Thị Ngược Thành Tính

Chương 47




Cho nên Lục Đỉnh Nguyên kêu, kêu ra hai chữ mà y từng nghĩ đến chết cũng không nói ra khỏi miệng — “Chủ nhân.” Chủ tử cùng chủ nhân khác nhau tại đây, cấp dưới một cái là phó một cái là nô. Hàn Lượng làm sao cũng không biết trong lời này hàm chứa bao nhiêu khuất nhục cùng không cam lòng? Cho nên sau khi y gọi ra, người cũng ngất đi. Là mệt nhọc trên thân thể, cũng là gánh nặng trên tâm lý.

Hàn Lượng thấy Lục Đỉnh Nguyên ngất đi liền tự mình đi đến phòng bếp nấu nước ấm, người trong nhà bếp của khách sạn đều đã ngủ. Đem hai người tắm rửa sạch sẽ, lại đem sàng đan dọn dẹp, nhưng mùi vị tanh nồng trong phòng vẫn rất nặng. Hàn Lượng sợ khi Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại sẽ bị kích thích, thế là quyết định đổi phòng, liền ôm Lục Đỉnh Nguyên đến phòng của hắn.

Kỳ thật lo lắng của Hàn Lượng là dư thừa, lần ngủ này của Lục Đỉnh Nguyên là ngủ thẳng đến trưa ngày hôm sau, Vẫn là Tiểu Hà Tử đến gõ cửa kêu, Lục Đỉnh Nguyên mới tỉnh lại.

Hàn Lượng một đêm không ngủ, vẫn nhìn Lục Đỉnh Nguyên, trừ bỏ lần nấu nước đó còn bao nhiêu thời gian đều không đi, chỉ sợ Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại liền khóc, hắn lại không biết nói làm sao.

Nghe được tiếng kêu của Tiểu Hà Tử, Hàn Lượng lên tiếng đuổi đi. Quay đầu chuyên tâm ứng đối Lục Đỉnh Nguyên đang từ từ chuyển tỉnh.

“Sao vậy? Có khá hơn chút nào không?” Hàn Lượng dỡ Lục Đỉnh Nguyên ngồi dậy, để cho y dựa vào trong lòng mình.

Lục Đỉnh Nguyên buông xuống mí mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu. Kỳ thật y không hề tốt chút nào, cả người giống như vừa bị ngũ mà phanh thây qua, không có chỗ nào không đau, động một ngón tay cũng lao lực. Nhưng y sẽ không nói, khi y đem hai chữ kia xuất ra khỏi miệng, y sẽ không còn tư cách làm nũng. Tuy rằng đêm qua hôn mê đi, nhưng y vẫn nhớ rõ trước khi ngất đi mình đã kêu cái gì, về sau, liền hắn là chủ y là nô, điểm ấy so ai khác y đều rõ ràng.

Hàn Lượng nhíu mày. Không, y không tốt, một chút cũng không tốt. Hắn so với ai khác càng thêm rõ ràng tình trạng hiện tại của Lục Đỉnh Nguyên, gương mặt trắng bệch, thần sắc tái nhợt, ngay cả cặp mắt sáng sủa kia cũng mất đi thần sắc vốn có. Nhưng hắn không biết nơi nào đã xảy ra vấn đề. Trước kia cho dù hắn khi dễ Lục Đỉnh Nguyên, y sẽ khóc, sẽ tức giận, sẽ thẹn thùng, nhưng trên thực tế làm nũng là chiếm đa số, y chưa từng thực sự tức giận với hắn. Mà lần này, không biết đã sai ở đâu, hắn biết Lục Đỉnh Nguyên đã trở nên khác biệt, vô cùng khác biệt. Nhưng thật sự, hắn vẫn chưa nói được là khác ở chỗ nào.

Chuyện cần nói phải nói, không thể cứ để như vậy.

Hàn Lượng an ủi vỗ vỗ bờ vai Lục Đỉnh Nguyên, nói một câu làm cho Lục Đỉnh Nguyên nháy mắt muốn chết đi: “Tự mình đẩy ra đi.”

Đối mặt hai mắt sương mù của Lục Đỉnh Nguyên, Hàn Lượng nghĩ đến Lục Đỉnh Nguyên không hiểu được, thế là giải thích nói: “Đêm qua hạt châu bị đỉnh vào quá sâu, ngón tay của ta với không tới, nơi đó của ngươi lại không thể chưa được cánh tay của ta, chỉ có thể do ngươi tự mình đẩy ra.”

Lục Đỉnh Nguyên gắt gao cắn môi, vẫn không nhịn được mà run run. Hắn rốt cục muốn làm nhục y đến mức nào mới có thể bỏ qua? Những lời này giống như tảng đá chặn lại cổ họng Lục Đỉnh Nguyên, nuốt không xuống, phun không ra.