Cậu ấy đi rồi còn tôi vẫn cứ đứng tại đó mà vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Mấy ngày sau đó tôi đều trốn tránh cậu ấy.
Lúc đi dạo phố sẽ đi bên cạnh Châu Duy, lúc chụp ảnh thì sẽ đứng cách xa cậu ấy, ăn cơm, uống trà sữa có thể không nhìn thì sẽ cố gắng không nhìn cậu ấy…
Cậu ấy lại thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của tôi, tôi không cần phải tránh mà cậu ấy đã tự cách xa tôi rồi.
Rất tốt…
Như vậy Hạ Hạ sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Sau khi chơi ở Tô Châu 3 ngày tôi quay về thành Đô.
Chỉ là Hạ Hạ và Châu Duy mua luôn vé về Bắc Kinh, còn Văn Tu thì theo tôi về Thành Đô.
Vì vậy tôi hơi lo lắng Hạ Hạ sẽ nhìn ra manh mối gì đó.
“Văn Tu đúng là bị người nhà nuông chiều quá mức rồi, cậu ngồi ghế thường còn cậu ấy ngồi ghế hạng thương gia.
” Hạ Hạ tám với tôi.
“Ồ.
” Cuối cùng thì tảng đá trong lòng tôi cũng buông xuống được rồi.
Thật tốt không ngồi cùng một chỗ với cậu ấy.
Nhưng mà sau đó khi tôi ngồi ở khoang hạng thường nghĩ tới chuyện cậu ấy đang ngồi ở khoang thương gia trong lòng lại cảm thấy vô cùng cay đắng.
Tôi và cậu ấy vốn dĩ không phải là người cùng một thế giới.
Tôi tự khuyên mình đừng nên ôm vọng tưởng!
Đừng khiến bản thân mình chìm đắm vào nơi không có khả năng!
Về tới trường tôi vô cùng nghiêm túc học tập.
Ngày nào Cố Tri Hàng cũng ở bên cạnh theo dõi tôi, báo cáo tất cả mọi chuyện cho mẹ tôi biết.
Sau đó mẹ tôi vô cùng hài lòng không hề tới tìm tôi nữa.
Hai ba tháng nay tôi vùi đầu vào học tập không quan tâm tới chuyện bên ngoài.
Cũng không liên lạc với Văn Tu.
Đương nhiên cậu ấy cũng sẽ không chủ động liên lạc với tôi.
Đến cả Hạ Hạ cũng không liên lạc với tôi.
Có một ngày đột nhiên tôi đăng nhập vào nick QQ đã lâu không đăng nhập của mình, thế rồi phát hiện ra một thông báo.
“Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, mau gửi lời chúc tới anh ấy nào.
”
“Anh ấy” ở đây chính là Văn Tu, hơn nữa thông báo này được gửi tới vào ngày sinh nhật của Hạ Hạ.
Hôm đó cũng là sinh nhật của cậu ấy ư???
Tôi mù mịt.
Nhưng mà tại sao cậu ấy lại không nói chứ?
Bọn tôi đều không biết thế nên chẳng ai tặng quà cho cậu ấy cả.
Cậu ấy tìm một nơi để ngủ thế rồi bị tôi làm tỉnh giấc, cậu ấy hôn tôi nhưng tôi lại gọi tên một người khác, chắc cậu ấy phải cạn lời lắm.
Nhưng mà đã qua lâu như vậy rồi tôi cũng không thể gửi lời chúc tới cậu ấy được nữa.
Thôi dẹp đi.
Vào thời gian rảnh lúc ôn bài tôi mở những bức ảnh mà Hạ Hạ gửi tới ra.
Chính là những bức ảnh bọn tôi chụp cùng nhau ở Tô Châu.
Bởi vì có quá nhiều ảnh thế nên tôi không xem kĩ chỉ liếc mắt qua vài cái.
Tôi lật đại một bức ảnh ra.
Là ảnh của tôi và Văn Tu?
Trong ấn tượng của tôi hình như tôi và cậu ấy không chụp riêng với nhau bức ảnh nào mà nhỉ?
Bên trong bức ảnh tôi mỉm cười nhìn vào ống kính, còn cậu ấy không nhìn vào ống kính mà chăm chú nghiêm túc nhìn vào sườn mặt của tôi, bên còn lại chỉ nhìn thấy một nửa cánh tay tôi đang kéo tay của Hạ Hạ.
Trái tim hẫng một nhịp trong tức khắc khiến đầu tôi tê rần.
Chẳng lẽ tất cả mọi người đều có bức ảnh này sao?
Tôi thấp thỏm không yên, rất lâu sau đó mới nhớ ra chắc là bức Châu Duy nói chụp không đẹp thế nên mới bảo Văn Tu chụp lại một tấm nữa, thế nhưng Văn Tu lại bảo cậu ấy mệt rồi nên không muốn chụp nữa.
Chụp ra một bức ảnh như vậy cũng ngượng c.
hết mất.
Buổi tối tôi quay về phòng lấy bức ảnh đó ra nhìn rất lâu sau đó đành đi hỏi Châu Duy.
Tôi gửi bức ảnh này qua.
“Cậu chụp ảnh kiểu gì thế này?”
“Chị gái à, các cậu không chịu phối hợp thì tôi làm sao chụp được?” Cậu gửi một meme bất lực.
“Huống hồ bọn tôi đều không có bức ảnh này, cậu lấy đâu ra vậy?” Cậu hỏi lại tôi.
Tôi???
Chẳng phải là Hạ Hạ gửi tới cho tôi sao?
Bọn họ không có bức ảnh này à?
“À… chắc là nhầm lẫn gì rồi.
” Tôi ấp a ấp úng nói qua loa cho xong chuyện.
Tôi cũng không dám đi hỏi Hạ Hạ.
Nếu tôi hỏi cái này chẳng phải sẽ cho thấy tôi rất trà xanh hay sao.
Chuyện này cứ để nó trôi qua như vậy đi.
Nhưng mà cảnh tượng trong bức ảnh này vẫn quấy nhiễu tôi cả đêm khiến tôi ngủ không ngon.
Cuối cùng tôi ra một quyết định vô cùng lớn lao… Tôi phải thi vào đại học Tô Châu.
Có lẽ hai chuyện này chẳng liên quan quái gì đến nhau cả thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện thi vào đại học Tô Châu tôi lại cảm thấy hăng hái đến kì lạ.
Tôi đã tìm rất nhiều tài liệu ở trên mạng sau đó tự chỉnh sửa lại, ngày nào cũng bận bù đầu khiến mẹ tôi cũng chẳng dám gọi điện thoại tới làm phiền tôi nữa.
“Viên Viên, con cứ tiến về phía trước bố mẹ sẽ làm hậu thuẫn vững chắc cho con.
”
“Vâng vâng.
”
Còn hậu thuẫn ư?
Nếu như bọn họ biết được từ trước tới nay tôi đều đang ôn tập để thi vào đại học Tô Châu chắc sẽ sập phòng mất…
Nhưng mà tôi sẽ không thỏa hiệp đâu.
Mục tiêu trong lòng tôi chưa bao giờ lại kiên định đến vậy.