Sau này tôi không còn có liên hệ gì với cậu ấy nữa.
Duy nhất có một tin tức đó là có bạn học lấy ảnh cậu ấy nhận được học bổng gửi vào trong nhóm lớp.
Tôi lén liếc nhìn một cái.
Cậu mặc vest, trên tay cầm một bó hoa, cởi bỏ đi sự non trẻ trước đây thay vào đó là vẻ đẹp trai sáng chói khiến tôi lóa cả mắt.
Trước đây tôi đã biết cậu ấy đẹp trai rồi, nhưng mà nhớ kĩ lời dặn dò của bố thế nên tôi cũng không dám ngắm nhiều.
Không ngờ tới cậu ấy đã đẹp trai tới level khiến tôi điên cuồng mất rồi.
“Người bên cạnh đó là bạn gái cậu ấy.”
“Nhân tài khoa quản lí đại học Thanh Hoa.”
“Dm, trai tài gái sắc, đây là cuộc sống trong truyện à.”
“Cơm chóa chất lượng này khiến chúng ta nuốt không trôi.”
…
Đọc tin nhắn trong nhóm lớp lòng tôi có hơi buồn bực.
Cậu ấy có bạn gái rồi ư.
Vào lúc mọi người đang gửi lời chúc phúc ở trong nhóm, lợi dụng sự hỗn loạn này tôi gửi đi một câu: “Chúc mừng chúc mừng, đã nhận được phần cơm chóa hôm nay.”
Một người luôn im lặng như cậu lúc này đột nhiên gửi tới một hàng dấu chấm: “…”
Là đang cảm thấy những người như bọn tôi không đáng ăn cơm chóa của cậu ấy sao.
Đệt…
Cậu ấy đúng là coi thường người khác một cách quá đáng mà.
Bố tôi suốt ngày lải nhải bên tai tôi: “Bố con là giáo viên, mẹ con cũng là giáo viên, tại sao con lại thi vào đại học Tây Hoa?”
“Bố à, đại học Tây Hoa cũng rất tốt mà, lại gần nhà mình, một khi hai người nhớ con thì chỉ cần nửa tiếng là con có thể về tới nhà rồi.” Tôi hhi haha đùa.
Nhưng mẹ tôi lại nghiêm túc: “Chuẩn bị thi nghiên cứu sinh vào Bắc Đại.”
Nhất thời tôi cạn lời.
Hai người họ vô cùng nghiêm túc mà vạch ra cho tôi kế hoạch thi nghiên cứu sinh vô cùng tỉ mỉ.
Hơn nữa còn ra lệnh cho tôi lúc học đại học không được yêu đương sẽ ảnh hưởng tới học tập.
Tôi bị ép tới mức thở không ra hơi.
Tôi muốn bùng nổ rồi, một ngày nào đó tôi chạy tới học viện toán học tìm một người bạn trai.
“Cậu thi toán cao cấp có được 100 điểm không?”
“Được.” Nam sinh đeo kính bị tôi dọa nghiêng người ra đằng sau.
“Là cậu đấy.”
“Cái gì?” Cậu ta nhìn tôi khó hiểu.
“Giới thiệu đơn giản một chút về bản thân tôi.” Tôi yên lặng ngồi bên cạnh cậu, giữ nụ cười: “Trần Viên Viên, chiều cao 1m65, nặng 45kg, số đo ba vòng…”
“Cậu… cậu…” Cậu ta nhanh chóng đưa tay ra bịt miệng tôi, sau đó hít một hơi hạ thấp giọng: “Đừng nói.”
“Được, tôi chỉ nghe lời bạn trai mình thôi.” Tôi cười nhìn cậu ta.
“…” Cậu ta mím môi không lên tiếng, vành tai đỏ bừng.
Thế là tôi và Cố Tri Hàng chính thức yêu đương.
Yêu đương với Cố Tri Hàng được nửa năm, tôi càng ngày càng cảm thấy không thở nổi.
Đừng nghĩ lung tung, ý trên mặt chữ thôi.
Hai chữ “gò bó” như thể được khắc vào tận trong gen của con người này.
Không cho phép tôi ngủ nướng, 7 giờ sáng gọi tôi rời giường.
Không cần lo lắng tôi không dậy, anh ta sẽ mua đồ ăn sáng tới cho tôi, bắt đầu từ 6h50 anh ta sẽ đứng ở dưới kí túc xá đợi, nếu đợi tới 7h mà tôi còn chưa xuống anh ta sẽ vứt đồ ăn đi.
Sau đó mặt nặng mày nhẹ với tôi cả ngày.
Buổi tối, qua 10h tuyệt đối sẽ không trả lời tin nhắn của tôi, cho dù tôi có đến tháng đau bụng gửi cho anh ta mười mấy tin nhắn liền thì đến sáng ngày hôm sau anh ta mới trả lời: “Em làm sao rồi, có cần đi bệnh viện không?”
Tôi…
Tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của mình ở trong gương, tự thấy thương xót cho bản thân quá.
Dường như tôi tôi cảm thấy anh ta có thể trực tiếp tới đây nhặt xác cho mình luôn rồi.
…
Tôi có cảm giác yêu đương cùng anh ta như thể cộng thêm 10 hiệu ứng buff của bố mẹ tôi.
Quản trời quản đất quản không khí, hình như tôi cứ không nghe lời anh ta thì ngay cả thở cũng sai.
Tôi và anh ta không ra ngoài ở chung.
Có một lần hẹn đi chơi, anh ta chỉ đặt một phòng khách sạn.
Trong lòng tôi bắt đầu rục rịch, kết quả anh ta lại vô cùng chính trực mà lấy ra một quyển mô hình toán học.
Người đứng đắn ra ngoài chơi ai lại đem theo cái này?
“Viên Viên, vừa hay lần trước em hỏi anh mô hình toán học như thế nào, hôm nay có thời gian anh giảng cho em một chút.”
Hử?
Trầm mặc vài giây…
Nụ cười trên mặt tôi dần dần trở nên bi3n thái.
“Được thôi.”
Tên nhóc thối, không nhìn ra à, cũng biết chơi phết đấy, giảng đề à? Là kiểu giảng đề mà tôi đang nghĩ à?
Nửa tiếng sau…
Tôi bị anh ta giảng bài tới quay cuồng đầu óc, cái gì mà sin với chả cos, hàm số lượng giác, gì mà giới hạn…
Tôi nghe không hiểu, nhưng mà sự kiên nhẫn của tôi với anh ta đã sắp tới cực hạn rồi.
Anh ta thực sự nhiệt tình giảng mô hình toán học cho tôi cả một đêm, anh ta có còn là người không?
Tàn phá tế bào não của tôi thì có lợi ích gì với anh ta à?
…
Tôi và anh ta không hợp nhau, thế nên tôi rất muốn chia tay.
Anh ta lại nói: “Em sẽ không tìm được người đàn ông nào hợp với em như anh đâu, chỉ có anh mới có thể trị cái tính lề mề này của em thôi.”
“Em sẽ không tìm người khác chứ, là em cầu xin anh làm bạn trai em mà?”
Tôi ôm lấy lồ ng ngực đau đớn của mình, ấm ức nuốt hết lời vào trong bụng: “Vâng.”
Phải, tôi là người bắt đầu.
Từ nhỏ bố tôi đã dạy: “Làm việc gì cũng phải có đầu có cuối, phải biết gánh vác trách nhiệm.”
Vì vậy nửa năm rồi tôi kìm chế không nói ra lời chia tay là vì vẫn luôn đợi anh ta nói.
Lần đi nặng đó anh ta mắng tôi lề mề nói rằng muốn chia tay với tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi bị dọa tới lập tức thông suốt.
Sau đó thở phào một hơi.
Cuối cùng thì anh ta cũng nói lời chia tay với tôi rồi.