Ngày hôm sau tôi ngủ tới tận buổi trưa.
Vừa ngủ dậy đã nhìn thấy anh đang nghe điện thoại.
Với dáng vẻ vô cùng đứng đắn.
Anh nhìn thấy tôi dậy rồi thì mỉm cười đưa đồ ăn sáng cho tôi sau đó lại ra ngoài nghe điện thoại.
Lúc anh quay lại tôi hỏi ai gọi cho anh.
“Mẹ em.
”
“Mẹ em á?” Tôi xuýt nữa phun ngụm sữa đậu nành ra ngoài: “Sao bà ấy lại có số điện thoại của anh?”
“Thế nên dì ấy mới gọi cho em đó.
” Văn Tu bất lực nhún vai.
“Sao anh lại nghe chứ?” Toang rồi, lần này toang thật rồi.
“Sợ làm ồn tới em, nhưng nếu tắt máy thì lại không lễ phép.
”
“Vậy bà ấy đã nói gì vậy ạ?” Da đầu tôi tê rần.
“Anh nói với dì anh là Văn Tu, rồi dì ấy hỏi anh vài câu sau đó thì bố em nghe điện thoại.
”
“Bố em á?”
Đây là tu la trận gì thế này?
“Đúng rồi, sao em không nói với anh bố em là thầy chủ nhiệm cấp 3?”
Tôi căng thẳng muốn chết rồi đây anh vẫn còn tâm trạng để nói chuyện phiếm với tôi à.
“Biết thì giải quyết được gì đâu?”
Tôi sắp khóc mất rồi rốt cuộc thì phải làm sao đây?
Chắc bố mẹ tôi không nói điều gì quá đáng đâu nhỉ.
“Không sao cả, một ngày làm thầy cả đời làm cha mà.
” Anh ngừng lại một lát: “Vậy nên ngày mai anh sẽ cùng em về nhà.
”
Hay cho câu một ngày làm thầy cả đời làm cha vậy mà tôi không có lời nào để chối cãi.
Sau khi cúp điện thoại bố tôi gửi tin nhắn cho tôi.
“Viên Viên à, con và Văn Tu ở bên nhau từ lúc nào vậy, sao con không nói sớm.
Con cũng thật là, trước đây Văn Tu chính là học sinh được bố coi trọng nhất nếu như con ở bên thằng bé thì bố mẹ không cần phải lo lắng nữa rồi.
Nghe nói con thi khá tốt à, vậy con cứ ở Thượng Hải chơi vài ngày với thằng bé đi, thấy con ở bên thằng bé bố mẹ rất yên tâm.
”
Tôi…
“Anh đã nói gì với bố mẹ em vậy?”
“Không nói gì cả, chỉ nói về kế hoạch tương lai rồi bọn họ cảm thấy rất hài lòng thôi.
”
“Kế hoạch gì cơ?”
“Khoảng 2 năm nữa anh sẽ về nước sau đó sẽ làm việc ở viện khoa học kĩ thuật Tô Châu tiện thể chăm sóc em luôn.
”
“Anh… sao lại đột ngột như vậy, chẳng phải anh nói có lẽ sẽ không về nước nữa sao?” Nhất thời lượng thông tin quá nhiều thế nên tôi không thể tiêu hóa hết.
“Ngốc ạ, đó là lời nói trong lúc tức giận thôi, ai bảo em toàn khiến anh tức giận chứ.
” Anh ôm lấy tôi sau đó hôn lên trán: “Hơn nữa, làm sao anh yên tâm để em một mình ở đây chứ, nhỡ đâu em chạy theo người khác thì anh biết khóc với ai đây?”
Tôi…
Tôi buồn bực không nói.
“Huống hồ trước đây anh chỉ một lòng hướng về học tập, muốn tiếp cận được thế giới tri thức khổng lồ không ai có thể ngăn cản được anh.
”
“Nhưng mà khi anh có được những tri thức đó rồi thì lại cảm thấy cũng chỉ như vậy thôi không có chút thú vị gì cả.
”
“Ngày nào cũng ở nước ngoài mà nhớ đến em, hận không thể mỗi tuần bay về nước một lần để gặp em, cứ như vậy sớm muộn gì anh cũng phế luôn.
”
Da mặt anh dày tới nỗi tôi không thể tưởng tượng nổi, sao mà anh thích nói những lời tình tứ như vậy cơ chứ.
Anh nói tới nỗi mặt tôi đỏ tới tận mang tai thế mà vẫn dám hỏi tôi: “Sao Viên Viên của chúng ta lại đỏ mặt thế này? Dễ xấu hổ đến thế ư?”
“Xin anh đấy, đừng nói nữa.
” Tôi cạn lời thực sự.
“Vậy được, cho anh hôn một cái.
”
“Anh…”
Sao người này lại dính người như vậy chứ?
“Em thông cảm cho anh, ai bảo em mập mờ với anh lâu như vậy.
”
“Em nói lại lần nữa, em không có.
”
“Ừ, anh cũng nói lại lần nữa, anh tình nguyện.
”
Cứu mạng…
Lớp trưởng lạnh lùng thường ngày đâu rồi sao bây giờ lại biến thành người cuồng hôn thế này.
Nhưng mà, tôi thích anh lắm.
Thực sự rất thích anh, nhưng mà tôi không nói ra đâu, tôi sợ anh sẽ thấy tự hào, sợ anh cảm nhận được tình yêu sâu đậm của tôi như vậy tôi sẽ không có cảm giác an toàn.
Anh giống như mặt trời trong cuộc đời u tối của tôi.
Mặt trời vừa ló rạng tất cả mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Tôi yêu anh, không kém gì anh yêu tôi.
Nếu như có một ngày anh phát hiện ra, vậy thì tôi hy vọng lúc đó tôi có thể đứng ở một nơi cách anh không quá xa vời dũng cảm nói với anh 3 chữ này.
Tôi chờ đợi ngày đó.