Thị Lang Đại Nhân, Đừng Chạy!

Chương 37




Chương 37: Ý của Tuý Ông không phải trên rượu

Như thế, chư vị các đại nhân ngộ ra.

Liên gia đây nhìn Ninh đại nhân không vừa mắt, bằng không dựa vào thân phận của vị đại nhân này, thèm so đo một đĩa gà hấp hoa quế sao?

Vừa rồi thấy tư thái Ninh Sơ Nhị nói chuyện với huyện chúa, vài phần ‘thân mật’. Liên đại nhân sau khi nhìn thấy nàng, liền xoay người vào dịch quán.

Hiện giờ Ninh Sơ Nhị còn ôm cả đĩa thịt gà trước mặt...

Uông huyện lệnh cho rằng mình hiểu rất rõ, đứng dậy đi đến gần Ninh Sơ Nhị thì thầm nói.

“Ngài tại sao không ăn?”

Ninh Sơ Nhị lau cái miệng đầy mỡ.

Không phải đang ăn đây sao?

Uông huyện lệnh lại nói.

“Ngài tại sao còn ăn?”

Ninh Sơ Nhị không hiểu.

Rốt cuộc là ăn hay là không cho ăn.

Uông Xuân Lâm nháy mắt, nhỏ giọng nói với Ninh Sơ Nhị.


“Ý hạ quan ý lá, ngài không ăn vẫn tốt hơn. Ninh gia, ngài tuy là quan kinh thánh, nhưng quan bát phẩm, hạ quan bất tài nhưng là quan thất phẩm hơn ngài một cấp, nên chỉ điểm ngài một chút.”

“Mới vừa rồi ngài vào dịch quán không gặp Liên gia, bởi vì ngài quá mức thân cận với huyện chúa. Người sáng suốt đều nhìn ra, Thánh Thượng muốn Trình huyện chúa cùng đi, đương nhiên là muốn kết cửa hoàng thân này, ngài nói ngài tự dưng lại nhảy ra giữa đường thế này?”

“...”

Ninh Sơ Nhị trừng mắt Uông Xuân Lâm, rất chân thành nói.

“Ta phụng chỉ đến lấy bánh cuộn thừng.”

“Vậy ngài nên lấy đi, đừng chạy đến đây nữa.”

Uông Xuân Lâm hận sắt không thành thép liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Chúng ta làm cấp dưới, phải thời thời khắc khắc hiểu ý cấp trên. Ngài nhìn cả một bàn tiệc mãn nhãn như vậy chỉ có một con gà, còn ngài lại lấy hết, ngài nói xem đây là chuyện gì?”


Nhưng thứ này là Đông Quan hiếu kính cho nàng.

Nàng ở cũng một chỗ với Đông Quan, cũng coi như là cấp trên.

Ninh Sơ Nhị chọc chọc đầu gà.

“Theo ý của ngài, hạ quan phải làm thế nào?”

Lại nhổ ra?

Uông Xuân Lâm lắc đầu ngán ngẩm.

“Đương nhiên là gắp cho Liên gia.”

Đây là lễ nghi tối thiểu, thừa dịp con gà này còn chưa động nhiều, đưa mấy miếng qua, cũng coi như làm đúng.

Uông Xuân Lâm tự nhận cách làm này, thứ nhất có thể khiến Liên Thập Cửu trên mặt thuận tâm, thứ hai cấp cho Ninh Sơ Nhị ân huệ, coi như đủ mua đủ bán.

Nơi nào biết được, Ninh Sơ Nhị không chỉ đủ nhưng mà là đủ ngốc.

Nàng học theo đem toàn bộ thịt gà ‘dọn’ đến gần Liên Thập Cửu.

“Còn thừa lại cái chân, ăn không? Hương vị thật ra không tệ.”

Nhưng hắn không thích hoa quế, đại khái là không thích.


Uông Xuân Lâm chỉ cảm thấy một trận chóng mặt nhức đầu.

Ý của hắn muốn, lần này Ninh Sơ Nhị nên bồi tội, hiện giờ gióng trống khua chiêng như vậy, chẳng lẽ không phải là khiêu khích.

Hai người lúc trước ngồi cách xa, Ninh Sơ Nhị hiện giờ bưng đĩa đi lên, thuận thế ngồi xuống vị trí của Uông huyện lệnh, bên cạnh Liên Thập Cửu.

Uông Xuân Lâm nhắm mắt, lường trước việc xuất hiện cảnh máu chảy thành sông thảm không thể nhìn. Nào biết, hai người đều ngồi bình yên vô sự không có việc gì.

Liên Tiểu Gia thong thả ung dung cầm lấy đôi đũa, tuy không động đến đĩa gà hấp hoa quế kia, nhưng cũng ăn tự tại.

Còn không phải là không muốn thấy nam nhân khác đối tốt với nàng sao.

Phong Đại cốc chủ trợn trắng mắt ăn mì nhìn rau xanh trước mặt, gõ nhẹ vào miệng bát nói với Đông Quan.
“Gắp cho ta miếng thịt.”

Nghe thấy Tần Hoan rất ôn nhuận đáp lại một câu.

“Muốn ăn thì tự mình gắp.”

Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người khó tránh khỏi thôi bôi hoán trản* một phen.

*: chén qua chén lại.

Liên Thập Cửu là cao thủ lăn lộn trên quan trường đã lâu, đương nhiên nâng ly không cần nói lời nào.

Trái lại Ninh Sơ Nhị, có vẻ có chút không chếnh choáng.

Không phải người khác kính rượu nhiều, mà là nàng cướp rượu quá nhanh.

Mọi việc đương nhiên có chút ngọn nguồn.

Ninh Sơ Nhị làm như vậy, hoàn toàn bởi vì trong bữa tiệc, Trình Nguyên huyện chúa vẫn luôn ám chỉ mọi người kính rượu Liên Thập Cửu.

Túy Ông chi ý, ngốc tử  cũng biết không ở trên rượu.

Ninh gia Tiểu Nhị nhìn thấy có chuyện không hay, đương nhiên xung phong nhận việc chắn rượu.

Tàn tiệc, Liên Tiểu Thú tỉnh dậy, Liên Thập Cửu đứng dậy nhìn một lần, cho hắn ăn chút điểm tâm rồi ru hắn ngủ lại.
Dù sao cũng là hài tử, không chịu đựng được đi xe mệt nhọc.

Lúc trở lại, Ninh Sơ Nhị đã ghé vào trên bàn mơ màng sắp ngủ, nhưng đôi mắt hạnh kia cố gắng chống đỡ không chịu nhắm lại.

Ninh Sơ Nhị nói với Liên Thập Cửu.

“Chàng không được uống rượu.”

Liên Tiểu Gia nhấp môi nhìn nàng, trên mặt cười như không cười.

“Ta không uống, nàng đến uống?”

“Ân, ta uống.”

Nàng làm bộ còn muốn lên, bị hắn duỗi tay đè lại.

“Vì sao thay ta uống?”

Ninh Sơ Nhị nhíu mày suy nghĩ một hồi, giữa lông mày lãnh được vẽ ngạnh hiếm khi lộ ra tư thái của nữ nhi gia.

Nàng lặng lẽ đến gần hắn, nửa bàn tay ghé vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói.

“Dù sao đừng uống. Bởi vì ta cảm thấy nếu chàng say, Trình Nguyên nhất định sẽ nghĩ cách để ngủ với chàng.”

Nàng hẳn là đã say, bằng không sẽ không nói ra lời mất mặt như vậy.
Mùi rượu nồng nặc cùng mùi hương thanh đạm trên người nàng, đập vào sườn mặt Liên Thập Cửu.

Cái tay nhỏ mềm mại không xương, vô tình đụng vào quá vành tai.

Hắn uống ngụm nước trà, hầu kết nhẹ giọng hỏi.

“Vậy còn nàng? Có muốn ngủ với ta?”

Giọng nói hơi khàn khàn, có chút lười biếng thuộc về hắn, có chút lười biếng, lại có chút quyến rũ.

Ninh Sơ Nhị có chút tâm hoảng ý loạn, che lại gương mặt nháy mắt đỏ bừng, ngoan ngoãn nằm bò lên bàn giả chết.

Liên Thập Cửu cười nhạt như thường, dưới tay áo rộng bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay có chút lạnh lẽo của nàng.

Không muốn sao?

Dù sao là hắn suy nghĩ.

Trình Nguyên ngồi ở phía trước, tuy cách khá gần, vẫn không nghe thấy hai người nói gì.

Chỉ nhìn thấy Liên Thập Cửu cầm lấy chén rượu của nàng, uống một hơi.
Một ngày đó, tinh thần của hắn thật sự khá tốt.

Mỉm cười nâng chén, người trên bàn đều uống ngã trái ngã phải.

Trình Nguyên cũng uống đến có chút mơ màng, vốn định chờ hắn uống nhiều ra chủ ý thân cận một phen.

Trình Nguyên rời đi, người trên bàn tiệc nghe thấy Liên Tiểu Gia nói một câu: “Đều giải tan đi.” Giống như được đại xá, sôi nổi chắp tay rời đi.

Trên bàn tiệc có chút hỗn loạn, chỉ còn lại Liên Thập Cửu cùng Phong Sầm hai người đối diện.

Phong Sầm đứng lên, không nói một lời đặt tay lên vai Sơ Nhị, muốn mang nàng rời đi.

Hắn vẫn luôn không nói gì.

Rốt cuộc nhìn thấy nữ nhân mình thích tận hết sức lực giúp nam nhân ‘khác’ chắn rượu, hắn trầm mặc ngồi ở bên cạnh nàng, còn có thể biểu hiện ra khí độ tốt nhất.

Liên Thập Cửu nhìn cái tay trên vai Sơ Nhị, chậm rãi buông chén rượu.
“Nữ nhân của ta, ta sẽ chiếu cố.”

Hai tay, nhanh chóng giao thủ trong không trung.

Đợi đến khi Liên Tiểu Gia sử dụng hết mấy chiêu thức có thể nhớ được, có vẻ kỹ (kỹ năng) không bằng người.

Phong Sầm nói.

“Quên mấy cái chiêu đáng bỏ đi của ngươi đi.”

Liên Thập Cửu rất tán đồng gật đầu, sau đó rất đúng lý hợp tình nói với Chiêu Tài.

“Gọi mấy người bọn hắn vào đây, đem Phong Sầm quăng ra ngoài.”

Cho nên đôi khi không thể không thừa nhận, có tiền, cùng có người, vĩnh viễn là người có đạo lý.