Thì Là Của Anh

Chương 23: Đi công tác




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Min

Beta: Tanya Vu



Tử Ngôn ngồi trong WC rất lâu mà nét đỏ ửng trên gương mặt cô vẫn không nhạt đi, cho đến tận khi bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa nhẹ nhàng, cùng với giọng nói dễ nghe của Giản Dật, “Tử Ngôn, điện thoại của em reo này.”

Tử Ngôn vội vã vỗ mặt, giữ mình bình tĩnh ra khỏi W.C, Giản Dật đưa điện thoại cho cô, Tử Ngôn không dám nhìn anh, chỉ nói nhanh tiếng cảm ơn rồi cầm lấy điện thoại đi ra ban công.

Giản Dật không khỏi cười cười.

Là điện thoại của Tiểu Ngư, Tử Ngôn vừa nhận liền nghe được Tiểu Ngư lớn giọng nói: “Tử Ngôn, tiểu thuyết của cậu bị người ta bôi nhọ?”

“Bôi nhọ gì cơ?” Tử Ngôn ngơ ngác.

Giản Dật đem nước đến phòng khách, vừa lúc nghe được Tử Ngôn nói, trong lòng cũng hiểu ra mọi chuyện.

“Truyện của cậu bị chấm điểm xấu hàng loạt, nhiều lời công kích ác ý, thậm chí trên Bích Thủy (Bishui)(*) có nhiều bài viết lên án cậu đạo văn để kiếm điểm, còn ghim trên đầu trang. Bây giờ khu bình luận dưới truyện của cậu bị ảnh hưởng nặng nề, cậu nổi tiếng rồi……”

(*)App 碧水 Bishui Live là app cho điện thoại có tích hợp các tiện ích như hẹn hò, game, livestream, nhận quà, tám chuyện và nhiều thứ khác nhưng nổi nhất là livestream và hẹn hò

“Ầy, ai lại rảnh rỗi quá vậy, chán quá hay gì.” Mặt Tử Ngôn nhăn tít lại.

Tắt điện thoại đi, Tử Ngôn vào Tấn Giang xem tiểu thuyết của cô, quả nhiên, thật sự là khu bình luận bị ảnh hưởng nặng nề, không chỉ là <<Ám Dạ>> mà các bộ truyện khác cũng bị công thành đoạt đất, Tử Ngôn không khỏi nhún vai.

“Sao vậy, có chuyện gì xảy ra rồi ư?” Giản Dật đi đến hỏi cô.

Tử Ngôn lắc đầu cất điện thoại đi, cười đáp, “Không có gì, việc nhỏ thôi.”

Giản Dật sâu xa liếc nhìn cô một cái, nhìn dáng vẻ của cô hình như không mấy bận tâm đến những ngôn luận trên mạng, không thấy cô mất vui chút nào.

Tử Ngôn thấy anh cứ nhìn mình, bèn ho nhẹ một tiếng dời mắt đi, “Đàn anh, em còn có chuyện phải làm nên em đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho khỏe, đừng ăn cay ăn mặn quá nhé.”

Tử Ngôn cầm ba lô lên đi ra ngoài, bỗng nhiên một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô, rồi ngay sau đó cô lọt vào trong một cái ôm rộng lớn.

Thân thể Tử Ngôn cứng đờ, quẩn quanh cô là mùi thuốc nhàn nhạt, như thể thuốc gây nghiện, khiến cô không khỏi hoảng hốt.

Bàn tay to lớn của Giản Dật đặt trên eo cô, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của cô, khẽ nói, “Thả lỏng nào, anh cũng không phải là con hổ già.”

Tử Ngôn nghẹn một hồi mới thở nhẹ một hơi, cánh tay rủ hai bên người cũng chầm chậm nâng lên ôm lấy eo anh, đầu cũng khẽ tựa lên vai anh.

Khóe môi Giản Dật gợi nên một nụ cười, đôi tay ôm cô càng thêm chặt hơn, nghiêng đầu thỏ thẻ bên tai cô, “Ngày mai anh phải đi công tác rồi, khi anh không ở nhà, em đến nhà giúp anh tưới hoa, cho cá ăn, có được không?”

“Ơ?” Tử Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh phải đi công tác sao?”

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy sự thất vọng của cô bé, Giản Dật rất vừa lòng, xoa tóc cô, “Ừm, vậy nên mấy ngày tới anh không ở đây, nếu có ai tỏ tình với em, thì phải nhớ cho rõ em đã là hoa đã có chủ rồi đấy.”

Tử Ngôn hãi.



Giản Dật đi công tác, Tử Ngôn thấy mình bỗng mắc một loại bệnh, cái bệnh tương tự như của Y Bình(*) ấy: ngày đầu tiên Giản Dật đi, nhớ anh; ngày thứ hai Giản Dật đi, nhớ anh; ngày thứ ba, thứ tư, thứ năm Giản Dật đi….nhớ anh, nhớ anh, vẫn nhớ anh….

(*) Y Bình, một nhân vật trong bộ phim Tân Dòng sông ly biệt.

Vì thế đến tối hôm nay, sau khi gọi điện thoại với Giản Dật xong, Tử Ngôn liền nhắn tin qua cho anh, 【Đàn anh ơi, em nhớ anh.】

Vừa gửi xong Tử Ngôn đã rất thẹn thùng, qua một hồi lâu sau, Giản Dật chỉ trả lời cô bằng một chữ 【Ừ】, Tử Ngôn bĩu môi nằm trên giường hầm hừ, bình tĩnh ghê chưa.

Bên này, Giản Dật nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ, tay siết chặt điện thoại, từ khóe mắt đến đuôi mày đều nhiễm tình nồng ý đậm, hai người tâm linh tương thông, anh cũng nhớ cô lắm, hóa ra thích một người, là nóng lòng muốn về nhà, là khi nhớ đến cô, tim sẽ rung động.

Tử Ngôn lên weibo, đã mấy ngày rồi cô không lên weibo, cô cho rằng mình không để ý đến thì những người bình luận dưới truyện của cô hay trên weibo sẽ ngừng không bàn tán nữa, nhưng cô nghĩ sai rồi, chuyện ngày càng trầm trọng hơn, các fan của cô đang chiến với những người trên weibo và trên cả Tấn Giang, nên có thể nói weibo của cô đang rơi vào tay giặc thật rồi.

Tử Ngôn không đưa ra lời bác bỏ, thứ nhất con người cô rất ghét sự phiền toái, thứ hai cô cảm thấy những việc nhỏ thế này thì mồm năm miệng mười cũng không thể nói rõ được, vậy nên cứ kệ bọn họ thôi, thích đọc thì cứ tiếp tục đọc, không thích đọc thì rời hố, cô cũng không trông cậy vào việc nổi bật theo cách đó, một hai câu đồn trên mạng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cô, vậy nên cần làm gì thì cứ làm tiếp thôi, cứ nhắm mắt làm ngơ đi, vì lẽ đó mà mấy ngày nay cô cũng không lên weibo.

Hôm nay vừa nào, nhìn thấy vô số tin nhắn đã đè những tài khoản seeding(*) đang chửi rủa xuống, tất cả đều đang hỏi: Đại đại ơi, chị đi đâu rồi? Nhất Thanh follow chị kìa! Mau xem đi, mơ ước của chị đã thành sự thật rồi đó!

(*)Tài khoản ảo được mua để post bình luận trên mạng

Tử Ngôn kinh ngạc ngây người, xem phần follow của mình có Nhất Thanh, lại phát hiện ra góc dưới bên trái có chú ý thành follow nhau, cô chớp chớp mắt, lướt nhanh đến phần follow của Nhất Thanh xem có phải là anh đang follow rất nhiều người xong tiện tay follow thêm cô luôn hay không.

Nhưng không hề, từ Nhất Thanh follow 0 chuyển sang Nhất Thanh follow một mình cô, Tử Ngôn sửng sốt, trong lòng như có trăm cái móng vuốt cào cấu, anh muốn làm gì vậy? Không phải đã cướp dâu rồi sao? Đây là bắt đầu không an phận đó à?

Nhìn thấy phần follow của Nhất Thanh chỉ có hai từ Thì Là, tâm tình của Tử Ngôn rất phức tạp, nếu là cô của trước kia nhìn thấy thì sẽ vui biết bao nhiêu, nhưng hiện tại, chuyện này……



Thời gian trôi qua rất chậm, nhưng dường như cũng rất nhanh, năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái chừng hơn nửa tháng, sáng sớm vừa dậy bên ngoài đã trắng xóa một mảnh.

Lúc Tử Ngôn ngồi xe buýt đến nhà xuất bản thì đụng phải Trình Văn Tư từng gặp ở W.C một lần, hai người các cô học chung ngành, chẳng qua là ngày thường không có quá nhiều dịp đụng nhau, vậy nên cũng không mấy thân quen, nhưng tốt xấu gì thì cũng làm chung một nhà xuất bản, gặp nhau trên xe buýt thì về tình về lý vẫn nên chào nhau một câu.

Ngay khi Tử Ngôn định quay sang nhìn cô ta cười một cái, thì Trình Văn Tư nhìn cô bằng một ánh mắt khinh thường rồi quay đầu đi ngay.

Tử Ngôn vẫn nhịn không được mà cười, nhún nhún vai không để ý.

Vùi mình trong nhà xuất bản cả buổi, khi sắp đến giờ ăn cơm, tổng biên tập của bộ phận xuất bản đột nhiên đi đến, bình thường nếu bà có chuyện gì thì sẽ để cho trợ lý xử lý, gần như không có chuyện tự mình đến văn phòng của bọn cô, vậy nên mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.

Tổng biên tập rất đẹp, tuy bà đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng chăm sóc rất tốt, trên gương mặt bà gần như không có một nếp nhăn nào, hơn nữa còn rất có khí chất trang nhã.

Tử Ngôn không dám nhìn thẳng vào bà, chỉ có thể liếc trộm một cái rồi lại cúi đầu, lại kể tiếp, những cuốn tiểu thuyết của cô đều do Tổng biên tập Nghiêm duyệt qua đó, Tổng biên tập Nghiêm cứ mang lại cho cô một loại cảm giác nghiêm nghị như cô giáo, dù sao trước kia tiểu thuyết của cô cũng bị trả về và phải sửa lại biết bao nhiêu lỗi nghiêm trọng mà.

Nhưng không ngờ Tổng biên tập Nghiêm lại gọi tên cô, “Tử Ngôn đang bận sao?”

Tử Ngôn không hề đoán ra là tổng biên tập lại đến tìm cô, vội vã đứng lên, “Tổng biên tập, cô tìm cháu có việc gì ạ?”

Tổng biên tập Nghiêm cười, “Cháu đi với cô một tí, cô có việc muốn nói riêng với cháu.”

Tử Ngôn gật đầu, đi theo sau mông Tổng biên tập Nghiêm ra ngoài.

Ở phòng trà, Tổng biên tập Nghiêm vô cùng ôn hòa quan sát cô vài bận, trong ánh mắt mang theo ý tứ mà Tử Ngôn nhìn không hiểu gì.

Tử Ngôn không dám mắt đối mắt với bà, cúi đầu,

Tổng biên tập Nghiêm cũng biết bản thân thất thố, ho khẽ một tiếng mới nói, “Tử Ngôn à, đợt trước Giản Dật có thay đổi chìa khóa mới, nhưng vẫn không kịp đưa chìa khóa cho dì, dì có gọi điện thoại cho nó, nó có bảo dì đến tìm cháu lấy chìa khóa.”

Tử Ngôn sững sờ, ngẩng đầu nhìn bà, “…. Giản Dật ạ?”

Tổng biên tập Nghiêm cười, “Tử Ngôn, dì là mẹ của Giản Dật!”