Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 40




Chương 40: Gửi cho hắn

Vào đêm, mọi âm thanh đều trở về yên tĩnh.

Gió đông thổi qua khung cửa sổ, ngẫu nhiên mang theo một hai cành cây khô.

Phong Sầm khoanh chân ngồi ở trên giường, không chút buồn ngủ.

Hắn chỉ đang suy nghĩ, rốt cuộc từ khi nào hắn bắt đầu yêu Ninh Sơ Nhị. Bắt đầu từ khi nào, bại bởi Liên Thập Cửu.

Năm ấy quen biết Ninh Sơ Nhị, Phong Sầm chỉ có mười ba tuổi.

Hắn mới từ trong cốc trộm đi ra ngoài, còn chưa tiêu sái ở bên ngoài được bao lâu, đã gặp phải kẻ thù của Tự Phong cốc Ngũ Độc môn.

Một con kiến đỏ như máu cắn vào cánh tay hắn, chợt quanh thân đau run rẩy như bị kim đâm.

Hắn liều chết chạy ra, phong bế huyệt đạo chính mình, ngất ở dưới chân núi, khiến hắn gặp được một nữ nhân không nên gặp nhất trong cuộc đời này.

“Còn có thể cử động không?”


Trong ánh nắng đầu xuân, khuôn mặt to như bàn tay quan tâm nhìn hắn.

Khuôn mặt không quá kinh ngạc, cũng không hô to gọi nhỏ giống nữ hài tử bình thường.

Hắn cho rằng nàng muốn cứu hắn, nao nao nói.

“Còn có chút sức lực, chỉ là nếu ngươi muốn cứu ta, chỉ sợ dược liệu rất khó tìm. Không biết có phiền không nếu ngươi truyền tin cho...”

“Ta nghĩ chắc là ngươi đã hiểu lầm.” Nàng đánh gãy lời hắn nói, vô cùng chân thành nói “Ý ta là, nếu ngươi còn có thể động, thỉnh ngươi bò qua bên kia, thúc phụ ta làm quan tài. Nếu ngươi chết ở cửa, không chôn ngươi đi chôn thì thật sự có chút không thể nào nói nổi. Chôn ngươi, lại phải tốn một cái quan tài mỏng.”

Hắn lúc này mới phát hiện mình ngất xỉu ở cửa tiệm bán quan tài.

Đối phương nói rõ ràng rành mạch, nhưng suýt chút nữa khiến Phong công tử tức giận mà ngất đi.


Hắn rõ ràng có thể cứu!!

Nhưng lòng tự tôn của tiểu thiếu niên rất cường liệt, đặc biệt là người được sủng đến hư ở trong cốc Phong Sầm.

Cho nên hắn trợn trắng mắt, giơ tay nằm sấp, thật sự bò sang một góc hẻo lánh.

Hắn ở bên ngoài hong gió suốt hai ngày, mắt thấy nữ tử đeo song hoàn tấn, cầm một đống bùa quỷ vẽ nhảy nhót, ở chỗ cửa tiệm quan tài kia ra ra vào vào.

Mãi sau này, Phong Sầm mới biết được.

Cha của kẻ vô tâm vô phế này, là quan chính tứ phẩm kinh thành, chỉ vì bổng lộc Khâm Thiên Giám không cao, mỗi lần về quê thăm người thân, đều giúp đệ đệ mình bán quan tài, kiếm chút bạc tiêu vặt.

Quan trọng nhất chính là, thứ này, sau này người đó có quan hệ thân thiết với hắn.

Hoàng hôn ngày thứ ba, tiểu nha đầu cầm hai củ khoai lang ngồi ở cửa gặm.

Thấy hắn nhìn qua, cúi đầu xem xét đồ vật trong tay, rất hiền lành nói.


“Ngươi muốn ăn sao?”

Đây không phải vô nghĩa sao?

Hắn đã hai ngày hai đêm không ăn gì.

Ta muốn ăn.

Ba chữ rõ ràng rất đơn giản, nhưng Phong Sầm không nói ra miệng.

Đầu nhẹ nhàng lắc.

“Ta không đói bụng.”

“Ồ.”

Nha đầu không nói gì nữa, mà ngồi xổm cách hắn càng gần hơn.

Mùi thơm nhàn nhạt của khoai lang, một mùi thơm ngọt cứ như vậy bay theo gió núi thổi đến.

Phong Sầm nuốt một ngụm nước miếng, gian nan rời tầm mắt khỏi củ khoai, đang định nói lời lẽ chính đáng gì đó, liền nhìn thấy nàng cười tủm tỉm đưa một củ chưa động đến cho hắn.

“Nếm thử đi, chính tay thúc phụ ta hấp đấy.”

Hài từ mười ba tuổi hài, còn chưa hiểu lắm cái gì gọi là thích. Chỉ là cảm thấy gương mặt tươi cười trước mặt kia, so với sắc mặt xấu xí hai ngày trước đuổi hắn đi đẹp hơn nhiều.
“Đa tạ ngươi.”

Hắn rầu rĩ lên tiếng, duỗi tay nhận lấy củ khoai.

Sau khi ăn ngấu nghiến nhét vào miệng, hận không thể gϊếŧ nha đầu thúi này.

“Thứ này sao lại chua như vậy? Ngươi cho cái gì vào?”

Hắn phun ra một nửa, còn lại nửa củ nghẹn ở trong cổ họng.

Ninh Sơ Nhị trừng mắt đôi mắt to.

“Là chua?”

Rồi sau đó lẩm bẩm “... Ta đã nói rồi, để lâu ngày như vậy nhất định là sắp hỏng rồi, còn ngon thì sao có thể cho bọn hắn ăn.”

“Ngươi biết thứ này bị hỏng?”

Phong Sầm gằn từng chữ một hỏi.

“Thật ra cũng không dám xác định.” Nàng lắc đầu.

“Chỉ là không nhớ rõ đã để bao nhiêu ngày, cho nên ta không dám ăn.”

Nhưng hiện tại có thể xác định, thứ này không thể ăn.

Đáng tiếc cho Phong tiểu công tử, ở trong cốc vẫn luôn được người khác thủ phủng nhập châu*, đâu chịu nổi lạnh nhạt bực này.
*: gần nghĩa với câu ‘nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa’.

Cơn tức giận mấy ngày qua, hơn nữa cổ họng chua xót, thế nhưng nôn ra một ngụm máu đen lớn.

Ninh Sơ Nhị vừa thấy, ăn một củ khoai mà khiến người ta thành như vậy, bị dọa đến sắc mặt trắng xanh, xoay người chạy về nhà.

Phong Sầm lại bởi vì đánh bậy đánh bạ, nôn hết dư độc ra.

Hắn khoanh chân điều tức, chỉ cảm thấy trên người lanh lẹ hơn rất nhiều.

Hắn cho rằng nàng sẽ không quay lại, lúc sau, thấy tiểu nha đầu cầm một đống lớn giấy vàng chạy vội trở về.

Vẫn nói ra mấy lời không xuôi tai như cũ.

“Vẫn còn thở? Trong nhà chúng ta còn có mấy lá bùa dùng để siêu độ, nếu ngươi có bạc vụn thì đưa cho ta, ta khẳng định sẽ gửi đi cho ngươi.”

Ngươi dùng để gửi cho quỷ chắc.

Phong Sầm buộc mình nhịn xuống cơn ác khẩu, không nói với nàng một câu nào.
Sau này hắn mới biết được.

Thật ra sư phụ hắn Viên Húc tán nhân đã sớm tìm được Ninh gia, chỉ là lúc đó hắn trúng độc quá nặng, không nên lộn xộn. Vả lại, muốn cho hắn chút giáo huấn, cho nên mới để hắn nằm ở bên ngoài.

Bụng rỗng hai ngày, cũng là để loại bỏ trọc khí trừ tịnh trong thân thể hắn.

Còn củ khoai hỏng.

Đương nhiên không có khả năng là đánh bậy đánh bạ, mà là cố ý.

Dược liệu xung khắc, biện pháp tuy xảo trá, nhưng thật sự có thể trừ bỏ độc kiến đỏ trong cơ thể.

Còn lá bùa...

Ninh Sơ Nhị xác thật muốn gửi cho hắn.

Bởi vì nàng cảm thấy, việc này căn bản không đáng tin cậy.

Nàng không tin chỉ dựa vào một củ khoai là có thể cứu mạng Phong Sầm.

Thân thể Phong tiểu công tử sau khi khỏi hẳn, chuyện thứ nhất chính là cự tuyệt nói chuyện với sư phụ mình, chuyện thứ hai chính là không ngừng trợn mắt đối với Ninh Sơ Nhị vô tâm vô phế.
Tuy rằng sư phụ đã nói, Sơ Nhị chính là tiểu chủ công bọn họ muốn tìm.

Cho dù, nàng là người sau này hắn thề sống nguyện chết trung thành.

Nhưng hắn vẫn không nhìn nàng vừa mắt.

Phong Sầm ở nhà thúc phụ Ninh Sơ Nhị một đoạn thời gian, sau đó đi theo bọn họ đến kinh thành.

Dọc theo đường đi, hắn năm lần bảy lượt muốn nói với Ninh Sơ Nhị, ngươi là nữ nhân ta ghét nhất, nhưng lại cảm thấy không có khí độ.

Hắn đại khái là chán ghét Ninh Sơ Nhị.

Lại không biết bắt đầu từ khi nào, tầm mắt hắn luôn lén dừng ở trên người nàng.

Nàng không thích lo chuyện bao đồng, không thích nổi bật, nhưng lại thích đoán mệnh. Ngày thường, nàng luôn học cha cùng ca ca nàng ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ xem sao.

“Phong Sầm, trong sách xem tướng nói, nam tử môi mỏng lương bạc (lạnh nhạt) nhất. Ngươi cũng có môi mỏng, nhưng ta lại không cảm thấy ngươi lương bạc.”
Đây là lần đầu tiên nàng ‘khen hắn’, một đôi mắt hạnh, thủy nộn thủy nộn.

Chỉ là chưa đợi hắn cao hứng, đã lại thêm một câu.

“Ngươi chỉ là có chút keo kiệt.”

Phong Sầm hơi hơi hé miệng, muốn phản bác, cuối cùng nắm chặt nắm tay chạy đi.

Ninh Sơ Nhị lớn lên khá xinh đẹp, bộ dáng an tĩnh, có vẻ điềm tĩnh.

Mỗi khi đối diện với ánh mắt như vậy, hắn nhịn không được mà đỏ bừng mặt.