Thị Ngược Thành Tính

Chương 4




Chết tiệt, lúc này Lục Đỉnh Nguyên mới nhận ra, thì ra giữa mỗi cái móng vuốt, Hồ Thừa Thanh đều nối một sợi tơ rất mảnh rất mảnh. Thế là, một thứ vũ khí rất giản dơn, có thể dùng trăm phương ngàn cách, gần thì công kích, xa thì như roi, cái quan trọng nhất, là nó giống thứ ám khí có thể tùy ý vung ra thu lại.

Bởi vì đề phòng không kịp, cho nên đối với sự công kích của những móng vuốt Lục Đỉnh Nguyên tránh né có chút chật vật.

Hồ Thừa Thanh thừa thế truy kích, chiêu chiêu đoạt mạng, tuyệt không cấp cho Lục Đỉnh Nguyên bất kì cơ hội nào để thở dốc. Mặc dù Lục Đỉnh Nguyên rơi vào thế hạ phong, nhưng dù gì cũng là nhân vật thành danh hơn mười năm trên giang hồ, sao có thể là loại người hời hợt? Mỗi chiêu mỗi thức tất nhiên đều tiếp đón rất cẩn thận.

Chớp mắt đã qua nửa canh giờ, Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên cảm thấy nội lực bị kiềm hãm, động tác liền chậm đi nửa nhịp, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc này liền bị Hồ Thừa Thanh lợi dụng tăng cường công kích, mặc dù miễn cưỡng né được bốn móng vuốt liên tiếp nhưng vẫn bị một cái móng vuốt cuối cùng bên phải hung hăng tạo một vết thương.

Hồ Thừa Thanh sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy, móng vuốt vừa được thu hồi lại bay ra, chuẩn bị đoạt lấy tính mạng của Lục Đỉnh Nguyên.

Nhưng chẳng lẽ Lục Đỉnh Nguyên lại khoanh tay ngồi không? Đánh xà dụng côn, trường tiên trong tay quấn lấy cây roi của đối phương đánh về phía ngược lại cũng vào đúng vị trí các móng vuốt đang lao ra làm cho đám ám khí trong nháy mắt mất đi độ chính xác.

Hồ Thừa Thanh không còn cách nào chỉ có thể ấn cơ quan thu hồi ám khí vừa phóng đi được phân nửa, lại vung tay thu hồi roi đang bị trường tiên quấn lấy. Mà chỉ trong giây lát này, Lục Đỉnh Nguyên đã rút nhuyễn kiếm bên hông ra lao vào vùng phụ cận.

Có cái gọi là một tấc dài một tấc cường, một tất đoản một tất hiểm. Hồ Thừa Thanh không giỏi về công kích gần, vũ khí của hắn đều là công kích xa mới có được ưu thế, Đối với Lục Đỉnh Nguyên đột nhiên đến gần khiến hắn có chút khẩn trương.

Hắn không biết là, so với hắn, cấp dưới của Lục Đỉnh Nguyên càng khẩn trương. Mọi người ở Nghiễm Hàn Cung hơi lâu năm một chúng đều biết, binh khí mà Lục Đỉnh Nguyên am hiểu nhất không phải là trường tiên đang lắc lư trong tay y mà là nhuyễn kiếm quanh năm triền bên hông của y. Lục Đỉnh Nguyên là dựa vào kiếm mà thành danh, mặc dù ở mười năm sau này, người nhớ rõ cũng đã không còn nhiều lắm, nhưng chỉ cần là người của Nghiễm Hàn Cung đều biết việc này. Mà lúc nhuyễn kiếm đi ra, nói lên Lục Đỉnh Nguyên đã bị ép đến mức không thể không dùng toàn lực để ứng phó.

“Chết tiệt, móng vuốt kia cư nhiên cũng có độc!” Mà càng khẩn trương hơn ai hết lại là Tiểu Hà Tử. Hắn ở tại chỗ không ngừng dậm chân than thở.

“Ngươi nói cái gì?” Đông Ly cách Tiểu Hà Tử gần nhất liền nghe được lời của hắn mà cũng không nhịn được mặt mày liền biến sắc.

“Ngươi không thắc mắc tại sao chủ tử bị trúng một vết thương tạo thành lỗ hổng to như vậy lại không chảy chút máu sao?” Tiểu Hà tử chất vấn, rroif thấp giọng nói, “Kia căn bản là do trên móng vuốt cũng có độc!”

“Đê tiện!” Đông Ly nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể ở xa xa mà nhìn, lòng đầy lo lắng.

Lục Đỉnh Nguyên đương nhiên cũng biết bản thân lại trúng độc, hơn nữa loại độc này hiển nhiên là cấp tính mà không phải giống “Lãnh Ngưng Hương” là loại độc chậm rãi phát tác lấy đi mạng người.

Trước mắt bắt đầu mơ hồ, hai tay hai chân cũng bắt đầu càng ngày càng nặng nề.

Phải nhanh, bằng không nếu cứ tiếp tục như vậy dù không chết trong tay Hồ Thừa Thanh thì cũng sẽ vì không kịp giải độc mà mệnh táng cửu tuyền. Nếu nhất định trong hai người phải có một bước vào địa phủ mới có thể chấm dứt trận chiến này, như vậy y không ngại làm cho hai tay mình nhiễm máu tươi một lần nữa. Dù sao, máu Hồ gia, cũng không phải là lần đầu tiên dính vào.

Đã có quyết định, Lục Đỉnh Nguyên công kích không phải là cẩn thận như lúc đầu mà là đại khai đại hợp hướng đến đánh nhanh thắng nhanh. Cuối cùng ở khoảnh khắc phía sau trúng một tiên phía trước nhận hai trảo y đã đem nhuyễn kiếm cắm vào yết hầu của Hồ Thừa Thanh.

“Sao….có….thể…” Đến cuối cùng, Hồ Thừa Thanh vẫn là chết không nhắm mắt, hắn không rõ chính mình khổ luyện mười năm lại tỉ mỉ trù tính suốt mấy tháng, tại sao vẫn thua ở trong tay Lục Đỉnh Nguyên?

Lục Đỉnh Nguyên rút nhuyễn kiếm ra, sau đó lùi lại mấy bước, xác định Hồ Thừa Thanh đã chết thật sự, cuối cùng chống đỡ hét nổi mà quỳ xuống một gối.

“Chủ tử…” Tiểu Hà Tử cùng Đông Ly đồng loạt vọt lên.

“Đông Ly….Dẫn người đi kiểm tra phụ cận một chút…” Lục Đỉnh Nguyên dựa vào trong lòng Tiểu Hà Tử, một tay ngăn chặn tay của hắn gấp gáp xé quần áo của mình để kiểm tra miệng vết thương, “Vào trong xe hãy xem.”

“Vâng!”

“Vâng!”

Hai người trăm miệng một lời, hành động nhanh chóng. Đông Ly để lại hai người giúp đỡ chiếu cố Lục Đỉnh Nguyên, những người còn lại đều được phân nhiệm vụ rõ ràng rồi rời đi theo bốn hướng khác nhau. Tiểu Hà Tử dưới sự giúp đỡ của một tên thuộc hạ khác liền trợ giúp Lục Đỉnh Nguyên đang gần như kiệt sức đi vào thùng xe.

“Tê” Sau khi quần áo bị xé mở, người hít một ngụm khí lạnh là Tiểu Hà Tử mà không phải là Lục Đỉnh Nguyên. “Chủ tử….Trên roi cũng có độc.”

“ta biết.” Nói cách khác, y ở dưới tình huống biết rõ trên roi có độc vẫn lựa chọn lấy thương đổi mạng. “Sao vậy? Không giải được?” Khẩu khí thực lạnh nhạt, tựa hồ không giải được cũng không có gì phải quan tâm.

“Không phải, chỉ là ba loại độc đồng thời phát tác, khó tránh khỏi có chút phức tạp, chỉ sợ…” Tiểu Hà Tử nhíu mày, “Sẽ khiến ngài chịu khổ mấy ngày.”

“A….” Lục Đỉnh Nguyên hừ nhẹ mà cười, tiếng cười là hàm ở trong cổ họng.

“Tiểu Hà Tử biết chủ tử không thèm để ý, nhưng Tiểu Hà tử thấy chủ tử chịu khổ, Tiểu Hà tử rất khổ sở…” Tiểu Hà Tử vừa nói vừa xử lý vết thương cho Lục Đỉnh Nguyên, miệng vết thương đen thùi lại xanh tím làm cho ngữ khí của hắn không khỏi mang theo nghẹn ngào.

Lục Đỉnh Nguyên sớm đã quen với việc Tiểu Hà Tử ồn ào, nhắm mắt dưỡng thần, không rảnh quan tâm hắn, mặc cho hắn lật tới lật lui miệng vết thương cũng không rên một tiếng.

Thời gian ước chừng được một chén trà nhỏ, người tra xét chung quanh đã trở lại. “Chủ tử…” Đông Ly ở ngoài xe phục mệnh.

“Sao rồi?” Lục Đỉnh Nguyên chờ Đông Ly báo cáo.

“Không phát hiện ai khả nghi, nhửng kẻ lúc trước đã lui sạch sẽ, cũng không phát hiện người tiếp ứng, chỉ trừ chút chuyện.” Đông Ly tẫn trách báo cáo, chính là câu nói cuối cùng có chút quái dị.

“Ân?” Lục Đỉnh Nguyên lúc này mới mở mắt, liền nhìn thấy Đông Ly đang ôm gì đó, tựa hồ là một nam nhân. Toàn thân đầy thương tích, vùng ngực có chỗ lõm xuống, cả người bẩn loạn không chịu nổi, tóc ngắn, trên mặt bởi vì huyết cùng bùn mà không thể nhìn ra diện mạo, mà khiến người khó hiểu là về cách ăn mặc của hắn. Có người mặc áo lót ra khỏi nhà sao?

“Chậc chậc, gãy một chân, nứt hai xương sườn, tổn hại nội phủ, căn bản gần chết.” Tiểu Hà Tử cũng hướng ra ngoài mà nhìn, liền ồn ào lên.

“Ngươi chữa được không?” Lục Đỉnh Nguyên liếc về phía Tiểu Hà Tử.

“Chút tiểu thương ấy, chỉ cần ta ra tay…” Tiểu Hà Tử đắc ý không muốn để chủ tử khinh thường, vừa muốn thổi phồng một phen liền bị một câu “dẫn tới” của Lục Đỉnh Nguyên đánh gãy.

“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử kêu lên sợ hãi, hắn còn phải xem vết thương cho chủ tử, làm gì rảnh rỗi mà chữa trị cho người ngoài a!

“Chủ tử, người này lai lịch không rõ!” Đông Ly cũng kêu lên, đối với thân phận của người bị trọng thương này cũng không yên tâm.

“Dẫn tới.” Lục Đỉnh Nguyên nói xong liền nhắm mắt lại, cho thấy việc này đã được quyết định.