Thì Ra Ông Thẳng Như Này

Chương 10: Bị tớ đánh cho vỡ alo hết




Ăn xong, Hạ Hà vội vàng đi thanh toán. Tôi trả tiền qua wechat cho hắn nhưng hắn nhất quyết không nhận.

Tôi: “Đã nói là cam pu chia rồi mà?”

Hạ Hà: “Lần này tớ mời, lần sau đến lượt cậu.”

Tôi: “Không có lần sau đâu bạn.”

Hạ Hà sững sờ, “Nể mặt xíu được không?”

Không.

Hạ Hà: “Tớ muốn ăn cơm với cậu, cầu xin cậu cho tớ được ăn cơm với cậu đi mà, nhớ nhớ?”

Tôi: “…”

Hắn mất hết hình tượng cầu xin tôi như vậy làm tôi đành phải miễn cưỡng cho hắn chút mặt mũi.

Ra khỏi nhà hàng, Hạ Hà mở lời: “Đi dạo tí cho tiêu cơm nhé?”

Tôi ăn hơi nhiều nên đồng ý.

Tôi chưa đi dạo ngoài trường bao giờ. Trên con đường nhỏ này có mấy quán net, bên trong đã chật kín người, còn có cả mấy bàn bi-a.

Trông dáng vẻ quen cửa quen nẻo của Hạ Hà thế kia, hẳn là khách quen ở đây.

“Yo, anh Hà, lâu rồi không gặp.” Một cô gái ngậm điếu thuốc bước ra từ sảnh bi-a, “Anh đẹp trai này là ai thế, hình như chưa thấy bao giờ?”

“Triệu Giai Ni, ” Hạ Hà nói, “Đừng tia cậu ấy, cậu ấy là học sinh ngoan.”

“Gu em là học sinh ngoan đấy.” Triệu Giai Ni cười bảo.

Cô gái này có đôi mắt dài và nhỏ, kẻ eyeliner, nhìn tôi bằng ánh mắt khiến tôi khá khó chịu.

Một cậu con trai tóc vàng đi ra, vươn tay ôm lấy Triệu Giai Ni, Triệu Giai Ni nguýt gã một cái rồi quay người đi vào sảnh bi-a.

Tóc vàng chào hỏi Hạ Hà, “Anh Hà.”

Nói rồi đưa cho Hạ Hà một điếu thuốc.

Hạ Hà: “Anh không hút đâu.”

Tóc vàng ngạc nhiên, “Sao thế? Cai à anh?”

Hạ Hà: “Bạn anh không thích mùi thuốc.”

Tôi hơi mất kiên nhẫn rồi, song lại bị câu này của Hạ Hà khẽ chọc vào tim.

Tóc vàng nói, “Bao giờ anh em mình tụ tập đây anh Hà? Hay là chơi luôn tối nay, để em gọi anh em ra hết.”

Hạ Hà nói, “Đéo rảnh, anh mày còn phải học, chúng mày cũng học bài đi, sắp thi rồi đấy.”

Mặt mũi Tóc vàng cứng đờ, kế tiếp cười khan hai tiếng.

Hạ Hà nói, “Còn có việc, đi trước đây.”

Bước vào trường, Hạ Hà bỗng nói, “Cậu đừng hiểu lầm nhé, tớ với bọn nó không giống nhau.”

Ơ kìa, tôi đâu có hỏi, tự nhiên hắn tự giải thích đấy nhé.

“Ờ.”

Hạ Hà: “Đừng thấy bọn nó anh anh em em với tớ mà hiểu lầm, thực ra ngứa mắt tớ lâu rồi.”

Tôi muốn vờ như không quan tâm, nhưng Hạ Hà hình như đang muốn tâm sự hết với tôi, nên tôi đành hỏi vì sao.

Hạ Hà: “Tớ không cho bọn nó bắt nạt người khác nên đám côn đồ ấy không vui.”

“Không phải cậu là… đại ca của bọn nó à?”

“Cậu cũng nghe nói vậy hở?” Hạ Hà nói, “Nào có chuyện đó, đều là họ tự tôn tớ lên thôi.”

Tôi còn tưởng mấy cái đó chỉ là tin đồn thôi chứ? Hạ Hà nói tiếp, “Bọn nó chạy đến đòi giao lưu chiêu thức với tớ, tớ mà không tiếp thì có vẻ bị hiểu lầm là coi thường bọn nó, thế là tiếp chiêu, cuối cùng cả đám bị tớ đánh cho vỡ alo hết.”

Phong cách nói chuyện của hắn thường khiến tôi băn khoăn không biết là hắn đang khiêm tốn thật hay là cố tình thể hiện nữa.

Lúc về ký túc tình cờ gặp Hứa Đa, Hạ Hà hỏi cậu ta, “Ei, đi net không?”

Hứa Đa: “No, sắp thi rồi, tao phải ôn bài.”

Hạ Hà: “Ôn có ích lợi gì không? Ôn hay không thì mày vẫn chễm chệ top đầu từ dưới lên trên thôi.”

Hứa Đa: “Ê thằng lìn mày GATO tao dạo này chăm học đúng không. Lần này tao có linh cảm mình chắc chắn sẽ lọt vào top 480.”

Hạ Hà cười đểu cái, “Cả khối có 500 đứa, mày đúng là có triển vọng.”

Lần kiểm tra cuối tháng này là lần thi đầu tiên của tôi ở trường mới, vì không biết cách ra đề của trường thế nào nên tôi vẫn ôn tập một chút.

Hạ Hà cảm thán: “Ngôn à mặt bàn cậu sạch quá.”

Tôi còn đang suy nghĩ xem nên đáp lại lời khen này như nào, Hạ Hà đã lại nói tiếp, “Mỗi lần nhìn cậu học, tớ đều cảm thấy cậu phải tắm gội dâng hương trước.”

Sao tên này ăn nói thiếu đấm thế nhỉ?

Hạ Hà ngủ chiều hai tiếng, lúc tỉnh mơ mơ màng màng hỏi tôi, “Cậu vẫn đang học hả? Này Ngôn, điểm cậu chắc cao lắm đúng không?”

“Bình thường.” Mới chỉ được vài lần top 1 khối.

Hạ Hà: “À thế à.” Sau đó lại nằm vật ra ngủ tiếp.

Hắn lười thật đấy.

Tối đến, Hạ Hà hỏi tôi, “Cái khăn hôm qua đâu Ngôn?”

“Mới giặt, đang phơi bên ngoài ấy.” Tôi còn còn chưa kịp nói xong, Hạ Hà đã vọt ra ban công rồi xách ấm nước vào nhà vệ sinh.

Lại thêm một lúc nữa, Hạ Hà cầm khăn ướt ra đưa cho tôi, “Nè, hôm nay chườm nóng.”

Tên Hạ Hà này… không ngờ lại cẩn thận như thế.

“Cảm ơn… mà không cần phức tạp thế đâu, vết nhỏ mà thôi.”

Hạ Hà: “Sao mà không cần chứ, da cậu trắng mềm non mịn, bị bầm như kia nhìn ghê lắm.”

Trắng mềm non mịn, hmm, tôi không thích kiểu mô tả này lắm.

Tôi nói, “Mai chắc không cần dùng nữa đâu, cho tôi cái khăn này đi, tôi mua cái mới trả cậu.”

Hạ Hà hỏi tại sao.

Tôi: “Vì tôi dùng qua rồi.”

Hạ Hà: “Mua mới làm gì, phí tiền. Tớ muốn cái này.”