Nhưng mà…
Cậu ấy có quan hệ gì với tôi mà tôi lại than với cậu ấy chứ.
“Vậy mẹ cậu cũng khá thú vị đó.
”
“Thú vị?” Cách nói của cậu ấy khiến tôi không thể tưởng tượng nổi.
“Ngày nào mẹ tôi cũng bảo tôi đừng học nữa, còn mẹ cậu lại bắt cậu học tiếp, tôi cảm thấy… kiểu đối lập này hơi kì diệu.
”
Đúng vậy, giọng nói của cậu ấy nhẹ nhàng tới mức tôi không hề sản sinh bất kì nghi vấn nào với cách nói này của cậu ấy.
Khoảnh khắc đó tôi lại thấy cậu ấy hơi đáng thương.
“Hả, thành tích cật tốt như vậy, sao mẹ cậu lại không cho cậu học tiếp chứ?”
“Bà ấy nghĩ…” Cậu ngừng lại: “Thôi, cái này thì không nói nữa.
”
“Ồ.
” Cậu ấy không muốn nói thì tôi không hỏi nữa, nhưng mà tôi thực sự rất tò mò đấy.
Là mẹ của một học bá Thanh Hoa thế mà lại không cho con học tiếp.
“Nếu không thì cậu nói với tôi được không, cậu không nói thì lòng hiếu kì này sẽ không cho tôi ngủ đâu.
”
Phụt….
Cậu ấy không kìm được bật cười.
Cười cái gì chứ?
Tôi bực bội.
“Cậu muốn biết thật à?” Cậu ấy cười hỏi tôi.
“Ừ.
”
Mẹ ơi, cậu ấy đang cố tình khiến tôi tò mò hơn hả!
“…” Cậu ấy khẽ ho một tiếng, đè thấp giọng: “Bà ấy muốn tôi kết hôn sớm chút sau đó có thể bế cháu.
”
Tôi!!!!
Bầu không khí rơi vào yên lặng.
Tôi đúng là hèn, tại sao lại nhất quyết phải hỏi chứ?
Trong phút chốc mặt tôi đỏ bừng.
May mà chỉ là gọi điện thoại thôi cậu ấy không thể nhìn thấy được, nếu như là call video chắc tôi chớt mất.
“Làm cậu sợ rồi à?” Chắc là cậu ấy thấy tôi không lên tiếng nên lại hỏi.
“Không đâu, sao có thể chứ, tuyệt đối không thể!” Tôi liên tiếp phủ nhận 3 lần.
Nhưng cậu ấy lại đang thầm cười.
Tiếng cười nghe cũng rất hay.
Không đúng, cậu ấy còn đang cười tôi đấy!
Ý thức được điều này tôi muốn phản kích.
“Vậy cậu bảo Trần Viên Viên sinh một đứa đi.
”
Nếu không thì cứ nói tôi không có não đi?
Lời vừa nói ra tôi liền ngu người luôn rồi.
Đây là giết địch 0, tự tổn thương 1000+
“Cái này tôi không làm chủ được.
” Cậu ấy cười nói.
“Thì… tôi nói là cái người ở khoa quản lí các cậu… không phải nói với tôi, ai, phiền thật đấy…”
Bởi vì tức quá thế nên đầu óc tôi là một mảng hỗn loạn.
“Được rồi, cậu đi nghỉ trưa đi.
” Cậu ấy dịu dàng nhắc nhở tôi.
“Ồ.
”
Mặt tôi ủ rũ.
Tôi như một đứa ngốc vậy nói không lại cậu ấy.
“Lát nữa tôi có một trận đấu bóng, không thể nói tiếp nữa.
” Cậu thở dài một hơi.
“Ồ, chơi cùng Châu Duy à?” Tôi tiện miệng hỏi một câu.
“…” Cậu lại yên lặng: “Không nói tới cậu ấy.
”
“Ồ.
” Tôi không biết tại sao tâm trạng của cậu ấy lại đột ngột thay đổi.
Vừa mới định cúp điện thoại cậu ấy lại nói một câu: “Trần Viên Viên, tôi không phải người đưa tin giữa hai người cậu.
”
“…” Tôi có hơi mờ mịt.
Có ý gì vậy?
Mọi người đều là bạn bè, tôi tiện miệng hỏi một câu thì có làm sao?
Có tới mức vừa nhắc tới bạn tốt của cậu ấy là lại nhảy dựng lên thế không?
Chẳng lẽ cậu ấy có suy nghĩ gì với Châu Duy à, sao lại có địch ý với tôi lớn như vậy?
“Cậu có hiểu không?” Cậu ấy thấp giọng hỏi tôi.
Tôi trầm mặc một vài giây sau đó nghiêm túc trả lời: “Biết rồi, tôi sẽ hỏi thẳng cậu ấy, tôi hiểu rồi.
”
“Cậu…” Cậu ấy thở dài một hơi, buồn bực không lên tiếng.
Tôi vô cùng mờ mịt.
Ý của học sinh thiên tài làm sao mấy người học kém như bọn tôi có thể đoán được chứ.
Thôi bỏ đi.
“Tôi không làm phiền cậu nữa, lớp trưởng! ” Tôi còn chưa nói được một nửa cậu ấy đã cúp máy rồi.
Tôi…
Cậu ấy lạnh lùng thật đấy, dám cúp máy trước tôi à.