Thị Huyết Vương Gia Ôn Nhu Độc Sủng Vương Phi Lạnh Lùng

Chương 32: Ta giúp chàng (2) (17+)




"Chàng cần ta giúp không?"

"Nàng có biết là nàng đang đùa với lửa hay không."

" Ta... ta dùng tay giúp chàng được không? "

----------------

"Ta sợ nàng mệt nhọc ". Lãnh Hàn hắn không có cách nào kiềm chế đại hỏa nhưng lại không nỡ để Nhiễm Tịch dùng tay giúp hắn.

"Không việc gì, chàng xem chàng nhịn đến mặt tái xanh như vậy, ta đau lòng " Nhiễm Tịch yêu thương vươn tay áp nhẹ lên khuôn mặt hắn xoa nhẹ, lau rớt đi mồ hôi trên trán của hắn.

Hai người hiện tại y phục không chỉnh tề, rất muốn nhanh chóng giúp hắn nhìn hắn nhẵn nhịn nàng đau lòng muốn chết, nhưng hiện tại đang trên xe ngựa nên chẳng tiện, Lãnh Hàn nhịn khổ ra lệnh Nhị Sát nhanh chóng phóng xe về Hàn vương phủ.

Chẳng bao lâu xe ngựa đã đến trước của Hàn Vương phủ, Lãnh Hàn nhanh chóng ôm lấy Nhiễm Tịch dùng khinh công hướng đến "Lãnh U Các" cả bóng dáng cũng không kịp thấy.

Đạp cửa vào phòng một hành động hết sức thô lỗ, nhưng tại trên người của Lãnh Hàn chuyện này hết sức là cuốn hút,  Lãnh Hàn dùng nội lực đóng lại cảnh cửa cài lại chốt khóa, nhanh chóng thả Nhiễm Tịch xuống giường , nhìn tiểu nhân nhi trước mặt  đôi mắt mong lung ngắn nước, môi sưng tấy như sắp rỉ máu, y phục tán loạn không chỉnh tề, chiếc yếm đỏ thấp thoáng lộ ra bên bên ngoài bao bọc làn da trắng mềm mại, hai quả bồng đào lúc hiện lúc không phập phòng theo nhịp thở của Nhiễm Tịch, càng nhìn càng đẹp mắt Lãnh Hàn hận không thể ăn nàng, nhập nàng vào cốt tủy, hắn thề không bao giờ cho người khác thấy biểu hiện bây giờ của nàng.

"Chỉ có ta mới được thấy." Giọng khàn khàn bá đạo vang lên trong không gian yên tỉnh.

Nhiễm Tịch khó hiểu nhìn hắn, ánh mắt càng thêm mong lung. Biểu cảm này khiến Nhiễm Tịch càng thêm quyến rũ.

" Biểu hiện bây giờ của nàng chỉ có ta mới được thấy, không cho phép nam nhân khác thấy bộ mặt này của nàng hiểu không." Lãnh Hàn nghiêm mặt

"Ân.". Nàng khó hiểu, khẽ than nhẹ, nàng còn không biết khuôn mặt hiện giờ của nàng có bao nhiêu mê người khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn .

Nghe thấy nàng than nhẹ khẽ khàng, ngọn lửa thân dưới càng nóng, Lãnh Hàn không nhịn được cầm bàn tay nhỏ nhắn của Nhiễm Tịch đưa đến nơi Tiểu Lãnh Hàn đang nóng như lửa đốt.

Bàn tay vừa chạm đến Nhiễm Tịch giật mình bản năng muốn rút tay, Lãnh Hàn nào cho nàng cơ hội cầm chặt tay nàng, cúi đầu xuống môi áp bên tai nàng khàn khàn ủy khuất.

" Tịch Nhi giúp ta."

Nhiễm Tịch đỏ mặt vươn đôi tay bắt đầu cởi quần hắn xuống xoay đầu nhìn chỗ khác, lại vươn tay cởi xuống y khố * vô tình lướt qua Tiểu Lãnh Hàn, Nhiễm Tịch hận không thể đào cái hố chôn chính mình trong đấy, đúng là cái miệng hại cái thân mà.Mặt nàng bây giờ không phải nói đỏ như máu.

(* Quần trong)

Đợi mãi mà không thấy tiểu nhân nhi dưới thân hành động, Lãnh Hàn đành thở dài bắt đắc dĩ cầm tay nàng đưa đến Tiểu Lãnh Hàn nơi đó, tiểu Lãnh Hàn nóng hôi hổi lại to lớn một bàn tay của nàng nắm không hết vất vả dùng hai tay ôm lấy Tiểu Lãnh Hàn, nàng ra sức cử động lên xuống.

Lãnh hàn bên trên khẽ rên nhẹ, ôm chặt eo nàng, cúi đầu hôn xuống đôi môi nàng. Bên ngoài hiện tại là ban ngày nắng chiếu gây gắt bên trong căn phòng xuân ý dạt dào.

Buổi tối

"Ngô....." Nhiễm Tịch khẽ rên nhẹ, mở cặp mắt long lanh có hơi đỏ, hiện tại nàng nhắc đôi tay lên cũng chẳng nổi, cái tên lưu manh thể lực tốt như vậy,  hại tay nàng vuốt đến phát đau thế mà còn không chịu tha cho nàng còn muốn thêm một hiệp lại một hiệp khiến cho tay nàng chẳng có sức để nhắc lên nổi nữa, đặc biệt ở nơi đó lại to như vậy. Nàng cảm thấy cuộc đời sao này của nàng là một màu đen tối.

" Đại sắc lang, lưu manh, vô lại, háo sắc,đại biến thái...." Nhiễm Tịch lầm bầm lầm bầm mà không phát hiện người kế bên khẽ cười ôn nhu nhìn nàng.

"Nàng nói ai là đại sắc lang, lưu manh, vô lại, háo sắc, đại biến thái vậy? Hửm! " Lãnh Hàn nheo mắt vờ như nguy hiểm nhìn nàng , dường như chưa mãn nguyện.

Lãnh Hàn hắn còn chưa thỏa mãn đâu, nếu không phải Tịch Nhi van xin tha thứ hắn còn muốn nàng giúp hắn thêm vài lần nữa. , Khuôn mặt tươi cười, da mặt càng thêm trắng mịn sau một trận xuân ý vô hạn. Nhiễm Tịch nghe xong sợ hết hồn vọi chóng tay ngồi dậy, lại quên mất đôi tay không chịu nghe nàng sai bảo, sức động cũng không có khiến nàng ngã lệch vào trông ngực ai kia, một vòng tay rắn chắc vòng lấy vòng eo nàng.Một tay khác lại khẽ nâng niu bàn tay sưng đỏ đã có vài vết xước, Lãnh Hàn nhìn mà đau lòng không thôi, tự trách bản thân mình quá quách khiến Tịch Nhi mệt mỗi lại bị thương.

(Au: Thật là tự trách a ~, mới vừa còn muốn làm thêm vài hiệp đâu ~

Hàn: không phải chuyện của ngươi

Au: Đồ sắc lang 

Hàn: *phóng sát khí *)

Nhìn trong mắt Lãnh Hàn tràn đầy đau lòng, Nhiễm Tịch giận liếc xéo hắn. Bây giờ mới chịu đau lòng nàng, hừ. Muộn.

" Không sao. " Tuy giận nhưng giọng nói ra miệng lại dịu dàng.

" Đem thuốc tới." Lãnh Hàn vừa dứt lời Nhất Sát tiến vào trên tay là một hòm thuốc đưa tới tay Lãnh Hàn rồi nhanh chóng lui ra.

" Chủ tử có hay không dùng thiện " Nhất Sát bên ngoài nói vọng vào.

" ừ!!" Lãnh Hàn đáp nhẹ rồi nhanh chóng tập trung bôi thuốc cho Nhiễm Tịch. Động tác ôn nhu nhẹ nhàng như sợ làm đau nàng. Nhiễm Tịch trong lòng ngập tràn ấm áp, sự tức giận quăng ra sau đầu.

Bôi thuốc xong phòng bếp truyền tới đồ ăn, Nhiễm Tịch cũng có chút đói bụng, nhanh chóng lôi kéo Lãnh Hàn đi ăn, lại phát hiện một sự thật đau lòng, tay nàng không cầm được đũa cũng chẳng động được thìa, vẻ mặt đầy đáng thương nhìn người bên cạnh. Lãnh Hàn nhìn nàng từ đầu tới cuối xem vẻ mặt đáng thương vô cùng  của nàng nhịn không được khẽ cười lại đau lòng. Vươn tay cầm đũa gắp đồ ăn đút cho nàng, lại cầm thìa đưa cơm vào miệng nàng. Đút cho nàng một thìa hắn lại ăn một thìa, một người ăn một người đút, lâu lâu lại bón chính mình.Không khí trong phòng  tràn đầy ấm áp.

Trong lòng Lãnh Hàn tràn đầy hạnh phúc, được ở bên Tịch Nhi, được nhìn khuôn mặt khi cười của nàng, cách nàng yêu hắn , hắn thật mãn nguyện. Bữa cơm hạnh phúc ngập tràn.