Không dám nghĩ nhiều hơn, kỳ thật hắn hiện tại đã muốn thực thỏa mãn với trạng thái trước mắt, bởi vậy vứt bỏ ra sau những ưu tư tiêu cực một lần nữa chấn tác tinh thần, cổ vũ những binh sĩ sắp gỡ bỏ áo giáp này nói: “Các ngươi cũng không phải rời khỏi cuộc chiến, một hồi chiến dịch sở dĩ có thể thành công là bởi vì sau lưng đất nước có rất nhiều lực lượng làm chống đỡ, các ngươi tháo giáp là lựa chọn lui về nhị tuyến, để làm sức mạnh chống đỡ chúng ta tiếp tục thắng lợi hơn nữa! Hoàng Thượng sẽ không quên các ngươi! Dân chúng sẽ không quên các ngươi! Ta lại càng không quên các ngươi!”
Thật mạnh vỗ vỗ lên vai lưng Lí Kiệt, Phiền Ngọc Kỳ cũng sẽ không nói những lời dễ nghe gì, đây là lời chân thành nhất hắn có thể nói ra, không có nửa câu giả dối. Liền mấy câu nói đó nhất thời làm cho mấy chục tên người trọng thương không thể không tháo giáp rơi lệ, không nói gì gắt gao ôm lấy nhau.
Trữ Chiếu Dịch ở một bên thực thiết nhìn, nghe được dường như thật rõ ràng, y cũng chưa từng như vậy trực quan cảm thụ loại này tình trường bi thương, nhưng bi kịch như vậy không thể nghi ngờ càng thêm kiên định quyết tâm muốn nhất thống nam bắc giành được đại thắng của hắn, chỉ có cho thiên hạ dân chúng một cảnh sống yên ổn, mới có thể giảm bớt vô cớ loạn chiến, giảm bớt chiến tranh trực tiếp mang đến thương tổn, để cho nhà nhà an cư lạc nghiệp.
Bên này y vẫn còn đang xuất thần, Phiền Ngọc Kỳ đã muốn cùng Lí Kiệt cùng những người liên can rời khỏi doanh trướng, đảo qua bầu không khí áp lực vừa rồi, mấy binh sĩ từ trong bi thống trở lại bình thường thậm chí thét to nói phải khánh công (chúc mừng thành công), muốn náo nhiệt, Phiền Ngọc Kỳ hy vọng bọn họ có thể đi ra khỏi sương mù, hơn nữa hắn đã nhận được thư nói trấn bắc huyền vũ lão tướng quân Tề Mục Chi cùng trấn tây bạch hổ tướng quân Chiến Long Húc dẫn đại quân thông qua Nghĩa Lâm quận, hướng Bình Viễn thành càng gần, Hoàng Thượng hạ lệnh ở trong thành phòng thủ hai ngày chờ đợi đại quân sẽ hợp lại cùng đưa ra chiến lược điều chỉnh, cũng không nóng lòng xuất binh, lược bỏ lo lắng liền chấp thuận khánh công.
Sau khi bọn họ đi ra ngoài trướng hướng một mảnh đất trống trong doanh trại trung ương đi đến, mấy lão binh có kinh nghiệm vừa nghe tướng quân chấp thuận khánh công, hưng phấn vừa đi một bên thét to “Bắt đầu bắt đầu ” “Bác khắc bác khắc”. (một kiểu đấu vật Mông cổ xưa)
Vừa nghe bắt đầu, hai từ bác khắc tất cả mọi người xoa tay tụ họp lại đây, nhất thời vù vù lập tức đến đây hai ba mươi người, không hẹn mà cùng thân thủ sờ sờ hầu bao của mình.
Mấy người mắt sắc nhìn thấy tướng quân bọn họ sùng bái thế nhưng cũng xen lẫn bên trong đám người, nhất thời rống lớn “Bác khắc! Tướng quân!”. Một người hô gọi hào tử mọi người cùng nhau đùa giỡn ồn ào, cục diện thật là náo nhiệt, thậm chí ngay cả Lí Kiệt vừa mới khóc hiếm khi ồn ào cũng đều cười ha ha cùng nhau đùa giỡn, hoàn toàn đã quên sự thật chính mình rất nhanh sẽ không còn là một thành viên trong doanh trại này nữa, mặc dù sắc mặt vì thiếu máu mà có chút trở phiếm bạch, nhưng bộ dáng kia tinh thần phấn chấn mạnh mẽ căn bản không giống một người bệnh tật trọng thương.
Trữ Chiếu Dịch từ doanh trướng bên cạnh đi tới, nhìn thấy đám người kia hưng trí bừng bừng phấn chấn, có chút nghi hoặc lúc bắt đầu này cùng bác khắc bất đồng chỗ nào, nhưng không đợi hắn kéo tới một người để hỏi, mọi người tự phát vòng ở trung tâm đất trống một nửa vòng.
Có hơn hai người nhặt lên một sợi dây thừng sau khi lấy cánh tay đo đạc vài thước buộc một đầu thừng lên tảng đá, một người chân giẫm lên giữa sợi dây cố định, một người niết tảng đã buộc sợi dây thừng xoay quanh vẽ vòng tròn lớn ngay ngắn.
Sau đó mọi người hi hi ha ha từ trong đám người đẩy ra một người, nhìn người nọ, Trữ Chiếu Dịch xem như đoán ra hàm nghĩa một từ “Bác khắc” này.
Bởi vì người này cởi áo giáp trên hậu thân mặc chính là mang theo trang phục hoa văn vân sức dân tộc Mông quốc, sa mạc lớn về phương Bắc là Mông quốc người dân dũng mãnh, bởi vì vài năm gần đây các bộ lạc phân tranh không ngừng, không hề ít nhân dân Mông cổ dũng mãnh vào lãnh thổ Đại Chiếu, thậm chí vì để kiếm chút bổng lộc hỗn khẩu cơm ăn mà đáp ứng lời triệu tập nhập ngũ.
Nhìn phục sức người nọ cùng bím tóc kỳ dị, Trữ Chiếu Dịch nhớ tới vài năm trước đây từng có sứ giả Mông quốc đi sứ Đại Chiếu vì y mà từng biểu diễn qua “Bác khắc”, Hán ngữ dịch đến kỳ thật chính là ý nghĩa “Suất giao” (giao đấu vật).
Trong quân đi lính gian khổ dị thường, các binh tướng trong cái khổ mua vui, tiêu thời gian nhàn hạ bày ra đủ loại trò chơi mang tính kỹ xảo, bác khắc xưa nay vốn không phân biệt cấp bậc, đây là loại phương thức cùng binh lính hoà mình rất hảo.
Về phần một từ bắt đầu kia, mặt chữ lý giải Trữ Chiếu Dịch cũng đoán cái tám chín phần mười, đơn giản chính là đám người ham vây xem trò vui khơi mào một vụ đánh cuộc nho nhỏ.
Sau khi hiểu được y buồn cười nhìn thấy mọi người thúc đẩy Phiền Ngọc Kỳ, nam nhân vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng khi bị người trêu ghẹo rồi lại như vậy cười chân chất sang sảng, không như lúc bình thường đối mặt hắn cái loại câu nệ ổn trọng cùng thành thục kia, tại đây trong thiên địa chỉ có nam nhân hắn mặc dù địa vị là tướng quân Đại Chiếu dưới một người trên vạn người, lại có thể lộ ra tươi cười không hề khúc mắc thậm chí hơi chút trẻ con.
Trữ Chiếu Dịch vì phát hiện một mặt nho nhỏ này của nam nhân mà mất mác, nhưng lại cảm thấy kinh hỉ vô cùng, thật sự là tâm tình phức tạp.
Quanh mình huyên náo bất kham Phiền Ngọc Kỳ cũng không chú ý tới nam nhân ở một góc, bị người ồn ào rơi vào đường cùng chỉ đành xung phong đi đầu, hô câu “thì một ván”, sau đó nhanh nhẹn cởi bỏ áo giáp, cởi tay áo bên phải lộ ra một nửa thân trên tinh tráng che kín vết sẹo.
Mọi người mặc dù từng thấy qua “Huân chương” trên người tướng quân, nhưng lại một lần nữa nhìn không khỏi vẫn là phát ra một trận hít vào thán phục.
Tên còn lại thấy thế cười ha ha hướng Phiền Ngọc Kỳ vươn ngón cái điểm điểm, trong miệng tán thưởng hai câu “Ba đặc, ba đặc” (ý chỉ người dũng cảm), Phiền Ngọc Kỳ mấy năm nay trong quân vẫn cùng dung sĩ Mông quốc giao tiếp, cũng học được không ít ngôn ngữ Mông cổ, nghe vậy chỉ là nhẹ nhàng cười.
Mà hán tử Mông quốc sau khi bỏ đi y phục trên thân lộ ra thân trên tinh thực không kém gì so với Phiền Ngọc Kỳ, cơ bắp quấn quýt dường như ẩn chứa sức mạnh vô cùng như có như không.
Hai người đều tự “Lượng thịt” (phô dáng:”>) cấp cho đám người một bên xem náo nhiệt đánh giá, không bao lâu tiền hai bên đánh cuộc đều tích góp từng chút một được không ít, tuy rằng tất cả mọi người thừa nhận Phiền Ngọc Kỳ là tướng lĩnh dũng mãnh nhất bọn hắn từng gặp qua, nhưng bởi vì thuật nghiệp Ba Căn chuyên tấn công có bất đồng, vẫn là có không ít người đồng dạng xem trọng bác khắc vương gốc Mông.
Trữ Chiếu Dịch thấy mọi người hưng trí dâng cao, không dấu vết cũng lẫn vào trong đám người càng tụ càng đông, đã bị tình huống sôi động kích động, hắn cũng có loại xúc động muốn đổ một phen (ham hố =]]~), nhưng vừa sờ ngực lại không đụng đến ngân lượng, nói đến đây cũng cũng không cần ngạc nhiên, nghĩ rằng quốc quân Đại Chiếu ngày thường đều là y đến chìa tay, cơm đến há mồm, có thứ gì muốn chỉ cần một ánh mắt người bên ngoài thấy đều sẽ ngoan ngoãn dâng lên, làm sao mang cái gì bạc ở trên người, đụng phải việc này làm cho Trữ Chiếu Dịch đang hưng trí bừng bừng thành ra túng quẫn.
Ai dè đúng vào lúc này một người bên cạnh lại dùng thanh âm khó nén hưng phấn ghé vào lỗ tai y hô lớn: “Vị huynh đệ này, muốn đổ tiền không? Ba bạc tiền lợi tức mỗi tháng ba thành, dùng không có tiểu ca cho ngươi mượn chút?”
Hắn nói vừa xong, Trữ Chiếu Dịch liền chuyển đầu qua, thanh niên đang nói chuyện chỉ cảm thấy khuôn mặt trước mắt này thật sự nhìn rất quen mắt, nhìn nhìn lại phục sức của y cũng không giống quân nhân, nhất thời có chút sửng sốt, thẳng đến bên cạnh một người hét thảm một tiếng, hoảng sợ vạn phần vươn tay run rẩy lẩy bẩy muốn chỉ hướng Trữ Chiếu Dịch cà lăm hô: “Hoàng, hoàng......”
Không đợi hắn hô lên chữ kế tiếp, Trữ Chiếu Dịch cấp tốc lủi tới bên cạnh hắn duỗi tay ra bưng kín cái miệng hắn, trên mặt mang theo tiếu dung ôn hòa, thấp giọng ở bên tai thanh niên nhận ra hắn nhỏ giọng: “Thay trẫm giữ bí mật.”
Người nọ sửng sốt một chút, liền vội không còn kịp gật đầu, giống như giã tỏi. (=]])
Trữ Chiếu Dịch lúc này mới buông hắn ra hướng thanh niên đang ngốc lăng một bên nói: “Vị tiểu ca này, có thể cho tại hạ mượn...... một hai văn tiền không.”
Trữ Chiếu Dịch sợ chính mình nói nhiều hơn đối phương không cho mượn được, cố ý nói một lượng bạc, vốn y cũng không có nghiện đánh cuộc, chẳng qua thuận theo hợp với tình hình đang cao hứng vui vẻ, nhưng đối phương vừa nghe lập tức hướng về phía y nhếch miệng cười: “Ha ha, lão đệ ngươi là mới tới, một hai bạc ròng? Ngươi nếu dám đổ một hai bị tướng quân biết thì phải mười phát quân côn, trong quân đánh cuộc, tướng quân không cho đổ lớn nhiều nhất chỉ là ba tiễn bạc, kia, nơi này là ba tiền, muốn đổ lớn ngươi có thể đổ một lần, tiểu một chút có thể đổ ba lượt, hắc hắc, thắng tiền phân một thành, trong một tháng trả hết nợ phải giao ba phần lợi tức.”
Namtử vui tươi hớn hở gải thích cho Trữ Chiếu Dịch, không chút chú ý tới đồng bạn kia đang nhìn về phía hắn với ánh mắt kinh ngạc, quả thực cũng sắp muốn đem tròng mắt trừng đi ra.
Mà Trữ Chiếu Dịch khơi lên khóe miệng nhìn bạc vụn trong tay, đây vẫn là y lần đầu tiên nhìn thấy bạc nhỏ vụn như vậy, ở bàn tay điên a điên thu hồi, mỉm cười liền ôm quyền, “Vậy tại hạ trước hết tạ ơn vị tiểu ca này.”
“Ha ha, không cần khách khí không cần khách khí, gọi ta Đông ca đi, về sau không có tiền đều có thể hướng ta mượn, ta chính là người thu lợi tức thấp nhất trong quân......”
Không đợi hắn nói xong, hắn kia mở lớn miệng liền bị đồng bạn một bên liên tiếp vài lần kinh hách bịt kín, thế nhưng muốn Hoàng Thượng gọi hắn Đông ca, quả thực chính là không muốn sống nữa.
Hắn một bên bịt miệng nam nhân một bên lộ ra mỉm cười cứng ngắc hướng Trữ Chiếu Dịch biểu thị hảo, sợ Hoàng Thượng trách tội xuống dưới chém đầu bọn họ, nhưng Trữ Chiếu Dịch tâm tình kì hảo, căn bản không đem lời nói nam nhân thành chuyện, thậm chí phối hợp đáp lại một câu: “Ngươi yên tâm, Đông ca, bạc này tại hạ nhất định sẽ không thiếu của ngươi.” Nói xong chớp mắt liền xâm nhập đám người, tật xấu nhất quán khiết phích vì cảm xúc phấn khởi cũng không phát tác, run tay đem ba tiễn bạc ném cho nhà chủ, đặt cho Phiền Ngọc Kỳ thắng.
Kia Đông ca không biết sao lại thế này, lão đại không vui ý chụp lấy tay đang che chính mình miệng ra, “A Hổ ngươi làm gì! Vừa mới đi nhà xí không rửa tay đi, một cỗ mùi thối chết!” (*ôm bụng té ghế*=))))
Lảm nhảm oán giận, Đông ca thân thủ sờ sờ bạc trong ngực, phát giác còn thừa lại không ít liền khoái nhạc vui vẻ đi tìm “Tiểu phì dương” (dê béo bé nhỏ =]]]]~), cũng không thấy qua A Hổ vẻ mặt đồng tình nhìn ngốc huynh đệ tự mình mới vừa dạo qua quỷ môn quan một vòng cũng không tự biết, bất quá hắn cũng thực chờ mong ngốc tiểu tử nay sau khi biết người bị hắn lừa kia là quốc quân Đại Chiếu sẽ lộ ra bộ dáng đần thối nào, chính là ngẫm lại hắn liền nhịn không được vui vẻ. (đúng kiểu sung sướng khi người gặp họa =)))))))))
Tranh nhau đổ qua một phát, Trữ Chiếu Dịch liền cùng mọi người giống nhau đứng vây xem, theo một tiếng ra lệnh chỉ thấy giữa sân hai người vươn hai cánh tay triển khai tư thế, khom thắt lưng chân chếch dọc theo bãi chậm rãi di động cước bộ, hai mắt không rời khỏi người đối phương, vạn phần cẩn thận lưu ý từng động tác của đối phương tìm kiếm sơ hở.
Mọi người gào thét lớn “Thượng!” “Quật ngược hắn!” “Áp đảo hắn!” Tràng diện đều hô gọi một mảnh hỗn loạn, quả nhiên phi thường náo nhiệt.
Trữ Chiếu Dịch thậm chí cũng không tự giác bị những người tinh thần quần chúng sôi sục này ảnh hưởng, nắm tay thành quyền nhìn Phiền Ngọc Kỳ trong sân, đều không phải lưu tâm một chút về tiền đánh cuộc, mà là phi thường hy vọng nhìn thấy hắn thắng lợi.
……….
Hết chương 36
Nói qua về môn “Bác khắc”
“Bác khắc” – 搏克(Böke)là một hình thức đấu vật Mông cổ, là truyền thống thi đấu thể thao của dân tộc Mông cổ cùng một số dân tộc trên thảo nguyên khác, cùng với bắn cung và đua ngựa đều là một trong “Nam nhi tam nghệ”. Trận đấu bác khắc quy mô lớn thường được yêu thích cử hành đại hội, tuyển thủ không phân biệt cấp bậc tiến lên đơn lẻ đấu loại, thẳng đến khi quyết định ra quán quân.
Bác khắc ban đầu quy tắc tương tự với hình thức đấu vật tự do, mặc dù một bên ngã xuống đất nhưng vẫn có thể tiếp tục, đối với hoạt động của tuyển thủ cũng không có nhiều hạn chế, dẫn đến trong trận đấu thường xuất hiện thương vong, trong sách Mông cổ cùng trong truyền thuyết ghi chép lại, cũng có thể thấy được những kẻ thống trị thông qua trận đấu bác khắc được an bài trước mà âm mưu giết chết đối thủ chính trị
Trải qua nhiều năm phát triển biến hóa, sự khác nhau giữa các khu vực, bác khác phát triển ra các quy tắc khác nhau. Bộ tộc Ngõa Lạt (thời Minh chỉ các bộ phận ở Tây Mông cổ, gồm phía bắc Tân Cương, Trung Quốc và phía tây nước Mông cổ ngày nay) khu vực Trung Quốc, Tân Cương có nội dung quy định bác khắc, một bên trong đó nếu hai vai đều chạm đất thì coi như thua, quy tắc Mông quốc quy định một bên vai, đầu gối có thể là khủy tay, bất luận bộ phận nào chạm đất đều thua. Ở Trung Hoa trong Mông cổ lại quy định mắt cá chân, có thể bất luận bộ phận cơ thể nào từ đầu gói trở lên chạm đất được tính là thua (người Khalkha cho phép 1 bàn tay chạm đất). Về phương diện động tác, Ô Châu Mục Thấm và Hulunbeier ở Mông cổ quy định một bên tay không được chạm đến chân đối phương, nhưng người Khalkha quy định ngược lại, một bên nhất định phải thông qua ôm chân ngã sấp xuống đối phương mới có công hiệu. quy định Mông quốc cho phép ôm chân đánh ngã. Hulunbeier quy tắc cho phép dùng chân đánh ngã đối thủ, nhưng Khalkha quy định lại cấm loại hành động này….
Bác khắc tay nhất định phải tuân thủ chính xác lễ tiết, trước trận đấu nhất định phải hướng đối thủ cùng khán giả chào hỏi, đối thủ y phục bị lỏng lộn xộn nhất định phải ngừng tấn công, sau khi đối thủ ngã sấp xuống nhất định phải giúp đấu thủ đứng lên.