Chương 19: Nhi tử phúc hắc
“Nãi nãi không cần tức giận, nương làm không tốt ở đâu, ngài nói nàng là được.”
Trong một góc, thân ảnh nho nhỏ kia đột nhiên chạy ra, hai tay bé nhỏ chắp tay trước ngực không ngừng thi lễ.
Khuôn mặt nhỏ bụ bẫm, khóc đến nước mắt nước mũi đều tụ ở một chỗ, thật sự khiến người khác đau lòng không thôi.
Liên Phương thị không nghĩ rằng hài tử lại ở chỗ này, vội vàng ôm tôn nhi vào trong ngực.
“Nãi nãi không tức giận, nãi nãi không tức giận.”
Ninh Sơ Nhị cứng đờ nhìn một màn trước mặt, nhưng lại khiếp sợ nhiều hơn cảm động.
Chỉ có nàng biết, thứ trên mặt Liên Hấp, căn bản không phải nước mắt, mà là ... nước miếng của hắn.
Nghĩ đến cái miệng lớn của Liên Tiểu Thú phun nước bọt lên tay, nhanh như bay lau lung tung vào mặt trước khi chạy đến.....
Hoặc có lẽ, đây là kế thừa từ phụ thân hắn, bản năng sinh ra đã có sẵn.
Ninh Sơ Nhị trong lòng có chút hiểu được.
Hy vọng sau khi Liên Hấp lớn lên, không cần bởi vì đoạn “bất kham quá vãng”* khi còn bé mà hối hận.
*: quá khứ không mấy êm đẹp
Bằng không, nàng thật sự không đành lòng.
Nhưng mà sự lo lắng rõ ràng là dư thừa. Bởi vì rất nhiều năm sau, Liên Hấp còn có thể mặt dày vô sỉ lôi kéo tay tức phụ mình, vui sướng đàm luận tuổi thơ ấu của mình, mặt mang kiêu ngạo.
Đây tất nhiên là chuyện sau này.
Lại nói đến Liên phu nhân bên này, mắt thấy tôn nhi mình khóc cạn nước mắt, đâu còn có tâm tư gì.
“Hai người lớn cũng không trông được một hài tử.”
Khi rời khỏi Liên phủ, Liên Phương thị mang theo mấy món đồ cổ ngọc mới của Liên Thập Cửu.
Không phải thứ này có bao nhiêu hiếm lạ, mà là Liên thượng thư kiêng kị nhất chính là loạn hoa bạc*.
*: tiêu bạc phung phí
Lần trước bởi vì Liên Thập Cửu mua một bình sứ trắng Nhữ Diêu, dưới sự tức giận của Liên Dụ liền bị niêm phong ba cửa hàng.
Hiện giờ một túi đồ cổ lớn...
Liên Tiểu Gia sắc mặt có chút khó coi.
Liên Phương thị kiêu căng ngạo mạn bước đi, khuỷu tay của nhi tử mình luôn hướng ra ngoài, bà phải tô điểm thêm một chút để đền bù cho mặt mũi của mình.
Ninh Sơ Nhị vừa rồi phải dựa vào hắn giải vây, nhìn thấy hắn như vậy, không khỏi an ủi nói.
*: không thấu tình đạt lý
“Bộ đồ rửa bút bạch ngọc kia, là dùng cả khối tinh thạch Ngọc Sơn mài giũa ra.”
Liên Thập Cửu chậm rì rì nói thêm một câu này.
Ninh gia Tiểu Nhị liền không nói.
Tinh thạch Ngọc Sơn, ngàn lượng hoàng kim khó mua được, hắn cư nhiên mài thành hai khối đồ rửa bút lớn bằng bàn tay.
Cha ngươi cho dù niêm phong toàn bộ cửa hàng của ngươi, cũng là đùng!
Có Liên Phương thị ngầm đồng ý, xem như vì Ninh gia mở một cánh cửa nhỏ, Ninh Trung Thu cùng Ninh lão phu nhân cũng có cơ hội gặp Tiểu Thú.
Ninh Trung Thu sinh hạ lúc nhị lão Ninh gia ở tuổi 37, nhỏ hơn 17 tuổi so với Sơ Nhị. Khi Ninh Sơ Nhị mớivừa gả cho Liên Thập Cửu, vẫn là tiểu hài tử ngốc nghếch chỉ biết chảy nước dãi.
So với Ninh Sơ Nhị, Trung Thu coi như thông tuệ. Nhưng so với Liên Hấp, vẫn là kém hơn.
“Tiểu cữu cữu, chờ Tiểu Thú trưởng thành, nhất định sẽ mua cho người nhiều đồ ăn ngon.”
“Tiểu cữu cữu, nghe nói người còn tuổi nhỏ đã đến cò trắng thư viện, giỏi quá.”
“Tiểu cữu cữu...”
Chỉ vì mấy tiếng tiểu cữu cữu này, Ninh Trung Thu cơ hồ tiêu hết tiền mừng tuổi của mình.
“Nhị tỷ tỷ, ta không bao giờ chơi cùng Tiểu Thú nữa.”
Ninh Trung Thu lau nước mắt, cúi đầu nhìn túi tiền khô quắt của mình, mặt đầy ủy khuất.
Ninh Sơ Nhị trong lòng băn khoăn, yên lặng nhét hai lượng bạc cho hắn.
“Lấy đi, đi mua thứ mình thích.”
Nhưng ngày hôm sau, mấy thứ đồ vật được mua bằng bạc này lại vào trong tay Liên Tiểu Thú.
Trung Thu nói.
“Nhị tỷ tỷ, Tiểu Thú ngày hôm qua hôn ta, còn khen ta lớn lên đẹp.”
Ninh Sơ Nhị giương mắt nhìn đệ đệ mình, sau khi bị lừa còn vui mừng, trong lòng không có một chút phiền muộn.
Nếu Ninh Trung Thu chưởng quản Hộ Bộ, phỏng chừng sẽ bị Liên Hấp lừa rất nhiều bạc.
Đây chỉ là một giả thiết, nhưng trong tương lai gần, chuyện này lại thật sự biến thành hiện thực.
Ninh Trung Thu trở thành Hộ Bộ thượng thư nghèo nhất từ trước đến nay, Liên Tiểu Thú lắc lư đến Hình Bộ, quan hệ giữa hai cậu cháu, vẫn luôn là người vay tiền cùng người bị vay tiền...
Hiện nay tạm thời không nói.
Đảo mắt trời đã rơi tuyết, cây cối kết thành băng, Ninh gia Tiểu Nhị bị gọi vào Tư Thiên điện.
Xương cốt già của Giám chính đại nhân run rẩy một phen, nói lời thấm thía với nàng.
“Thánh Thượng muốn vào ngày mồng một tết, tế lễ cửu châu mười ba cung, vì Lục hoàng tử cầu phúc. Ngươi thân là người chưởng quản lễ tế, chuyện này giao cho ngươi làm.”
Ninh Sơ Nhị nghẹn họng trân trối nhìn Lưu Giám chính.
“Đại nhân, cửu châu mười ba cung là đại kỳ (lễ cầu nguyện lớn). Hạ quan tuổi còn nhỏ, chỉ sợ khó đảm nhận được trọng trách.”
Cái gọi là đại kỳ, đó là chín chỗ dưới mười ba tinh vị, bày biện phúc đàn theo ngũ hành. Một bên bích thanh lưu li, một bên minh tử phất trần, cùng chín bức tượng kim phật nạm ngọc, khai đàn nhảy xướng, tương tự như điệu Tát Mãn vũ thời kỳ Long Hưng.
Đại lễ phức tạp như vậy, thường vào những lúc có nạn hạn hán, hoặc là trưng binh (chiêu mộ binh lính) xuất chiến mới có thể cử hành. Vật dụng dùng trong quá trình này lại cực kỳ quý giá, cho nên đã rất lâu không dùng đến.
Mà nay muốn mở đại kỳ như vậy, lại chỉ vì một tiểu hài tử mới sinh ra không bao lâu, thật sự buồn cười.
Mấu chốt nhất chính là, những người ở Khâm Thiên Giám từng tham gia loại nghi lễ cũng đã tắt thở, ngay cả phụ thân còn sống, cũng chỉ là biết rất ít.
“Tuổi nhỏ mới cần rèn luyện.”
Lưu Giám chính nhìn nhìn khắp nơi, vẫy tay ra hiệu cho Ninh Sơ nhị đưa lỗ tai lại đây.
“Thánh Thượng chẳng qua là muốn náo nhiệt. Lễ đại kỳ, trừ bỏ đám người xương cốt già chúng ta, đâu còn có người nào biết. Ngươi chỉ cần học theo trong sách, nhảy nghiêm túc là được.”
Ăn cơm Thiên gia (người nhà trời), cần có chút hạ sách như vậy. Lưu Nguyên Châu đã qua tuổi sáu mươi, bảo hắn đi nhảy, còn không bằng giày vò hắn.
Ninh Sơ Nhị trừu khóe miệng nhìn hắn.
“Đại nhân, ở Khâm Thiên Giám không tìm ra người khác có thể thay ta sao? Tiết Chương đang cùng Khắc Lậu, hai vị đại nhân duyệt lịch so với hạ quan có tư lịch (tư cách và kinh nghiệm) hơn, cũng có thể đảm nhiệm.”
“Nhưng bọn họ đều tặng lễ cho ta, ta không thể bảo bọn hắn làm.”
Lưu Giám chính vô cùng thẳng thắn thành khẩn nói, chòm râu hoa râm nhìn rất cao thâm.
“Hạ quan, cũng có thể tặng lễ cho ngài.”
Ninh Sơ Nhị đếm trên đầu ngón tay, trong phòng nàng còn có hộp trà xanh Lục An, vừa vặn cho hắn.
“Không cần. Thứ này luôn luôn phải có người nhảy, Khâm Thiên Giám chúng ta vừa lúc để lại ngươi.”
Hoá ra, mấy vị đại nhân phía trên nàng đều đưa xong rồi?
Đáng tiếc gần đây nàng đều đem tâm tư đặt hết trên người Phì Phì, thậm chí còn chưa bao giờ nghe được tin tức quan trọng như vậy.
Lưu Giám chính vỗ vỗ bả vai Sơ Nhị, xoay mặt cầm cái hộp nhỏ đưa cho nàng.
“Trà xanh Lục An này, ngươi cầm đi uống, không đủ lại bảo ta. Ngươi phải biết rằng, bản quan vẫn luôn thưởng thức ngươi.”
Vào đông, gió lạnh thổi bay lá khô trên cây, thê lương đến mức không nhìn ra dấu vết của sự sống.
Ninh đại nhân ngây ngốc đứng trước cửa Tư Thiên điện đang đóng, cảm thấy sinh mệnh giống như thần vũ (thần nhảy), cho dù ngươi thành kính như thế nào, đến lúc xui xẻo vẫn là xui xẻo.