Thị Quân Thủ

Quyển 1 - Chương 11: Nảy mầm




Phiền Ngọc Kỳ tiến vào tẩm cung Chiếu Nguyên Đế, quen thuộc chạy hướng tới giữa tẩm điện, trước cửa đụng phải lão thái giám Đức Cẩm canh giữ bên cạnh đang gật gù buồn ngủ, hắn không đột ngột xông thẳng vào, mà vỗ nhẹ bả vai Đức Cẩm đánh thức y tỉnh lại.

Lão thái giám run run mở mắt, chờ đến khi mở hẳn, lão thấy rõ ràng người trước mắt, lộ ra biểu tình kinh hỉ, vừa định nói chuyện đột nhiên ý thức được ở bên trong kia đế vương vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu đang nghỉ ngơi, liền tỉnh táo mà không nói ra mấy lời khách sáo không cần thiết, cố ý đè thấp thanh âm nói: “Cựu thần trước xin cáo lui.” Lúc này mới rút khỏi tẩm điện, thuận tiện cũng thu hồi thị nữ đứng hầu bên ngoài.

Phiền Ngọc Kỳ đứng trước cửa điện, trái tim trong lồng ngực kịch liệt nhảy lên như trống đập dồn dập, hô hấp bất giác cũng nhanh hơn  rất nhiều.

Hắn hành động vô cùng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, cực lực tránh gây ra động tĩnh, chỉ sợ làm thức tỉnh người trên long sàng kia. Tiếng vang dưới chân hoàn toàn bị tấm thảm Ba Tư hút vào.

Chậm rãi bước đi thong thả đến trước long sàng to lớn, vén lên tầng tầng sa liêm, viên dạ minh châu khảm phía trên cột trụ phát ra hào quang nhu hòa nhàn nhạt, đem thân hình người nọ nằm nghiêng bao phủ trong một mảnh sáng mông lung.

Namnhân đưa lưng về phía hắn, trên người đắp tấm chăn tơ tằm đến dưới nách, đôi vai gầy theo từng nhịp hơi thở hô hấp như có tiết tấu mà phập phồng.

Nhìn thấy người kia gần trong gang tấc, đáy lòng Phiền Ngọc Kỳ kích động khó có thể nói thành lời, cũng không ngờ lâu như vậy rời khỏi người này, nửa năm, suốt hơn nửa năm, mỗi khi đêm xuống cho dù hắn ở trong doanh trướng đối với sa bàn nghiên cứu bố trí binh lực, hay là đứng trên sườn dốc thấp đón gió trông xa doanh trại Nam Man bên kia, trong đầu luôn hiện lên khuôn mặt nam nhân tuấn lãng mà lạnh lùng, quân vương Đại Chiếu vẫn luôn trong đêm khuya không chịu ngủ, một mình dưới ánh nến tĩnh mịch phê hạ tấu chương.

Rõ ràng là độ tuổi phong lưu chiếm được giai nhân nhất tiếu, học hỏi đề thi phú, lại phải gánh vác sự tồn vong vinh nhục của một quốc gia, người bên ngoài chỉ nhìn thấy y như bậc đế vương anh khí tuấn lãng, nhưng lại không thấy được y vì tương lai Đại Chiếu ngày ngày để bản thân vùi vào trong đủ loại sách cùng tấu chương, thân ảnh mệt mỏi vì điên cuồng tập võ luyện kiếm đến mồ hôi ướt đẫm.

Phiền Ngọc Kỳ cùng nam nhân này đồng trải qua mười một năm, hiểu hắn thậm chí so với bản thân còn sâu sắc hơn, coi trọng hắn còn hơn sinh mạng chính mình. Hết thảy ý nghĩa sự tồn tại của bản thân đều là vì nam tử trước mắt này đây, hắn sao có thể không quan tâm......

Lẳng lặng đem phượng linh khôi ( mũ lông phượng~nghe như mũ cô dâu đội trong đêm tân hôn ý ;))) gỡ xuống cầm trong tay, chậm rãi vươn tay còn lại, Phiền Ngọc Kỳ đã không biết bao nhiều lần tâm sinh ra ý niệm muốn đụng vào người này, trước đây hắn hành động đều phi thường cẩn thận, chính là lúc này đây hắn làm thế nào cũng không kiềm chế được khát vọng từ đáy lòng.

Nhưng ngay vào lúc hắn sắp chạm vào sườn mặt nam nhân đang an tường ngủ say, hắn vì hành động khom lưng đã khiến áo giáp tinh tế trên người ma xát phát ra tiếng kim loại va chạm rất nhỏ.

Thanh âm này trong tai thường nhân không coi là gì, nhưng vào tai người tập võ, nhất là vào tai người trong tâm có sự đề phòng rất mạnh, chắc chắn giống như tiếng sấm ngang tai, tai nam tử trên giường khẽ run lên, mắt tiệp (lông mi) lay động.

Nháy mắt tiếp theo, Phiền Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy hoa mắt, một cỗ hàn ý thấm cốt đánh úp xuống, không đợi hắn thấy rõ động tác đối phương, vầng sáng chói lóa chiết xạ vào viên dạ minh châu, Sương Lưu Hoa đã rút khỏi vỏ, tia sáng kỳ dị phát ra từ hồng quang ngọc lưu ly ánh lên trong sa trướng, tựa như lưu vân biến hóa trên không trung.

Trong chốc lát, cổ Phiền Ngọc Kỳ đã bị bảo kiếm sắc bén kề sát, động tác hắn vươn tay dừng lại, kiếm khí kia đâm vào da sinh đau có thể dễ dàng cắt đứt yết hầu hắn, mà hắn sở dĩ hoàn toàn không phản ứng, là bởi vì đáy lòng chắc chắn nam nhân trước khi động thủ sẽ nhận ra hắn.

Quả nhiên, lấy thân pháp quỷ dị lật mình, Trữ Chiếu Dịch đến bên cạnh Phiền Ngọc Kỳ, nháy mặt bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, nương theo vầng sáng phiếm ra từ Sương Lưu Hoa, thấy rõ dung mạo người trên giường.

Đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên co rút nhanh, ngạc nhiên mở lớn, hạ xuống tay nắm bảo kiếm chính là ý thức dừng lại thế đi kiếm, kiếm khí sắc bén cùng sát khí cảnh giác vào lúc nhận ra đối phương chớp mắt biến mất vô tung, hàn ý trong nháy mắt bị một cỗ tình tự cuồng nhiệt thay thế.

“Hoàng Thượng......”

Phiền Ngọc Kỳ đối diện đôi mắt hắn đã quá quen thuộc kia, bất quá thứ tính cảm cấm kỵ ẩn hàm bên trong lại làm hắn do dự khiếp sợ, nhưng cũng đồng dạng làm hắn hưng phấn kích động không thôi.

“Thần Ngọc Kỳ quay về...... Ngô!?”

Không đợi Phiền Ngọc Kỳ nói hết một câu, người đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt, kích thích những tình cảm nóng bỏng gợn sóng nơi đáy lòng vị đế vương trẻ tuổi, tay buông bảo kiếm xuống, nghiêng người về phía thuộc hạ trước mặt so với mình còn cường tráng hơn, áp chế trên long sàng rộng lớn, thuận thế bá đạo hôn xuống.

Sự tiếp xúc mềm mại trên môi khiến Phiền Ngọc Kỳ hoảng hốt bay mất phân nửa hồn phách, một đôi mắt hổ trợn tròn, ngạc nhiên mở miệng vừa lúc hợp với ý muốn của nam nhân đang ở phía trên người hắn, lấy đầu lưỡi tách ra hàm răng đang cứng đờ của hắn, mềm mại lần tìm bên trong khoang miệng hắn.

“Ngô......!” Phiền Ngọc Kỳ phản xạ đưa tay chống lại, nhưng tay còn chưa chạm vào cơ thể nam nhân liền bị chặn lại trên không trung, tay Trữ Chiếu Dịch tựa như hai chiếc kìm sắt dùng sức đưa cánh tay hắn kiềm chế ở hai bên sườn, chặt chẽ đè lại không thể nhúc nhích, sau đó càng thêm đưa lưỡi xâm nhập dò xét, không ngừng hôn sâu, thẳng đến khi thân hình cứng nhắc của người dưới thân bị chính mình hôn đến xụi lơ, cả người đều nhanh hít thở không thông.

Sách một tiếng rời khỏi môi nam nhân, đôi môi cánh hoa sưng đỏ dồn dập thở dốc trong lúc đó kéo theo một sợi tơ trong suốt dâm mĩ, Phiền Ngọc Kỳ đại não hỗn loạn giờ phút này hiện ra trống rỗng một mảnh, bởi vậy hắn không chú ý tới lúc này đây hắn như thế nào dưới ánh mắt nhìn chăm chú đang đặt trên người hắn.

Nụ hôn vừa kết thúc, Trữ Chiếu Dịch lưu luyến đứng dậy, gặp Phiền Ngọc Kỳ từ trước đến nay luôn kiềm chế bản thân nghiêm khắc có chút thất thần, nhìn thấy hắn điều chỉnh hô hấp, nhất thời động tình, nhẫn nại không được lại cúi xuống môi nam nhân hôn hôn.

Đã sớm nghĩ muốn nếm thử chút hương vị của đôi môi cương nghị này, nửa năm trước lúc nam nhân bất đắc dĩ rời đi, y liền hối hận vì sao vào lúc trước khi hắn đi biên cương không tước đoạt lấy đôi môi nam nhân, biết rõ con đường phía trước nguy hiểm gập ghềnh, cùng Nam Man đánh một trận lành dữ khó liệu, rồi không thể không tự mình tiễn đối phương ra chiến trường, đáy lòng y mâu thuẫn rối rắm, không thể hai ba câu là có thể nói hết ra được.

Nửa năm này y cơ hồ thời khắc nào cũng tập trung hướng về biên cương, mỗi lần Tiêu Dật nhận được mật hàm của Lâu Ánh, y đều lo lắng sau khi mở ra có hay không sẽ truyền đến tin dữ nam nhân tử trận, mỗi lần tin chiến thắng gia tăng đều sẽ chỉ làm y càng thêm lo lắng, rằng trận chiến tiếp theo hắn có còn tiếp tục dành được thắng lợi.

Y không phải không tin năng lực hắn, một thuộc hạ ưu tú, thế nhưng tình cảm mù quáng làm cho y nhìn không rõ hết thảy chung quanh, biết rõ nỗi lo lắng không lãnh tĩnh như vậy là thiếu sáng suốt, nhưng không cách nào khống chế đại não chính mình không nghĩ đến hắn nữa......

“Ngọc Kỳ......”

Đầu ngón tay run rẩy chạm nhẹ trên đôi má cương nghị của nam nhân, trên mặt đã không còn vẻ ngây thơ khi còn trẻ con, màu da ngăm đen cùng vài vết sẹo nhợt nhạt thậm chí nhờ chúng mà làm dịu đi một chút vị đạo ngỗ ngược của một mãnh tướng.

Hắn đã không còn là thiếu niên nho nhỏ trốn ở góc kia dựa vào sự cứu giúp của y nữa, mà là chiến thần bách chiến bách thắng, thiết sư tướng quân của Đại Chiếu, y một tay cân nhắc bồi dưỡng ra một thuộc hạ ưu tú. Chính bởi vì như thế, nhãn thần y nguyên bản lãnh đạm mới có thể vì hắn mà dừng lại.

Bên tai truyền đến thanh âm nam nhân gọi tên hắn, người giống như thôi miên nhận được ám thị quan trọng, Phiền Ngọc Kỳ từ trong mê hoặc đến choáng váng thình lình tự mình bứt ra, lại khôi phục lại vẻ nghiêm cẩn trước đấy.

“Hoàng Thượng!”

Ý định vùng vẫy thoát khỏi trói buộc của đối phương, thế nhưng không rõ tình hình bị thương của nam nhân, hắn cũng không dám quá mức giãy dụa, nhưng để cho hắn duy trì tư thế không minh bạch cực độ nguy hiểm vào giờ phút này, hắn như thế nào cũng không làm được.

“Không phải đã sớm nói qua, khi chỉ có ngươi cùng trẫm hai người, gọi tên trẫm, đây là đặc quyền của ngươi.” Trữ Chiếu Dịch tham luyến hương vị trên người nam nhân, không chịu đứng dậy, ngược lại yên lặng quan sát người nửa năm không gặp.

Nghe Trữ Chiếu Dịch nhắc nhở, Phiền Ngọc Kỳ mới nhớ tới “Đặc quyền” của mình, tuy rằng cá nhân hắn thập phần vui mừng có thể gọi tên nam nhân, cũng không biết đã bao lần trộm gọi qua, chính là khi bản nhân đối mặt thì lại rất khó khăn để nói ra.

Hắn không dám nhìn thẳng đôi mắt giống như có thể nhìn rõ hết thảy kia, chuyển hướng đề tài đem lo lắng vẫn ở trong lòng hỏi: “Thần nghe nói người bị trọng thương, thỉnh không cần...... Là vậy, thần lo lắng thân thể người......”

Trữ Chiếu Dịch đang lơ đãng quan sát những thay đổi trên người Phiền Ngọc Kỳ nghe thấy lời hắn nói hơi sửng sốt, đáy mắt y rõ ràng xuất hiện nghi hoặc.

“Trọng thương?” Giọng nam nhấn mạnh lặp lại lần nữa, Trữ Chiếu Dịch mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình “Bị thương”, “Ngươi là nói...... đây?” Vén lên long bào rộng thùng thình, lộ ra vết thương ở bụng thắt lưng được quấn băng trắng.

Phiền Ngọc Kỳ thấy thế, mi vũ anh khí lập tức cau lại, áy náy từ đáy lòng tựa như tràn ra cố gắng để chính mình trụ vững.

“Đều là lỗi của thần, thần cần sớm trở về hơn, nhanh chóng hơn giải quyết việc ở biên cương trở lại bên cạnh người, như vậy long thể người sẽ không bị thương......”

Vươn tay run rẩy, nhẹ chạm vào chỗ băng trắng đến chói mắt trên thân nam nhân kia, trừ bỏ một chỗ vết thương mới này, đầu vai nam nhân còn có một vết thương cũ, vết sẹo xấu xí chằng chịt chiếm cứ trên làn da trắng nõn của nam nhân, thời khắc nhắc nhở bản thân năm đó nếu không phải quân chủ trước mặt chiến đấu quên mình cứu giúp, hắn sớm là đã là oan hồn minh phủ.

Hắn từng ngầm thề độc, thề sẽ không làm cho quân chủ mình chịu thêm chút vết thương nào nữa, hắn thà rằng chính mình một thân đầy sẹo, cũng không nguyện ở trên thân hình hoàn mỹ như này lưu lại bất cứ tỳ vết nào, thế nhưng lúc này đây hắn lại nuốt lời.

Trữ Chiếu Dịch thấy Phiền Ngọc Kỳ tự trách như vậy, vốn định khuyên bảo đối phương vài câu giải thích rõ ràng, chính là trước khi mở miệng trong đầu lại xẹt qua một vấn đề, “Ngươi...... Là bởi vì lo lắng trẫm, mới vội vàng chạy về kinh thành như vậy?”

Ẩm ướt dưới thân giúp Trữ Chiếu Dịch cảm thụ rất rõ ràng, nam nhân vội vàng vào cung, thậm chí ngay cả thân quân áo sạch sẽ cũng chưa đổi, chiến giáp vẫn chưa cởi, đều chứng minh tâm tình đối phương có bao nhiêu sao bức thiết.

Rơi vào giữa cảm giác hối hận, Phiền Ngọc Kỳ không phát hiện nam nhân không thích hợp, vẫn trả lời “Đúng” một tiếng, không nhìn thấy khi hắn đáp lại khẳng định, trên mặt quân chủ kia một mạt cười vui mừng dần dần trở nên ma mỵ.

“Nga? Vậy, Ngọc Kỳ ngươi là lo lắng cho vua nước Đại Chiếu- Chiếu Nguyên Đế, hay là lo lắng cho ta Trữ Chiếu Dịch?”

Thần tình có phần hoảng hốt, Phiền Ngọc Kỳ bị câu hỏi kỳ quái này làm cho mơ hồ, sau một lúc lâu lo lắng, ấp úng cũng không biết nên trả lời sao.

Đây hai người có gì khác nhau sao? Vua nước Đại chiếu không phải là nam nhân trước mắt này, Chiếu Nguyên Đế cũng không phải chính là Trữ Chiếu Dịch? Phiền Ngọc Kỳ bị câu hỏi của nam nhân làm rối loạn, cũng không biết câu hỏi của nam nhân đến tột cùng là muốn từ hắn biết thêm điều gì.

Trữ Chiếu Dịch nhìn Phiền Ngọc Kỳ nghĩ đến nát óc lại vẫn không biết nên trả lời y như thế nào, mơ hồ thở dài, nam nhân này rõ ràng tư duy quân sự cùng tài năng trác tuyệt thường nhân còn phải thua xa, vậy mà sao ngay cả loại vấn đề đơn giản này cũng không trả lời được y.(*vỗ vai*Dịch ca a~ em hảo hảo thương cảm cho anh, gặp phải ngây thơ vô số tội thụ a~~~)

“Được rồi được rồi, không cần phiền não như vậy, trẫm chính là thuận miệng hỏi một chút, nhưng thật ra Ngọc Kỳ, ngươi là như thế nào biết chuyện trẫm bị thương?” Y rõ ràng đã dặn dò toàn bộ những người biết chuyện, nhất thiết không được đem việc này tiết lộ, đừng nói Phiền Ngọc Kỳ ở tận biên cương xa xôi, ngay cả người dân bên trong hoàng thành trừ bỏ thích khách đêm đó tập kích y, cũng không có mấy người biết chuyện y “Bị thương”, Phiền Ngọc Kỳ như thế nào lại biết chuyện y bị thương, hơn nữa hỏa tốc suốt đêm dầm vũ đi tới?

Đột ngột bị hỏi, Phiền Ngọc Kỳ nghĩ thầm, rằng việc này là người bên ngoài có thể gạt hắn? Hơn nữa lá thư nầy hàm rõ ràng chính là ám vệ Tiêu Dật viết, nam nhân toàn bộ hành động đều lấy mệnh lệnh của Chiếu Nguyên Đế làm chuẩn, không có khẩu dụ của y, hắn sao có thể tự tiện hành động?

Đem thứ gì đó từ trong ngực lấy ra đưa cho Trữ Chiếu Dịch, Phiền Ngọc Kỳ nói: “Thần sợ hãi, nếu không phải kiện phong thư này, Ngọc Kỳ chỉ sợ phải đến mười ngày nửa tháng mới có thể biết được tin tức mà hồi kinh.”

Phiền Ngọc Kỳ cũng có chút nghi hoặc, tín hàm bên trong rõ ràng nói chiếu nguyên đế trọng thương, nhưng nhìn Trữ Chiếu Dịch hiện tại chặt chẽ áp chế hắn không hề kém so với khí lực chính mình, rõ ràng không phải phản ứng người trọng thương nên có.

Trữ Chiếu Dịch tiếp nhận tín hàm (kiện phong thư) mở ra, hai mắt nhanh chóng quét qua, lúc sau xem xong, biểu tình trên mặt trở nên thập phần cổ quái.

【 Kinh sư nội loạn, Quân thượng Chiếu Nguyên Đế chi huynh Cát Nguyên Vương mưu phản. Trong lúc dẫn binh thảo phạt, diệt trừ tặc tử, bị loạn thần ẩn nấp trong thành thừa dịp ám sát, Quân thượng trọng thương, thái y trong kinh đã khám và chữa trị tạm thời không nguy hiểm đến tánh mạng, hiện tại nội loạn đã dẹp yên, sợ rằng bọn nịnh thần tiểu nhân thừa dịp làm loạn, vọng thiết sư tướng quân bình định biên cương dẹp loạn hoả tốc quay về kinh. 】

Nét chữ này y có thể nhận ra, cùng Tiêu Dật hoàn toàn không liên quan, chính là nội dung tín hàm thật sự có chút hoang đường, không nói hắn nguyên bản bị thương trước đấy, còn có Vĩnh Thành là nguyên lão ba đời trung thành với Đại Chiếu sao lại có ý vượt quá, là một, lão Bát Cổ chỉ biết văn đối võ nghệ dốt đặc cán mai, hắn đâm bị thương y? Kia phải loạn tới trình độ nào y mới có thể bị một tay lão nhân trói gà không chặt đâm bị thương......

Về phần hoàng huynh Cát Nguyên mưu phản...... Sự thật đúng như thế, nhưng nguyên nhân chính xác y bị thương là vì để dụ ra nội gian trong Đại Chiếu, cố ý làm cho thích khách đâm trúng một kiếm, gây ý nghĩ lầm rằng đã đâm trúng chỗ hiểm mình, sẽ báo cho người nọ ẩn trong tối cho rằng có khả năng thừa dịp khởi binh mưu phản.

Nhưng trên thực tế hắn kỳ thật chỉ bị xây xát chút da thịt, sở dĩ băng thành bộ dạng hiện giờ, còn không phải sợ lưu lại sẹo khiến sau này người nào đó trở về áy náy, mà đã nghe theo lời ngự y băng bó lại, nói là chỉ cần xử lý thích đáng, hơn tháng vết sẹo liền tiêu trừ vô tung.

Nhưng thấy bộ dạng áy náy trước mắt còn thận trọng cẩn thận đụng vào “Vết thương” mình, cái loại tự trách cùng lo lắng này khiến Trữ Chiếu Dịch đáy lòng xao động một mảnh ấm áp. Liền vươn tay, nâng lên khuôn mặt nam nhân, đối diện với cặp mắt đen láy trung hậu.

“Việc này nói ra rất dài, một chút tiểu thương, không đáng nhắc đến, ngươi không cần tự trách.” Không cần điều tra, Trữ Chiếu Dịch đối với phong “Phỏng thư” (mô phỏng, bắt trước thư) tràn ngập chỗ sơ hở đã rõ ràng.

—— trừ bỏ Tam đệ tự xưng là tài tử phong lưu am hiểu bắt chước đủ loại chữ viết, chung quy thích gây chuyện thị phi, bị thái phó nhắc tới vài câu liền mượn cớ giả bệnh lặn ra khỏi cung đi dạo xung quanh, còn có thể có ai có lá gan giả truyền thánh chỉ.