Chương 2: Gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây!
Đông Quan vẫn luôn cảm thấy, đại nhân nhà hắn là người trầm ổn.
Chí ít, mấy tháng này hắn đi theo bên người đại nhân, đều nhìn thấy hắn một bên cắn hạt dưa, một bên bộ dáng nhàn nhã giương mắt nhìn trời.
Nhưng giống như bây giờ, nằm bò trên quầy của người ta, chỉ vào mũ cánh chuồn trên đầu, rít gào lại là lần đầu tiên.
"Bản quan chính là Khâm Thiên Giám chính bát phẩm Linh đài lang, chẳng lẽ chút bạc này cũng không cho nợ? Năm ngàn lượng bạc một khối đồ rửa bút, các ngươi sao không đi ăn cướp?"
Không phải nàng muốn dùng mũ quan mũ đè người, mà thật sự là quản sự cửa tiệm này quá khó chơi.
Nói hết lời ngon ngọt vẫn không chịu nhượng bộ nửa điểm.
Quản sự mỉm cười, vẻ mặt kính cẩn nghe theo.
Ban ơn lấy lòng?
Ninh Sơ Nhị cướp tờ định giá trong tay hắn.
"Hai đồ vật định giá 4800, ngươi lại bắt ta bồi thường năm ngàn lượng, đây là bán nhân tình cho nhà ai?"
Bị nhìn thấy sổ sách, quản sự cũng không kinh hoảng chút nào.
"Đây là quy củ chưởng quầy chúng ta định ra. Phàm là hàng hóa bị đại nhân trong triều đánh vỡ, đều phải thu thêm một trăm lượng bạc. Chức quan càng cao thu càng nhiều, ngài là quan chính bát phẩm, đã xem như cực tiện nghi."
Cái này gọi là gì?
Ninh Sơ Nhị trợn tròn mắt.
"Bạc của mệnh quan triều đình các ngươi cũng dám hố? Coi bản quan là kẻ ngốc?"
Quản sự cúi đầu, lấy quan ấn trên quầy hàng cho Ninh Sơ Nhị nhìn.
"Vậy thì vật này, tiểu nhân sai người đưa đến Bảo Ti. Quan ấn chính là ấn tín của quan viên, tiểu nhân đương nhiên không dám tàng tư."
Luật lệ Đại Yển, người nào làm mất quan ấn, tùy theo mức độ sẽ bị trừng phạt. Loại tình huống giống như nàng, tùy tiện cầm quan ấn ở cửa tiệm, chính là bất kính với Thánh Thượng, sung quân cũng coi như nhẹ.
Ninh Sơ Nhị hít sâu một hơi, cả giận nói.
"Ngươi cho rằng như vậy là có thể uy hiếp bản quan sao? Đông Quan!!"
"Hạ quan đây."
"Đi gọi tất cả mấy tên quan chính đến đây, mượn bạc!"
Đông Quan: "..."
Đại nhân nhà mình gặp nạn, thuộc hạ dưới trướng đương nhiên phải ra sức giúp đỡ.
Nhưng đôi khi, luôn có chuyện muốn mà không giúp gì được.
"Đại nhân, ngài biết nương tử ta là người lợi hại, bạc đều do nàng quản."
"Đại nhân... Chỗ hạ quan có năm lượng."
"Ta có ba lượng.."
Thậm chí còn có người.
"Đại nhân, nếu ngài bị sung quân, vị trí Linh đài lang có thể đến lượt hạ quan hay không..."
Ninh Sơ Nhị giận run tay, chén trà mới vừa bưng lên lại nện xuống mặt đất.
"Đến lượt tôn tử ngươi thì may ra!"
Không ngờ, vừa nghe thấy âm thanh này vang lên, đã nhìn thấy quản sự cầm bàn tính nhỏ, cười tủm tỉm đến gần.
"Cái chén trà đại nhân vừa đập vỡ là sứ cổ nhữ diêu. Tuổi thọ và hoa văn không được đẹp, nên tính là hai ngàn năm trăm lượng bạc."
Ninh Sơ Nhị nghe vậy kinh hãi.
"Cửa tiệm các ngươi làm bằng vàng à? Chén trà chiêu đãi khách nhân cư nhiên dùng đồ sứ cổ?"
Quản sự mỉm cười khom người.
"Hồi đại nhân, chỉ có người đến bồi thường bạc chúng ta mới dùng cổ sứ. Chưởng quầy chúng ta đã nói, con người sau khi bị hố đều không có tâm tình tốt, đập vỡ cái chén, làm rơi cái ấm đều là chuyện cực kỳ bình thường. Trong tiệm chúng ta năm nào cũng giữ lại một đống chén trà chờ người đến đập. Nếu ngài nếu còn chưa hết giận, có thể đánh tiểu nhân, tát vào mặt 300 lượng, túm tóc 50 lượng, bạt tai..."
"Gọi chưởng quầy các ngươi chưởng quầy ra đây!!!!"
Cảm xúc của Ninh đại nhân lúc này hoàn toàn bạo phát.
Vung ống tay áo xông vào phòng trong.
Nàng thật ra muốn nhìn, vị chưởng quầy lòng dạ hiểm độc này rốt cuộc là ai?!
Quản sự nhìn thấy Ninh Sơ Nhị hùng hổ cũng hoảng sợ, vội vàng gọi tiểu nhị đến cản.
Trong lúc nhất thời xô xô đẩy đẩy, thật sự có ý muốn đập phá quán .
Đang lúc nháo đến túi bụi, rèm phòng trong bị xốc lên.
Một nam tử thân mặc áo gấm đính hạt châu trên vai, bên ngoài khoác áo choàng lông chồn dựa cửa mà đứng. Dáng người hơi mảnh khảnh, ngũ quan lại cực kỳ ưu tú, chỉ có đôi mắt còn mang vẻ ủ rũ theo chưa tỉnh ngủ, đánh một cái ngáp dài đi ra ngoài.
"Gọi ta?"
Âm thanh trong phòng đột nhiên dừng lại.
Mấy vị quan chính sau khi thấy rõ người đến, vội vàng tiến lên hành lễ.
Không phải bởi vì chưởng quầy Thượng Thiện Cư một thân khí phái, mà quan trọng hơn là.
"Liên, Liên đại nhân!"
Vị chưởng quầy của Thượng Thiện Cư chính là con của Hộ Bộ thượng thư, quan chính tam phẩm Hộ Bộ thị lang Liên Thập Cửu, dưới chân kinh thành có mấy ai không biết đến vị công tử này.
Một năm trước, vị thiếu gia này đột nhiên thỉnh cầu đến Nguyên Châu, đã trở lại sao?
"Bên ngoài không cần câu nệ."
Liên Thập Cửu tùy ý ngồi xuống ghế thái sư ở một bên, coi như không liên quan đến mình ngồi xem náo nhiệt, nhận chén trà người hầu đưa tới.
"Đang nói chuyện gì vậy?"
Đây là tư thái cực kỳ ôn nhuận, nhưng không ai ở đây dám nói tiếp.
Cần biết thế lực Liên gia ở trong triều, không chỉ là trọng thần đơn giản như vậy.
Không ai biết, lòng bàn tay của Ninh Sơ Nhị dưới tay áo đã nắm chặt thành quyền. Cũng không ai biết, sau khi nghe được giọng nói của người nọ, vẻ mặt nàng có bao nhiêu khiếp sợ.
Nàng sớm nên nghĩ đến.
Có cửa tiệm như vậy, lại định ra rất nhiều quy củ xảo quyệt, ngoại trừ hắn, còn có ai có thể.
Ánh mặt nhạt nhẹo thuộc về người kia quét qua trên mặt nàng, Ninh Sơ Nhị đành phải căng da đầu bước lên trước.
"Hạ quan, bái kiến Liên đại nhân."
Nàng cứng đờ hành quan lễ, tận lực làm cho nụ cười trên mặt tự nhiên hơn một chút.
Hắn lại không hề nhìn nàng, cúi đầu thổi mạnh chén trà.
"Thật hiếm khi thấy Ninh đại nhân."
Một năm ba tháng.
Nhưng là, đã lâu không thấy.
Cả phòng rơi vào trạng thái im lặng khó tả.
Quản sự đứng ở một bên, thấp giọng hồi bẩm lại nguyên do sự tình, chỉ còn lại người kia ngẫu nhiên trả lời một hai tiếng.
"Ninh đại nhân định khi nào trả tiền?"
Rất lâu sau, hắn mới nói như vậy.
Việc công xử theo phép công, chưa từng có thêm trách móc nặng nề.
Ninh Sơ Nhị lại xấu hổ tột đỉnh.
Nàng đã từng tưởng tượng vô số lần, cảnh tượng khi hai người gặp lại.
Hoặc coi như là người lạ, hoặc giả vờ chào hỏi như người không quen biết. Tuyệt đối không phải như bây giờ, thiếu hắn... bạc, đứng ngơ ngác trước mặt hắn.
"Hạ quan..."
Một góc quan bào đột nhiên bị người khác kéo một chút.
Ninh Sơ Nhị nhìn thấy Đông Quan vẫn luôn im lặng nãy giờ, từ trong cổ áo lấy ra một khối ngọc bội.
"Đại nhân, khối ngọc bội gia truyền này cũng có chút giá trị, có thể mang đi cầm, phần còn lại chúng ta có thể kiếm tiếp."
Bộ dáng kia, rất trượng nghĩa.
Nàng nhìn về phía hắn.
"Nhưng đây là đồ nương người đưa cho ngươi dùng để cưới vợ."
"Chờ có bạc thì chuộc lại là được."
Ninh Sơ Nhị thừa nhận, nàng không thích Đông Quan ngu ngốc, nhưng lúc này, nàng thật sự cảm thấy hắn ngốc, trong lòng nàng đặc biệt ngốc.
"Lấy cái gì đi chuộc?"
Dựa vào bổng lộc ít ỏi của Khâm Thiên Giám, mười năm cũng không kiếm được.
"Chính là nương ta nói, lúc nên nịnh bợ đại nhân thì cần phải lựa chọn, bằng không đại nhân sẽ cho ta đeo giày nhỏ."
Cái danh thanh quan của nàng có bao nhiêu...
"Ngươi cứ từ bỏ, ta cũng không dám bảo đảm về sau sẽ không cho ngươi đeo giày nhỏ. Mau thu hồi những thứ này lại đi."
Ninh Sơ Nhị là kẻ ức hiếp người nhà, cũng không phải thiện lương, nhưng loại việc lấy đồ vật áp đáy hòm của cấp dưới mang đi cầm đồ, nàng không làm được.
Đông Quan lại là người thẳng tính, hai người khó tránh khỏi một trận đưa đẩy.
Cuối cùng Ninh Sơ Nhị nóng nảy, trực tiếp giơ tay nhét ngọc bội vào trong áo hắn.
"Đừng nói nhảm nhiều như vậy."
Cùng với âm cuối của câu kết thúc, là tiếng vang chén trà rơi xuống đất.
Thần sắc Liệt Thập Cửu nhàn nhạt thu tay lại, nhìn đồ sứ vỡ vụn trên mặt đất.
"Ninh đại nhân muốn thể hiện tình đồng liêu, thỉnh cầu dời bước đến Khâm Thiên Giám. Ở đây, e rằng đã chọn nhầm chỗ."
Ninh Sơ Nhị nhanh chóng thu tay về.
"Ta... Liên đại nhân, bạc hạ quan nhất định sẽ trả. Chỉ là hiện tại thật sự không có nhiều như vậy, mong đại nhân có thể thư thả cho ta mấy ngày."
"Lời này ngược lại quá khách khí."
Liên Thập Cửu chậm rãi đến gần Ninh Sơ Nhị, nghiêng đầu thì thầm.
"Dù thế nào đi nữa, bản quan cũng từng cùng muội muội... Ninh đại nhân cùng chung chăn gối, chút nhân tình mọn này vẫn phải cho."
Thân ảnh thon dài, che lấp ánh nắng chiều bao phủ đỉnh đầu Ninh Sơ Nhị. Giống như dệt thành mạng nhện, khiến người ta khó có thể nhúc nhích.
"Quan ấn ta mang đi trước, khi nào có bạc, lại đến đây chuộc ."
Buổi chiều hôm đó, Ninh Sơ Nhị định nghĩa đây là quá khứ hoang đường nhất từ lúc sinh ra đến nay.
Mũ quan lệch khỏi đầu, vợ trước thiếu tiền chưa trả, thần sắc đạm nhiên, chồng trước vung tiền như rác, liệu có cuộc hội ngộ nào tồi tệ hơn thế này không?
Đáp án là, có.
Hơn nữa cuộc sống sau này, sẽ càng thêm hoang đường hơn cuộc hội ngộ này.