Thì Ra Nơi Này Còn Có Anh

Chương 5: Đi chơi




Tiêu Dịch Phàm nhìu mày quay lại, thấy Đường Trần Yên đang thở hồng hộc đến, cậu vội đi lại, ấp úng nửa ngày mới hỏi:“ Chuyện gì thế?” Cô lại đuổi theo cậu? Không phải nên ở bên trong nói chuyện với Thành Luân sao?

Đường Trần Yên ổn định lại hô hấp mới nhìn cậu cười cười, ngại ngùng nói:“ Cho mình xin số điện thoại cậu đi” Cô lúc này định học thuộc số cậu khi cậu đọc cho Trịnh Như Sơ, ai ngờ cậu lại cứ im lặng không nói gì hết, buộc cô phải chạy theo xin số, ặc, đúng là...có chút ngại ngùng đi? Cô là con gái lại đi xi số một thằng con trai? Nghĩ nghĩa cô nói thêm.

“ À, cái đó, dù sao cùng là trưởng phòng, sau này có gì mình có thể nhờ cậu giúp được không?” Cái lý do này cũng không quá tệ đi?

Cô vừa dứt lời, cậu đã nhanh chóng đồng ý,gương mặt cũng dần dần đỏ ửng:“ Được, có gì cứ nhờ mình đi, mình rất vui khi giúp cậu”

Đừng nói là cậu đang mơ? 11 năm thầm mến cô cũng không phải là ngắn, đến bây giờ cậu mới được cô nhờ vả, nếu không phải sợ cô hoảng sợ, cậu còn muốn giúp cô nhiều hơn kìa.

Đường Trần Yên buồn cười, lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho cậu:“ Lưu lại đi!” Thì ra, cậu vốn đã yêu cô từ khi đại học cơ à? Chỉ vì cô mãi rong đuổi theo Lâm Thành Luân mà bỏ lỡ người đàn ông tốt như thế này, haiz, Dịch Phàm ơi Dịch Phàm, nếu lúc đói anh kiên quyết nắm lấy em thì đâu đến nỗi, thôi được rồi, anh không nắm được thì để em nắm anh vậy....

Tiêu Dịch Phàm nhấn một dãy số, lưu lại rồi trả máy cho cô, khẽ cười ngây ngô:“ Rất vui được biết cậu, Trần Yên”

Đường Trần Yên nhận lại điện thoại, nhìn mấy chữ “ Bạn học Tiêu” cô xóa xóa, ghi lại thành” Lão Tiêu “, sau đó vừa lòng cất điện thoại, tạm biệt cậu rồi trở về ký túc xá, trong lòng cảm giác khoa chịu vì Lâm Thành Luân lúc nãy tan biến hoàn toàn, khóe môi cong cong, khẽ quay đầu lại nhìn theo bóng lưng kia..

Thì ra, nơi này còn có anh!!!!

..........

Tối đến, Thú Thú Và Hà Tử Thôi nghe xong hưởng ứng mãnh liệt, bốn người vừa đi vừa tán dóc đến chỗ hẹn, Trịnh Như Sơ len lén nhắn tin cho Lâm Thành Luân, y như sợ Đường Trần Yên thấy sẽ hỏi số điện thoại của hắn vậy.

Đến cổng số 2 được 10 phút, đám Lâm Thành Luân mới đến, cười cười xin lỗi:“ Xin lỗi đến trễ, chúng ta đi KTV nhé?”

Trịnh Như Sơ hào hứng gật đầu:“ Được đó”

Thú Thú Và Hà Tử Thôi hưng phấn vừa đi vừa hát hò, làm đám con trai cười ầm lên, Trịnh Như Sơ một bước cũng không rời khỏi Lâm Thành Luân, cố gắng làm ra vẻ đáng yêu, lâu lâu chu chu môi lên, rồi lại vặn vẹo khuôn mặt, làm Đường Trần Yên cô nhìn mà muốn tát cho một phát để thỏa mãn -_-

Dịch Phàm đi đằng sau ảo não không ngừng, cứ tưởng sẽ được nói chuyện với cô nhiều hơn, giờ đông người thế này thì cậu phải làm sao? Chủ đôngj bắt chuyện?? Hay là giả vờ lơ đễnh nói vài câu?? A-----, rốt cuộc phải làm saoi, chuyện liên quan đến cô là không khi nào cậu bình tĩnh suy nghĩ được, thật là...

“ Này, cậu làm sao vậy?” Còn đang suy nghĩ không xong, đã có một bóng dáng xuất hiện đi bên cạnh Tiêu Dịch Phàm, nhẹ nhàng mở miệng.

Tiêu Dịch Phàm quay sang, nhìn nụ cười trên mặt cô, cậu lúng túng gãi gãi đầu, ho khan mấy cái:“ à, cái kia, không...... Không sao”

Đường Trần Yên khẽ cười một cái, vẫn là cậu còn non lắm!

......

Vào một quán KTV nổi tiếng, mọi người bắt đầu ấm ĩ chọn bài, Từ Thú Thú cầm mic hò hét không ngừng, vừa hát vừa huơ chân tay loạn xạ, Tiểu Triệt và Khải Minh ham vui cũng tham gia nhảy múa, khôi hài hết sức.Trịnh Như Sơ vờ như vô tình ngồi xuống cạnh Lâm Thành Luân, rồi cười cười đơn thuần, mắt khẽ liếc nhìn hắn thế nào.

Đường Trần Yên ngồi xuống cạnh Hà Tử Thôi, lôi vài gói bim bim trên bàn ra ăn, nhìn 3 người đang càn quấy trên sàn kia, cười nức nẻ, quãng thời gian này, thật tốt biết bao, vì sao kiếp trước cô lại khoing biết hưởng thụ nó? May sao, ông trời còn cho cô một cơ hội quay về, tuổi thanh xuân, thật đẹp!

Tiêu Dịch Phàm ngồi im lặng một góc, không lên tiếng, ánh mắt lại ôn nhu nhìn về một hướng, khóe môi cong lên hạnh phúc, cô đẹp nhất là lúc cô cười, cũng vì nó mà cậu thổn thức biết bao nhiêu năm, cứ nhìn thế này thôi cậu cũng thấy thật vui.

Mãi đến 23h37 bọn họ mới trở về trường, bầu trời đen như mực, có lẽ là sắp mưa rồi, vội vàng chạy về quả nhiên mưa liền ào xuống, vừa la hét vừa cười cùng nhau chạy, Đường Trần Yên như cảm thấy một mùa thanh xuân chưa qua này thật tươi mát, y hệt những cơn mưa này...

Còn đang hối hả chạy, trên đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một áo khoác da, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Dịch Phàm dùng thân thể che chắn cho cô, cậu hé môi cười lộ ra hai cái răng nanh trằng ngà, đẹp trai cực kỳ:“ áo mình chống nước, cậu con gái thì nên giữ sức khỏe”

Chỉ vài câu đơn giản, đã khiến Đường Trần Yên cảm động, càng xúc động mắng chửi bản thân mình kiếp trước một cách thậm tệ, mày thấy chưa, cậu lại tốt như vậy mà mày chả quan tâm, đúng là thứ ngu nhất trên đời này mà! Hừ.

Bàn tay to lớn của cậu chợt nắm lấy tay cô, ra sức chạy, không nhìn thấy mặt cậu như thế nào nhưng cô thấy tai cậu hình như đang đỏ lên a?