xong một câu hỏi mà đã tải xong phim rồi.
Hạ Hà đang đi vệ sinh, hắn gọi với ra, “Ngôn cứ xem trước đi, tớ ra ngay đây.”
Tôi không quen dùng lap hắn nên lần mò mãi vẫn chưa tìm được tệp tải xuống của hắn, lại vô tình nhấp vào lịch sử đã phát, thấy có tên “Ám Ảnh”.
Tôi nhấp vào link đó.
Trên màn hình đen ngòm, dần dần hiện ra một dòng chữ in nghiêng màu sắc sặc sỡ ——
“Thả mình vào đêm khuya, 5000 con hàng siêu cấp vjp pro siêu sắc nét.”
Theo sau là một địa chỉ web bí ẩn.
Bấy giờ tôi vẫn chưa nhận thấy có gì sai, chỉ nghĩ khả năng Hạ Hà đã tải phim ở mấy trang web không đứng đắn.
Cho đến khi màn hình đen sì trôi qua, trên màn hình xuất hiện hai người đàn ông, một người rất cao to lực lưỡng, người còn lại thì rất gầy và nhỏ, đang ngồi cạnh nhau trên chiếc giường khổ lớn.
Cái này hình như có gì đó sai sai.
Hai người kia chậm rãi sát lại gần, sau đó…
Môi dán môi, bắt đầu hôn nhau.
Tôi: “…”
Không chỉ chạm môi, mà còn hôn phát ra cả tiếng.
“Hà đến đây.” Hạ Hà ra khỏi nhà vệ sinh.
“Cậu, cậu tải cái gì…” Tôi liếc hắn một cái đầy trách móc.
Tôi duỗi tay nắm lấy chuột, tính tắt cái video quái dị này đi, song Hạ Hà có lẽ cũng nghĩ giống tôi nên cũng duỗi tay nắm con chuột, tình cờ ấp lên bàn tay tôi.
Lòng bàn tay hắn nóng quá, tay tôi run lên, chẳng những không tắt được video mà còn kéo thanh tiến trình về sau một đoạn.
Người đàn ông cao to đã vác súng ra trận…
Âm thanh rên rỉ nũng nịu vang lên liên tục, tôi hãi đến quên cả tắt máy, cuối cùng vẫn là nhờ Hạ Hà gạt tay tôi ra rồi tắt.
“Trang web này… chẳng uy tín tí nào.” Hạ Hà nói.
Tôi gật đầu.
Hắn ngập ngừng hỏi tôi, “Thế, còn cần xem nữa không?”
Tôi, “Không xem nữa.”
Vẻ mặt khi ấy của Hạ Hà ra sao tôi không chú ý lắm, cú sốc mà video kia mang lại cho tôi thực sự quá lớn.
Thật ra tôi có thể tưởng tượng được đàn ông với đàn ông là sẽ như này, song lần đầu tiên được chứng kiến sống động thế thì vẫn khiến tôi rất khó để lấy lại bình tĩnh.
Tôi và Hạ Hà bắt đầu làm bài tập trong im lặng, tôi cảm giác được bầu không khí giữa cả hai đã không còn giống như trước nữa.
Tôi giả bộ vô tình liếc Hạ Hà cái, đúng lúc hắn cũng quay đầu nhìn tôi.
Bốn mắt chạm nhau, rồi lại nhanh chóng tách ra.
… Xấu hổ quá.
Tôi cảm thấy tốc độ giải đề của mình đã giảm xuống đáng kể.
Ngay khi tôi không thể chịu nổi muốn liếc Hạ Hà cái nữa, thì bỗng có người gõ cửa phòng chúng tôi.
Hạ Hà đứng dậy mở cửa, thần kinh căng thẳng của tôi như được thả lỏng.
Hứa Đa khóc lóc ỉ ôi chui vào.
Hạ Hà: “Sao đấy? Không ưng bé Tuyết nhà mày à?”
Lần thi tháng lần này Hạ Hà có tiến bộ, tăng 50 điểm. Hứa Đa cuối cùng đã lọt vào top 450, hiện thực hóa được ước mơ hẹn hò trực tuyến của mình.
Hứa Đa khóc đến giàn giụa nước mắt, nói chẳng rõ câu, tôi nghe mãi mới hiểu đại khái cậu ta đang kể gì.
“Mạn Tuyết… đũy mẹ nó… là… con trai…”
Hạ Hà: “Vê lù Ultraman thật hả?”
Hứa Đa càng khóc to hơn.
Tôi cả Hạ Hà an ủi hồi lâu Hứa Đa mới dần bình tĩnh lại, nghẹn ngào kể cho chúng tôi nghe đầu đuôi câu chuyện.
Mạn Tuyết thực ra cũng không lừa Hứa Đa, đây là tài khoản của em gái hắn ta. Mới đầu lúc nói chuyện cũng đã nói với Hứa Đa mình là con trai, song do đường truyền mạng gặp sự cố nên Hứa Đa không nhận được tin đó.
Mà Hứa Đa vốn là người nói nhiều, gửi cho Mạn Tuyết cả mả tin nhắn như spam, đến khi kết nối mạng trở lại bình thường thì cái thông tin “Mạn Tuyết là con trai” đã trôi tận đẩu tận đâu rồi.
Hai tên này chat với nhau lâu như thế mà cũng không phát hiện ra bug này, tôi đúng là quỳ.
Hứa Đa nói, “Giờ làm sao giờ làm sao giờ? Nó không chịu tha cho tao…”
Hạ Hà hỏi, “Nó định không tha cho mày kiểu gì?”
Hứa Đa vừa khóc vừa gào, “Nó đe dọa tao nếu không làm người yêu nó… thì sẽ lên diễn đàn trường bóc phốt tao là cái loại bội tình bạc nghĩa huhuhuhuhuhu…”
Bội tình bạc nghĩa?
Cái tay Mạn Tuyết này cũng thích đưa vào đường lối vậy hả.