Dưới sự thu xếp của Tiểu Hà Tử, bảy tám món ăn rất nhanh đã xuất hiện trên bàn cộng thêm hai bộ chén đũa. Lục Đỉnh Nguyên cười mà không nói, Hàn Lượng cười mắng Tiểu Hà Tử “thực nhiều chuyện”, Tiểu Hà Tử đắc ý một phen, lại đi pha trà cho hai người.
Mà Lục Đỉnh Nguyên là lần đầu tiên ăn cơm cùng Hàn Lượng, cuối cùng phát hiện so với cách ăn của Hạ càng khiến y nghẹn họng nhìn trân trối. Y vừa mới ăn đước hai ba đũa cơm thì Hàn Lượng đã ăn xong một chén, lại bắt đầu tiến công sang chén thứ hai.
“Ngươi… bao lâu chưa ăn cơm?” Sao lại giống như là quỷ chết đói đầu thai? Câu sau Lục Đỉnh Nguyên không thể nói ra miệng.
Hàn Lượng chỉ cười không nói lời nào. Dưới tình huống Lục Đỉnh Nguyên trợn mắt há mồm mà dùng hai ba đũa giải quyết xong chén cơm thứ hai, đem chén đũa đặt xuống, dùng trà lạnh súc miệng, dùng khăn lau môi, mới nhìn Lục Đỉnh Nguyên đang chậm rãi ăn cơm nói: “Nếu như ngươi cùng ăn cơm với phòng cấp cứu cúng ta, không đói chết mới là lạ.” Trường kỳ sống nơi phòng cấp cứu, dưỡng thành thói quen “ba nhanh” của Hàn Lượng, ăn nhanh, ngủ nhanh, đi WC nhanh.
Lục Đỉnh Nguyên chớp mắt mấy cái, có đôi khi thật sự hoài nghi Hàn Lượng cùng bọn họ có phải là người cùng một thế giới hay không, nếu không sao luôn nói những lời y nghe không hiểu?
Hàn Lượng khoát tay, biết chính mình không suy nghĩ nói ra những lời khiến Lục Đỉnh Nguyên rối rắm, chỉ nói: “Không có gì, quen thì tốt rồi, ngươi ăn nhiều một chút.”
Lục Đỉnh Nguyên thấy Hàn Lượng không có ý giải thích liền cúi đầu im lặng ăn cơm của mình.
Sau bữa cơm Lục Đỉnh Nguyên mang Hàn Lượng đi xung quanh quen với hoàn cảnh, không bao lâu thì trời bắt đầu tối, một ngày xem như qua đi, thế là hai người trở về.
Sau khi Lục Đỉnh Nguyên trở về, mặc dù thân thể rất mệt mỏi nhưng nằm ở trên giường lăn qua lôn lại thế nào cũng không ngủ được, Y luyện tập Ngọc Hư công tự nhỏ, thân thể so với người bình thường lạnh hơn một chút, đã nhiều ngày bị Lãnh Ngưng Hương quấy phá lại càng thêm lạnh lẽo, không cảm nhận sẽ không nghĩ, nhưng hai ngày qua được ngủ trong lòng Hàn Lượng, được vs chạm cùng làn da ấm áp của hắn lại khiến cho y có nhè nhẹ quyến luyến.
Đêm đã khuya, Lục Đỉnh Nguyên thực sự rất nhàm chán, quyết định đi ra ngoài một chút, vòng vo một hồi lại phát hiện sương phòng của Hàn Lượng vẫn sáng đèn, hai chân liền không nghe sai sử mà tiêu sái đi qua.
Gần đến cửa liền cư nhiên trong phòng Hàn Lượng nghe được thanh âm của Tiểu Hà Tử truyền đến: “Ta không muốn!”
“Ngươi lại đây cho ta.” Tiếp theo là thanh âm giân dữ của Hàn Lượng.
Lục Đỉnh Nguyên đương trường sửng sờ, cảm thấy một cỗ lạnh lẽo từ theo lòng bàn chân chạy thẳng lên não, không biết là nên tiến hay là nên lui, Đúng lúc này “!” một tiếng, cửa phòng bật mở, Tiểu Hà Tử mặt đỏ bừng vọt ra. Lục Đỉnh Nguyên ngay cả tránh cũng không biết làm, cứ như vậy lăng lăng nhìn Tiểu Hà Tử lao vào trong lòng của mình.
“Chủ tử?”
Hàn Lượng từ phía sau đuổi đến, nhìn thấy Lục Đỉnh Nguyên thì hơi hạ mi mắt, lại không nói một câu, vẫn chỉ nói với Tiểu Hà Tử trong lòng y: “Ngươi lai đây cho ta.”
“Ta không muốn.” Tiểu Hà Tử chạy nhanh trốn phía sau Lục Đỉnh Nguyên, một bộ tìm kiếm che chở.
Lục Đỉnh Nguyên rất muốn hỏi là có chuyện gì, nhưng chỉ cảm thấy hai tay phát run cùng khó thở, một chữ cũng không nói được.
“Ngươi lại đây cho ta.” Hàn Lượng vẫn chỉ Tiểu Hà Tử như cũ, “Không phải ngươi nói là ngươi có thể làm bất cứ điều gì cho chủ tử sao? Muốn ngươi thử một chút dược thì đến nỗi nào chứ?”
“Đó mà là dược sao? Ngươi… Ngươi… Ngươi….” Tiểu Hà Tử tức giận đến nói không ra lời.
“Dược?” Cuối cùng Lục Đỉnh Nguyên cũng tìm được thanh âm của chính mình.
“Chủ tử, ngươi đừng tin hắn, một cái cẩu tiên cùng mã tiên để cùng một chỗ, còn nói là dược, còn muốn làm cho ta ăn thử, kia… còn không ói đến chết.” Tiểu Hà Tử tìm Lục Đỉnh Nguyên tố khổ.
“Nước tiểu đồng tử, máu chó đều có thể làm dược, vậy tại sao những thứ đó không thể làm dược?” Hàn Lượng phản bác.
“Ta…Ta là hoạn qua, ngươi… ngươi bảo ta ăn mấy thứ đó, ngươi…ngươi…” Vẻ mặt Tiểu Hà Tử như chực khóc đến nơi.
Hàn Lượng ngẩn ra, điểm ấy quả thật là hắn lo lắng không chu toàn, hắn chỉ nghĩ đến Tiểu Hà Tử *** thông dược lý, lại khắp nơi luôn ưu tiên cho Lục Đỉnh Nguyên trước hết mọi thứ, cho là người thử thuốc tốt nhất, lại quên này nó đối hắn lại kích thích về mặt tâm lý.
“Ta thử.” Lục Đỉnh Nguyên đối với Hàn Lượng là hoàn toàn tín nhiệm, nếu Hàn Lượng nói cái loại này nọ có khả năng có hiệu quả, y liền nguyện ý thử một lần.
“Chủ tử?” Tiểu Hà Tử nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ngươi thử?” Mắt thấy lửa giận quanh thân Hàn Lượng “đằng” một tiếng bùng lên.
Hàn Lượng bước lên hai bước, một phen túm lấy cổ tay Lục Đỉnh Nguyên, vén ống tay áo của y lên, “Chính ngươi nhìn xem, mấy ngày nay ngươi thử thuốc đem mình biến thành cái đức hạnh gì?”
Dưới ánh trăng, cổ tay của Lục Đỉnh Nguyên gầy gò, màu da tái nhợt, so với lúc trước gầy đi hơn hai vòng có thừa.
“Chủ tử…” Nước mắt của Tiểu Hà Tử nhanh chóng rơi xuống, trước đó hắn chỉ lo nghĩ nhanh chóng giải độc cho Lục Đỉnh Nguyên, quá mức theo đuổi kết quả nên hoàn toàn quên mất quá trình trung gian Lục Đỉnh Nguyên phải chịu bao nhiêu thống khổ cùng tra tấn.
“Tốt lắm,” Lục Đỉnh Nguyên vỗ vỗ Tiểu Hà Tử, “Vẫn là ta thử đi, không cần nháo nữa.”
“Có can đảm thì ngươi nói lại một lần cho ta.” Thanh âm của Hàn Lượng trong nháy mắt trở nên nghiêm túc.
“….” Lục Đỉnh Nguyên bị kiềm hãm, trong lúc từ từ tiếp xúc thân mật với Hàn Lượng, y đã muốn biết, lúc Hàn Lượng càng lạnh lùng thì thường là ngược lại càng thêm tức giận.
“Ta đến thử.” Phi Ảnh đột nhiên hiện thân ra, khiến ba người không có chuẩn bị tâm lý nhất tề thay đổi ánh mắt.