“….” Đông Ly há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, cái gì cũng chưa nói. Đối với chủ tử, bọn họ đều rất hiểu lúc chủ tử bị thương là thời điểm tính tình của y không tốt nhất. Nói y tính tình hảo, là vì lúc bình thường chỉ cần không phải yêu cầu quá phận, ngươi nói cái gì y cũng đáp ứng. Nói y tính tình không tốt, là khi vị chủ tử vốn không nhiều lời lại càng phát ra lặng yên như lúc này, nếu như ai nhằm vào lúc này mà nhạ vào khiến y không kiên nhẫn, kết cục sẽ rất không hảo.
A! Tiểu Hà Tử không tiếng động thở dài. Đối với thói quen thường thường đem người trwor về thật sự không biết nên nói là may mắn vẫn là bất đắc dĩ. Dù sao, Tứ Hộ pháp bọn họ đều là lúc tuổi nhỏ hoặc gặp chuyện không may mà được chủ tử đem về, bọn họ không có quyền lợi ghét bỏ hoặc vứt bỏ người khác. Nhưng nếu chủ tử cứ như vậy, cũng không phải là biện pháp a!
Tiểu Hà Tử giúp Đông Ly đem người vào trong xe, mùi máu tươi nồng đậm liền truyền đến. Xem ra, người này chảy máu còn nhiều hơn chủ tử của hắn! Hai người trao đổi cái ánh mắt, đều là bất đắc dĩ.
“Đông Ly, đi làm chuyện của ngươi đi!” Lục Đỉnh Nguyên mắt không động, nhẹ giọng nói.
“Chủ tử, để Đông Ly hộ tống ngài trở về đi, việc có thể trì hoãn, nhiều lắm là chúng ta sẽ đuổi kịp trong hai ngày.” Chuyện “Thiên hạ đệ nhất tiên” đã giải quyết xong, Lục Đỉnh Nguyên đương nhiên không cần tiếp tục nam hạ. Nhưng bản thân y bị trọng thương, bên người lại chỉ có một Tiểu Hà Tử không giỏi võ công, làm sao nàng có thể yên tâm mà đi làm nhiệm vụ?
Nhưng hiển nhiên là Lục Đỉnh Nguyên sẽ không đồng ý. Mặc dù không nói, nhưng bọn hắn đều biết Lục Đỉnh Nguyên rất yêu thương thuộc hạ, lộ trình mười ngày, muốn trở về trong hai ngày chỉ có thể không ăn không ngủ mà di chuyển, Nếu thật sự để bọn họ hộ tống, sợ là mười người đi làm nhiệm vụ phải đánh cược tính mệnh mà chạy đi. Quả nhiên, “Có Ảnh ở.” Ba chữ liền quyết định.
Nếu Lục Đỉnh Nguyên không nói, Đông Ly cơ hồ đã quên sự tồn tại của “Ảnh”. Thu Chi Cung, ảnh vệ, chuyên huấn luyện hộ vệ cùng quản lý các tổ chức Tình báo cho Lục Đỉnh Nguyên. Nhìn trái nhìn phải, thật sự không thể nhìn thấy tung tích của “Ảnh”, không biết là hắn trốn quá giỏi, hay căn bản không ở phụ cận.
“Ta vẫn là để hai người lại…” Đông Ly vẫn rất lo lắng, muốn nói ít nhất cũng phải để hai người lại cho chủ tử sai sử.
« Đông Ly. » Lục Đỉnh Nguyên mở mắt, nhìn về phía Đông Ly, để cho nàng nhìn thấy sự mất kiên nhẫn trầm trọng của mình.
« Rõ! » Đông Ly hiểu được chủ tử đã muốn tức giận, không dám dây dưa nữa, « Đông Ly cung tiễn chủ tử. » Thống lĩnh thủ hạ quỳ một gối xuống, thẳng đến khi nhìn không thấy xe mới đứng dậy, Thở dài, tiếp tục dẫn mười tên thủ hạ tiến đến phương nam. Hi vọng đến lúc nàng hoàn thành nhiệm vụ trở về, vết thương của chủ tử đã không còn gì đáng ngại!
Đối với sự tùy hứng của chủ tử, Đông Ly chỉ có thể thở dài, mà Tiểu Hà Tử lại không chỉ đơn giản là thở dài như vậy. Hai cái mệnh đều treo lơ lửng, không thể nói rõ ai khẩn cấp hơn ai, chủ tử trước khi hôn mê chỉ nói một câu « Đều giao cho ngươi », Tiểu Hà Tử liền vì câu nói tín nhiệm này cơ hồ đem chính mình làm việc đến sắp chết. Càng đáng giận là, xuất môn ra ngoài, một cái trợ thủ cũng không có.
Hai người trọng thương, không dám cũng không tiện ở trọ, liền ngày đi đêm nghỉ, cũng may dọc theo đường đi có Ảnh bình thường không thấy bóng dáng thường xuất hiện giúp đỡ, cuối cùng đến ngày thứ mười thì về đến địa giới của Nghiễm Hàn Cung. Gặp được nhân tiếp ứng, Tiểu Hà Tử mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
Mười ngày, chủ tử tỉnh nửa canh ngất hai canh, mà tên gia khỏa không rõ lai lịch lại hoàn toàn không chút động tĩnh, Tiểu Hà Tử suốt mười ngày cơ hồ không nhắm mắt, chỉ sợ người nào có gì đó sơ xuất. Thẳng đến lúc về đến cung, độc của chủ tử cũng đã được thanh trừ không kém lắm, bệnh tình người kia cũng đã ổn định, sau khi an bài hai người ổn thỏa, Tiểu Hà Tử liền ngã xuống ngủ như chết.
Hàn Lượng mở mắt ra, trước mắt là một mảnh trắng xóa, đầu thực choáng, cả người đau nhức, không thể thích ứng phải nhắm mắt lại. Xa xa truyền đến tiếng chim hót, không khí tươi mát cùng mùi hương thoang thoảng của hoa cỏ.
Xong rồi! Hàn Lượng nghĩ. Quả nhiên chính mình đã lăn đến tận chân núi, tuy rằng không chết, nhưng phỏng chừng cách cái chết cũng không xa. Xe rơi xuống từ độ cao như vậy, di động khẳng định là hỏng rồi, trong xe có 5 người, không biết bây giờ còn mấy cái có thể thở.
Mở mắt lần nữa, một tiểu cô nương ăn mặc lố lăng —- nga không, là mặc cổ trang—- đem một cái mộc bồn đến gần, « Nha, công tử, người tỉnh. » Nhìn thấy Hàn Lượng mở mắt liền kinh hỉ kêu lên, « Ta đi nói cho tổng quản. » Không đợi Hàn Lượng phản ứng liền vội vàng ly khai.
Đây là tình huống gì? Hàn Lượng lúc này mới nhìn quanh bốn phía. Chính mình đang nằm trên giường trong một căn phòng làm bằng gỗ, hết thảy bài trí trong phòng đều là phong cách cổ xưa làm cho hắn cảm thấy đơn sơ mà giản dị.
Chẳng lẻ ở chân núi có cái phim trường, mà chính mình lại ở bên trong? Không đúng, hắn từng đến phim trường, bài trí nơi đó không thể dùng đơn sơ để hình dung, căn bản đều là giấy,,ột bộ gió thổi qua liền gục. Nhưng lý trí tuy rằng chưa thanh tỉnh hoàn toàn, vẫn có thể thấy gia cụ cùng mọi thứ nơi đây đều là thật cùng rất có độ bền.
Theo cánh cửa nửa mở nhìn ra ngoài, là một cái sân nho nhỏ, u tĩnh mà sạch sẽ dưới ánh nắng mặt trời, mấy loại cây nhỏ không biết tên, ẩn ẩn mùi hương của cỏ xanh, còn có xa xa truyền đến thanh âm ngựa hí như có như không, Nơi này không phải phim trường! Hàn Lượng khẳng định. Những loại tùy ý có thể thấy được như dây điện, ổ điện, cây giả, hoa giả, cùng nhân viên tổ phim luôn nói nhao nhao ồn ào không ngừng đều không có. Bên ngoài tuy rằng có chút thanh âm ồn ào, nhưng đều là ẩn ẩn rất xa, có chút nghe không rõ.
« Tỉnh? Cuối cùng tỉnh? » Đột nhiên, một đạo tiếng nói cao vút xông vào màng tai Hàn Lượng. « Đã ngủ mười ngày, cũng nên tỉnh, nếu như vẫn không tỉnh lại bị chủ tử hỏi đến, ta cũng không biết phải bồi thường ra sao! » Âm điệu quái dị làm cho Hàn Lượng nhíu mày.
Này là sao vậy? Diễn thái giám?
Người vừa đến liền sờ loạn một trận, Hàn Lượng nhăn mi nhìn hắn đối mình giở trò vẫn không lên tiếng. Loại cảnh tượng này làm cho hắn cảm thấy có chút quen thuộc, giống như lúc hắn làm cái kiểm tra cho bệnh nhân.
Chẳng lẽ, nơi này là bệnh viện thích ngoạn vũ hội hóa trang?
Thừa dịp đối phương đang kiểm tra cho mình, Hàn Lượng lại *** tế đánh giá xung quanh một lần nữa. Cửa sổ được khắc hoa làm bằng gỗ, bàn ghế làm bằng gỗ, trên bàn có ấm trà bát trà làm bằng sứ cùng mộc bồn đang bốc ra từng trận nhiệt khí, bên cạnh mộc bồn còn có khăn mặt, phỏng chừng bên trong là nước ấm linh *** gì đó được đem đến cho hắn rửa mặt. hai người trước mặt đều mặc quần áo cổ xưa, mà chính mình một thân quần áo vận động hưu nhàn không biết đã đi đâu thay vào là cái loại quần áo kì kì quái quái hắn không biết, người trước mặt trong chốc lát bắt mạch cho hắn, trong chốc lát lại cẩn thận đông ấn tây sờ là một nam nhân có kiểu tóc kì quái, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến việc Hàn Lượng nhìn ra đó là một đầu tóc dài, mà tiểu nha đầu phía sau hắn tất cung tất kính cũng có kiểu tóc cực kì phức tạp, hơn nữa nàng còn mang trâm gài tóc cùng phụ kiện linh ***. Lại phải nói đến phương thực nói chuyện kỳ lạ của bọn họ…
TNTT c6
Mar20