3 tháng sau tôi đặt hết tinh lực của mình lên trên việc học, dần dần bỏ tất cả những chuyện này ra sau đầu.
Mấy ngày sau khi thi nghiên cứu sinh xong tôi vô cùng rảnh rỗi thế nên từng chuyện từng chuyện lại hiện về trong tâm trí quấy nhiễu tôi.
Tôi mở món đồ mà 3 tháng trước Văn Tu mua cho mình ra.
Bên trong không phải là dầu đuổi muỗi gì cả.
Đó là một lọ nước hoa Bombshell.
Tôi hơi kinh ngạc.
Lên trên mạng tra mới biết được loại nước hoa này có công dụng đuổi muỗi.
Tại sao cậu ấy không tặng tôi dầu đuổi muỗi mà lại tặng tôi nước hoa chứ?
Tại sao không cần tôi tặng thứ khác mà lại muốn lấy dây buộc tóc của tôi?
Tại sao không tin vào những thứ mê tín mà lại tới chùa Vạn Niên để cầu bùa bình anh cho tôi?
Có phải cậu ấy cũng có chút thích tôi không?
Có phải một chút thích này cũng bị sự hèn nhát của tôi làm tan biến tới mức không còn một chút nào nữa không.
Vì thế nên bây giờ cậu ấy mới không thèm để ý tới tôi nữa?
Tôi nằm trên giường nghĩ tới sự chênh lệch giữa mình và cậu ấy, nghĩ tới khoảng cách giữa hai chúng tôi, đúng là không có thứ gì có thể khiến tôi dũng cảm mà tiến về phía cậu ấy.
Tôi cũng sẽ kiêng dè, tôi đặc biệt không có cảm giác an toàn, trước khi chưa xác nhận chắc chắn 100% thì tôi sẽ không dám tiến lên một bước.
Ngày có điểm chính là ngày vui nhất trong khoảng thời gian gần đây của tôi.
Bời vì điểm của tôi cao hơn điểm năm ngoái của đại học Tô Châu 50 điểm, tôi nhìn số điểm của mình bất giác rơi lệ.
Mẹ tôi quan tâm hơn hết, sau khi biết được điểm số của tôi tôi còn cho rằng bà sẽ vui vẻ.
Kết quả…
“Điểm này của con có hơi nguy hiểm, để mẹ nghĩ cách tìm thầy hướng dẫn cho con vậy.
”
“Con thấy điểm này cũng không tồi mà.
”
“Con chưa xem điểm năm ngoái của Bắc Đại sao?”
“…”
Xong!
Vấn đề đến rồi, tôi vẫn chưa nói chuyện mình không thi Bắc Đại cho mẹ biết.
Hôm tôi quay về nhà nói thật nếu không ngoài dự đoán thì sẽ xảy ra điều ngoài dự đoán.
Tôi nhìn dáng vẻ cuồng loạn của mẹ đột nhiên cảm thấy quyết định của mình vô cùng đúng đắn.
Sau khi bà nổi nóng xong thì bắt tôi năm sau thi lại, mà tôi đương nhiên sẽ không làm theo lời bà rồi.
Tôi nhìn bà làm loạn, nổi điên, nhìn bà vứt tất cả tài liệu ôn tập của tôi, đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình thật nực cười.
Khi biết điểm thầy cô, bạn bè đều chúc mừng tôi.
Nhưng mà người thân nhất lại chất vấn tại sao tôi lại phản nghịch như vậy, tại sao không nghe lời bọn họ, tại sao tôi lại giấu giếm.
“Mẹ ơi, con đã 22 tuổi rồi, không phải 2 tuổi cũng không phải 12 tuổi nữa.
”
“Sau đó thì sao, con lớn rồi, tự có suy nghĩ riêng của mình rồi thì có thể vô pháp vô thiên sao?”
Tôi im lặng sau đó bật cười tiếp tục nói: “Hình như con không cần tình thương của mẹ nữa rồi.
”
“Hồi nhỏ con thực sự rất hâm mộ những bạn khác có thể đi chơi công viên, có thể không chút kiêng kị nào mà sà vào lòng bố mẹ làm nũng, thế nên con thường hay nghĩ liệu bố mẹ có phải bố mẹ ruột của con hay không.
”
“Nếu như là bố mẹ ruột vậy tại sao lại cứ bắt con học suốt.
”
“Người khác thì đang chơi trò gia đình thì con ở nhà đọc sách, người khác yêu đương thì mẹ nói người ta không có tiền đồ bảo con đừng học theo họ.
”
“Nhưng mà, con thấy bọn họ cười vui vẻ con cũng rất ngưỡng mộ.
Cuối tuần con cũng muốn được ra ngoài chơi mà không phải tuân theo kế hoạch của mẹ đọc bao nhiêu tác phẩm nổi tiếng, con không biết như vậy sẽ có cảm giác như thế nào.
”
“Con không tìm được bạn ở trường, các bạn ấy nghĩ con là quái vật chỉ biết học lại còn là kiểu quái vật suốt ngày đọc sách mà thi vẫn không tốt ấy.
”
“Bọn họ nói con cần phải thả lỏng bản thân nhưng mẹ lại nói rằng đó là do con chưa đủ cố gắng.
”
“Rốt cuộc trong mắt mẹ bản thân mình được xem là gì? Con không hề biết.
”
“Con thấy mẹ không hề yêu con, mỗi lần con đau lòng, buồn bã con chỉ biết trốn ở trong phòng trùm chăn lại khóc thầm.
”
“Nhưng mà dần dần bây giờ con cũng tiếp nhận rồi, con thấy mẹ không yêu con cũng được, vậy thì con tự yêu bản thân mình.
”
…
Mẹ tôi nghe mà khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hãi!
“Trần Viên Viên! Con nói mấy lời điên rồ gì vậy?” Mẹ tôi gào lên.
“Mẹ cứ coi như con điên rồi đi.
” Tôi đóng cửa lại trốn trong phòng của mình.