“A…”
Lần này Hàn Lượng cắt không cạn, lưỡi dao sắc bén tung bay, cũng không quản Lục Đỉnh Nguyên hét thảm, chỉ lo khắc. Chờ đến lúc khắc bên phải xong, hắn thuận theo vết máu mà liếm từ mắt cá chân lên trên, đến miệng vết thương trên mông, thậm chí đem đầu lưỡi vói vào trong miệng vết thương.
“Lượng… Tha ta… Tha ta… Ta biết sai rồi… Ta biết sai rồi…” Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng không chịu nổi, khóc hô ra. Hàn Lượng chưa từng đối xử với y như vậy, y thật sự sợ hãi. Nếu đổi lại là người khác, cho dù lăng trì y thì y cũng sẽ không hừ một tiếng, nhưng người này không thể là Hàn Lượng!
“Xuỵt, Nai Con, ngươi biết không? Nghe nói dùng nước miếng làm ướt vết thương, vết sẹo sẽ vĩnh viễn cũng không biến mất, cho dù dùng thuốc bôi cũng không xóa được, không bằng chúng ta thử xem được không?” Nào có cái gì đường sống được không, hắn căn bản là đã làm không phải sao? Buông ra bên phải, Hàn Lượng lại bắt đầu điêu khắc lên phần mông trái.
Lục Đỉnh Nguyên điên cuồng lắc đầu. Không, đây không phải Hàn Lượng, đây không phải Hàn Lượng! Không phải y điên rồi, chính là Hàn Lượng điên rồi, nếu không tại sao hắn lại đối với y như vậy? Y còn nhớ rõ lúc Hàn Lượng xức thuốc lên vết thương nơi ngực của y đã từng nói, hắn không cần trên người y để lại bất cứ vết sẹo nào, hắn sẽ không để lại, cũng không để cho bất luận kẻ nào khác để lại. Vậy hôm nay rốt cục là xảy ra chuyện gì? Ai tới nói cho y, đây là một cơn ác mộng sao?
Hàn Lượng khắc xong hai bên, cũng dùng miệng liếm đến khi không hề chảy máu, thế này mới thỏa mãn liếm khóe miệng buông ra mông của Lục Đỉnh Nguyên. Nhìn kiệt tác của minh, Hàn Lượng nở nụ cười, thực vui vẻ. Trên hai cánh mông của Lục Đỉnh Nguyên, hai bên để lại hai dòng chữ khác nhau. Phía bên phải, một chữ “Lượng”, là tên của Hàn Lượng, giống như viết tên của mình lên vật sở hữu của bản thân, đây là chứng minh Lục Đỉnh Nguyên là của hắn Bên trái, hai chữ “Ngô ái”, chứng minh Lục Đỉnh Nguyên là người hắn yêu nhất. Khắc chữ vào vị trí này, có lẽ cả đời Lục Đỉnh Nguyên cũng sẽ không nhìn thấy, Hàn Lượng cũng không định nói cho y. Có quan hệ gì đâu? Chính mình có thể nhìn thấy là tốt rồi. Hàn Lượng chép miệng, máu của Lục Đỉnh Nguyên thật mỹ vị.
Chờ tới lúc Hàn lượng đi đến trước người Lục Đỉnh Nguyên, Lục Đỉnh Nguyên đã khóc đến mức ánh mắt dại ra, vẻ mặt uể oải.
Hàn Lượng nâng mặt Lục Đỉnh Nguyên, vỗ vỗ hai gò má của y, hỏi: “Nói, ta là ai?”
“Lượng…” Lục đỉnh Nguyên mở mắt, nói đều quẩn quanh trong miệng, nói như thầm thì.
“Lặp lại lần nữa.” Hàn Lượng hôn lên môi Lục Đỉnh Nguyên, yêu cầu.
“Lượng.” Trong mắt của Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng có điểm thanh minh, chiếu ra bóng dáng của Hàn Lượng.
“Đúng rồi, nhớ rõ, ta là Lượng, ngươi là…Nai Con của ta.” Hàn Lượng cởi trói cho Lục Đỉnh Nguyên, mà Lục Đỉnh Nguyên ngay khi rơi vào trong ngực của Hàn Lượng liền ngất đi.
Cũng không biết là bị kinh sợ, hay là do mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, tóm lại Lục Đỉnh Nguyên vừa ngủ liền qua nửa ngày, chờ tới lúc y tỉnh lại, đã là chạng vạng của ngày hôm sau.
Lục Đỉnh Nguyên tỉnh lại, phát hiện chính mình ngủ trên giường trong phòng ngủ, xung quanh đã được dọn dẹp sạch sẽ, tóc bị mồ hôi ướt nhẹp cùng thân thể đều được rửa sạch, miệng vết thương cũng được thoa thuốc, một thân y phục ngay ngắn quy củ, thậm chí trong ổ chăn của y, còn có một túi ấm chứa đầy nước ấm. Khó trách tại sao y lại cảm thấy nóng như vậy!
Vén lên một góc màn, phát hiện Hàn Lượng ngồi bên bàn, ở dưới đèn không biết đang xem hồ sơ của cung nào, mày hơi nhíu lại. Trên bàn, là một bàn thức ăn phong phú. Cư nhiên không phải dược thiện?! Lục Đỉnh Nguyên nhướng mày.