Thi Nguyên - Nguỵ Mãn Thập Tứ Toái

Chương 5




16

Tôi cho rằng tôi sẽ cảm thấy vui vẻ khi được rửa oan.

Nhưng trên thực tế, tôi lại thờ ơ như người đứng ngoài cuộc.

Tối hôm đó, tôi đã có giấc ngủ sâu nhất từ ​​trước đến nay.

Ngày hôm sau tỉnh lại nhìn điện thoại thì đã là 5 giờ chiều, tôi ngủ gần hai mươi tiếng đồng hồ.

Toàn bộ thân thể giống như được khởi động lại.

Nghiêm Thần gọi cho tôi mấy cuộc gọi, Đổng Điềm Điềm cũng gọi hai cuộc.

Còn có Ninh Dịch.

Tôi nhìn tên anh ta một lúc, sau đó gọi cho Nghiêm Thần.

Anh ấy nhẹ nhàng thở ra, “Còn tưởng rằng em bị làm sao.”

“Lo lắng em luẩn quẩn trong lòng à.”

“Lo lắng cả nhà như bị điên kia luẩn quẩn trong lòng.”

Tôi rửa mặt, ra cửa mua đồ ăn.

Trước cổng tòa nhà đứng một hình bóng quen thuộc.

Ninh Dịch hơi cúi đầu, tóc mái che đi đôi mắt anh ta.

Trời chiều ngã về tây, kéo dài bóng anh ta đến chỗ tôi đứng.

Thấy tôi xuất hiện, anh ta mới ngẩng đầu.

Trong ánh mắt che kín tơ máu.

Tôi lướt qua anh ta.

Giống như một người xa lạ.

Trời tối, tôi đứng ở ban công nhìn xuống.

Anh ta vẫn ở đó.

Sáng hôm sau.

Vẫn đứng thẳng tắp như cũ.

Quần áo và giày đều là ngày hôm qua.

Ánh mắt của những người trong tiểu khu nhìn anh ta đã trở nên kỳ quái, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Tới buổi chiều, bảo vệ chạy đến đuổi anh ta đi.

Tôi nhìn qua chỗ anh ta đang đứng rồi rời đi.

Dự báo thời tiết nói đêm nay có mưa.

Xem ra anh ta vẫn thức thời.

Quả nhiên, 10 giờ đêm, ngoài cửa sổ sấm sét ầm ầm.

Một tia chớp xẹt qua phía chân trời.

Nước mưa đều đặn rơi xuống.

Tôi cuộn người trên sô pha, xem phim cổ trang trên TV.

Nam chính rất đẹp trai.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đi đến ban công, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống dưới.

Tôi nhớ tới Ninh Dịch từng nói, anh ta sợ sấm sét.

Ban đầu tôi không để ở trong lòng.

Sấm sét ai mà không sợ, tôi cũng sợ.

Không quan tâm là được.

Kết quả là có một ngày giông bão, mặt và môi anh ta đều tái nhợt, nắm tay của tôi không buông ra.

Vài tiếng tiếng sấm qua đi, anh ta đem đầu vùi vào n.g.ự.c tôi.

Tôi nhớ rõ, nhịp tim anh ta rất nhanh, cực kỳ nhanh.

Người sợ hãi sấm sét như vậy.

Giờ phút này không một tiếng động mà đứng trong mưa to.

Nghiêm Thần gọi điện thoại tới, “Tên kia còn ở đó à?”

Tôi “Uhm” một tiếng.

“Bị sét đánh chec càng tốt.” Anh ấy cười một tiếng, “Có sợ sấm sét không?”

“Có một chút.”

“Để anh qua chỗ em.”

Anh ấy nhanh chóng cúp điện thoại, như là sợ chậm một chút tôi sẽ cự tuyệt.

Tuy rằng có ô, nhưng vẫn ướt nửa bên vai.

Nghiêm Thần dùng khăn lông lau vai, “Lúc thấy tôi bước vào, mắt Ninh Dịch xanh lòe xanh lét.”

“Anh thấy được mắt anh ta?”

“Đoán thôi.”

Tôi không tỏ ý kiến, “Anh đến đây là để xem mắt anh ta có xanh hay không?”

Nghiêm Thần dừng lại động tác, cúi đầu nhìn nhìn sô pha, “Tối nay anh ngủ ở đây.”

“?”

“Bảo vệ an toàn cho em.”

“…Em cảm giác anh đến đây em mới không an toàn.”

Nghiêm Thần thế mà gật gật đầu, “Em cảm giác đúng rồi.”

Tôi khiếp sợ lui về phía sau nửa bước.

“Bây giờ anh không phải bác sĩ tâm lý, cho nên cũng không cần tuân thủ luật lệ không thể yêu đương với bệnh nhân gì gì đó.” Nghiêm Thần tới gần tôi.

“Em……”

“Anh……”

Tôi ngập ngừng không biết nên nói cái gì, cầm lấy cái gối trên sô pha để ngăn cách giữa tôi và anh ấy.

Anh ấy lắc đầu, “Khẩn trương cái gì, dù anh không làm bác sĩ tâm lý, thì vẫn là chính nhân quân tử.”

“……”

Anh ấy từng bước dụ dỗ, “Ban ngày ngủ nhiều như vậy, buổi tối còn ngủ được sao?”

“Không ngủ được thì làm gì?” Tôi cảnh giác hỏi.

“Người trưởng thành có rất nhiều chuyện có thể làm.” Anh ấy mở điều khiển từ xa, ngồi xếp bằng trên sô pha, “Cùng anh xem phim đi.”

Là tôi đánh giá cao bản thân.

Buổi sáng hôm sau, có một chủ hộ trong khu chung cư đem hình ảnh Ninh Dịch đăng trong nhóm chat: Ai có thể nói cho tôi anh đẹp trai này bị làm sao không?

25#7: Hình như là cầu xin bạn gái tha thứ.

F: Cái này phạm sai lầm lớn cỡ nào đây, mấy đứa trẻ nhìn mà sợ luôn.

5-3: Chị gái nào đó ơi, có thể hay không cho anh ấy câu trả lời chắc chắn, cự tuyệt cũng được, đừng để anh ta đợi nữa, làm phiền mọi người quá.

Vì tránh bị đưa lên tin tức, tôi và Nghiêm Thần đi xuống lầu.

Đi đến trước mặt Ninh Dịch.

Từ lúc tôi xuống lầu, ánh mắt anh ta khóa chặt trên người tôi, trong đôi mắt đen láy hiện lên một tia sáng.

Tôi nói, “Anh đứng ở đây, là muốn ép tôi dọn đi sao?”

Tiếng nói anh ta khàn khàn, mang theo cầu xin, “Anh muốn nói chuyện với em.”

“Cô ấy giải thích với cậu nhiều lần như vậy cậu vẫn không tin, bây giờ tin rồi?” Nghiêm Thần che trước mặt tôi, nắm chặt nắm tay đ.ấ.m mạnh vào mặt anh ta.

Ninh Dịch bị đánh đầu cũng lệch đi.

Má trái bằng mắt thường có thể thấy được sưng đỏ lên.

Anh ta giống như không có chuyện gì quay đầu qua nhìn tôi, nói “Nguyên Nguyên, anh muốn nói chuyện với em.”

- --

17

“Có cái gì để nói.”

“Nếu nhất định phải nói, anh có thể đem kêu em gái anh đi chec đi không?”

Thì ra nói ra những lời ác đ/ộc, có thể nhẹ nhàng như vậy.

Ninh Dịch do dự.

Tôi cười nói, “Không có khả năng phải không? Bởi vì cho dù thế nào, thì đó cũng là em gái anh.”

Ninh Dịch sắc mặt vốn tái giờ lại càng tệ hơn.

Anh ta hơi hé miệng, lại không thể nói gì.

Sau đó tôi nghe người ta nói, Ninh Dịch tay không leo núi té bị thương.

Anh ta không phải người mới, ít nhất có 3-4 năm kinh nghiệm leo núi, ít khi ngoài ý muốn mà bị ngã, bả vai trật khớp, chấn động não nhẹ.

Tôi nghĩ chỉ là lời đồn.

Nghiêm Thần nói là sự thật.

Vài ngày sau, Đổng Điềm Điềm cho tôi xem một đoạn video.

Trong phòng bệnh, Ninh Dịch cúi đầu ngồi trên giường, trên sống mũi có vết bầm xanh tím, gương mặt có nhiều vết trầy dat.

Mẹ anh ta vừa đau lòng vừa giận dữ.

“Con cố ý?”

“Con không muốn sống nữa?”

“Phương thức bồi thường có rất nhiều, con muốn tra tấn chính mình như vậy sao?”

Ninh Dịch chậm rãi ngẩng đầu.

Anh ta trước mặt mẹ mình, đem tàn thuốc trong gạt tàn nhét vào trong miệng.

Vì quá kinh ngạc mà mẹ Ninh quên cả ngăn cản.

Ninh Hàm ngồi sụp xuống che tai mình thét lớn lên.

Y tá và điều dưỡng chạy vào, cướp lấy gạt tàn trên tay anh ta rồi vỗ lưng để phun tàn thuốc ra.

Toàn bộ video chỉ mang lại cảm giác hoang đường và buồn cười.

Đổng Điềm Điềm nói, vị hôn phu của Ninh Hàm đã giải trừ hôn ước.

Bên nhà trai có người làm chính trị, rất coi trọng danh dự.

Mất đi hậu trường này, không chỉ chuyện hôn nhân, chuyện làm ăn của Ninh gia cũng chịu ảnh hưởng.

Hiện tại người trong giới đều biết chuyện này, Ninh Hàm trở thành trò cười.

Vài ngày sau, tôi xuống lầu đổ rác.

Thấy thang máy đang ở tầng một, tôi chuyển qua đi thang bộ, dù sao cũng chỉ có ba tầng.

Lúc đến lầu hai, tôi bước chậm lại.

Là Ninh Hàm.

Cô ta mang đôi giày cao gót tinh tế, trang phục Chanel, khí thế lúc trước vẫn không suy giảm.

Gặp lại cô ta, sự sợ hãi tận đáy lòng, bỗng nhiên biến mất không còn nữa.

Cô ta không thể nào giống như trước đây được nữa.

Ninh Hàm chặn đường tôi đi.

Tôi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức, cho rằng cô ta tới để xin lỗi.

Cô ta trong khoảng thời gian này đại khái cũng không quá tốt, sắc mặt tiều tụy, nhưng giọng điệu vẫn sắc bén như trước, “Thi Nguyên, mày biết không? Tao căn bản không phải bởi vì mày giúp Đổng Điềm Điềm mới bắ/t nạ/t mày.”

“Tao chỉ đơn giản là chán ghét mày thôi.”

“Mày an tĩnh ngoan ngoãn, mày học tập tốt, không chỉ mấy học sinh nam thích mày mà mẹ tao cũng thích mày.”

“Mày biết mẹ tao nói như thế nào không? Bà ấy nói tao và mày giống nhau như vậy, có thể nào lúc ở bệnh viện ôm nhầm rồi không.”

“Bà ấy nói, nếu ôm nhầm thì tốt rồi.”

“Cho nên tao mới muốn huỷ hoại mày, làm thành tích mày xuống dốc không phanh, làm mày tự ti sa đọa, so với tao càng không ra gì hơn, mày đoán mẹ tao sẽ còn thích mày không?”

À.

Thì ra là như thế.

Tôi gật gật đầu, “Đúng là người một nhà, đều rất ghê tởm.”

“Ghê tởm người trong nhà mình còn chưa đủ, còn muốn liên lụy người vô tội.”

Tôi đoán được Ninh Hàm sẽ động thủ.

Cho nên trước tiên nắm chặt túi đựng rác, khi cần thiết có thể ném lên đầu cô ta.

Túi vừa vỡ, đồ ăn thừa, nước canh, rác rưởi bên trong, sẽ như nữ thần tung hoa mà rơi lên đầu cô ta.

Mùa hè, hương vị thật không dễ ngửi.

Ninh Hàm sửng sốt một chút, nhanh chóng chuyển sang chế độ chiến đấu.

Xô đẩy nhau, chúng tôi cùng lăn xuống cầu thang.

Tôi thật ra vẫn ổn, tuy rằng rất đau, nhưng tốt xấu gì cũng mang giày đế bằng.

Ninh Hàm đỡ mắt cá chân, mày nhíu chặt, rên rỉ thống khổ.

Bỗng dưng, cô ta ngẩn ra, “Anh trai?”

Nói ra cũng quá trùng hợp, Ninh Dịch cũng đến đây, nghe thấy động tĩnh nên chạy đến thang bộ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của tôi và em gái anh ta, sắc mặt cũng trầm xuống.

Ninh Hàm như đã tìm được chỗ dựa, “Anh ơi, chân em không cử động được…”

Nhưng Ninh Dịch lại lướt qua cô ta, cúi người xuống, đem tôi từ mặt đất ôm lên.

“Anh…” Cô ta khó có thể tin được.

Ninh Dịch bước nhanh về phía chiếc xe đang đậu bên ngoài, không để ý đến chân cô ta.

Tôi nhìn qua vai Ninh Dịch.

Ninh Hàm ngồi yên, mặt đầy nước mắt.

- --

18

Ninh Dịch đưa tôi đến bệnh viện.

Tôi vậy mà không để ý, chỗ khuỷu tay và vai trầy da nghiêm trọng, chảy m.á.u làm quần áo dính lên miệng vết thương.

Bác sĩ cắt ra cho tôi, tôi theo bản năng muốn kêu đau, nhưng ngẩng đầu, thấy bên cạnh là Ninh Dịch, lại nhịn xuống.

Ánh mắt Ninh Dịch dừng trên vai và tay tôi một lúc.

Lúc bác sĩ thoa thuốc, thì chỉ vào vết sẹo trên đầu gối tôi, “Cái này chắc cũng mới gần đây phải không?”

Ninh Dịch thân thể cứng đờ, hô hấp ngưng đọng.

Vết sẹo này là lúc anh ta đẩy tôi xuống cầu thang nên lưu lại.

Đúng là chỉ mới gần đây.

Tôi nói, “Đúng vậy.”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Ninh Dịch, liếc mắt một cái, chỉ điểm tôi, “Cô nên báo cảnh sát, mặt người dạ thú thì cũng là cầm thú.”

Ninh Dịch cúi đầu.

Xử lý xong miệng vết thương, tôi ngồi ở hành lang bệnh viện.

Ninh Dịch chạy vội vàng tới, đưa cho tôi một chai nước khoáng.

Tôi tò mò, “Anh mặc kệ sống chec của em gái mình sao?”

Qua một hồi lâu anh ta mới nói.

“Nó không yếu ớt như anh tưởng tượng.”

Tôi không có thể nhịn được, phì cười một tiếng.

Ninh Dịch mặt lại trắng bệch.

Điện thoại anh ta vang lên, nhìn thoáng qua, là lên, “An Nguyệt.”

Bên kia nói gì đó, anh ta rũ mắt xuống, “Nó đã trưởng thành, nên vì hành vi của mình mà chịu trách nhiệm.”

Sau khi cúp máy, anh ta nhìn tôi hỏi, “Là nó đẩy em à?”

“Nếu tôi nói phải, bây giờ muốn kiểm tra thương tích, muốn báo án thì sao?”

Giọng nói anh ta không chút gợn sóng, “Được.”

Tôi cười, “Là tôi đẩy cô ta. Tôi đem túi đựng rác ném lên đầu cô ta, rồi cô ta muốn đánh tôi, nên tôi đẩy cô ta xuống.”

Ninh Dịch chỉ nhìn tôi, không nói gì.

“Anh muốn báo cảnh sát sao?”

Anh ta nói, “Anh đưa em về nhà.”

Con người đôi khi thật thú vị, giống Ninh Dịch bây giờ vậy, tôi cảm thấy anh ta thú vị hơn hẳn.

Trong xe.

Tôi cảm thấy chán, tiện tay tháo vật trang trí treo trên kính trong xe.

Có thể đây là đồ vật rẻ nhất trong xe này.

Là một cặp đôi gấu con cầu phúc màu đỏ, tôi đã tặng cho Ninh Dịch.

Khi đó thực lo lắng anh ta sẽ không thích.

Nhưng ngày hôm sau đã thấy anh ta treo nó ở trong xe.

Tôi nhớ rất rõ, lúc thấy được cả khuôn mặt tôi đã đỏ bừng, thậm chí không dám nhìn anh ta, mắt không chớp nhìn phía trước.

Anh ta nói chuyện với tôi, tôi cũng đáp lại thực nhanh, làm ra vẻ rất bình tĩnh.

Trái tim đập quá nhanh, đến mức sợ anh ta nghe được, sợ mình sẽ xấu hổ.

Sau lại xuống xe, anh ấy đuổi theo hỏi tôi, “Em giả vờ không hiểu hay thật sự không hiểu?”

Tôi ngơ ngác không dám trả lời.

Anh ta đợi một lúc, tôi cho rằng anh ta sẽ không kiên nhẫn, sẽ quay đầu rời đi, thì anh ta lại nhẹ nhàng nắm tay tôi, “Nếu em không ghét tôi thì làm bạn gái tôi đi.”

Tôi có từng nói qua chưa nhỉ?

Tôi không chống cự được sự dịu dàng.

Ninh Dịch thông qua kính chiếu hậu nhìn bùa bình an trong tay tôi, ánh mắt hơi hoảng hốt.

Chắc anh ta cũng nhớ ra rồi?

Tôi đùa nghịch đầu gấu nhỏ, “Anh để ý quyển nhật ký đó như vậy, có bao giờ nghĩ sao tự dưng nó chỉ còn lại vài tờ? Vì sao lại không xuất hiện tên người bắ/t nạ/t?”

Ninh Dịch trầm mặc.

Sau đó mở miệng, “Ninh Hàm lúc đó giải thích là, nó đem những trang cảm thấy ghê tởm nhất xé bỏ, không muốn làm những người khác thấy.”

“Gượng ép như vậy mà anh cũng không hoài nghi.”

“Anh mười bốn tuổi đã ra nước ngoài sống, cho đến khi Ninh Hàm học đại học năm ba mới về, nó trong ấn tượng của anh vẫn là cô bé hoạt bát lúc nhỏ.”

“Sau này khi thấy tính cách nó có vấn đề, cũng chỉ tưởng nó chịu tổn thương tâm lý mới trở nên sắc bén, mẫn cảm.”

Ninh Dịch thanh âm nhỏ dần, “Giữa em và nó, anh theo bản năng mà tin tưởng em gái mình.”