Thị Diệp Thành Si

Chương 40: Phiên ngoại




Phù Thanh vừa xuất ngoại du lịch trở về sau vài ngày quyết định đến công ty báo danh, nào biết vừa mở cửa đã cảm thấy một luồn áp suất thấp tràn đến, chẳng lẽ công ty đã xảy ra chuyện? Vội vàng chạy vào thang máy đi lên văn phòng của anh hai, không thèm thông báo trước cho thư kí, cũng không gõ cửa đã trực tiếp xông vào.

Ồ ồ ~~ đây là trung tâm của khí áp… khó trách lực ảnh hưởng lớn như vậy…

“Còn hại em tưởng rằng công ty sắp phá sản nữa! Nhận lấy, giữ lời!” Quăng thứ trong tay qua, không thèm nhìn Phù Kình có nhận hay không đã sai bảo thư kí mang nước tới rồi đặt mông ngồi lên sô pha.

“Hừ!” Nhìn đứa em trai được tình yêu bao bọc, tâm tình Phù Kình càng buồn bực.

“Sao thế? Gương mặt như núi băng của anh đã đủ khó coi rồi, đừng cho nó có xu hướng chuyển biến xấu nữa.” Cẩn thận quan sát sắc mặt Phù Kình, Phù Thanh nghiêm túc nói.

“Nếu trở về nghỉ thì chắc chắn rất buồn, tư liệu này em xử lí đi.” Vừa nói vừa chỉ vào tư liệu phía sau mấy quyển sách.

“Có lầm không?! Không phải anh bất mãn nên thấy ghen tỵ với em chứ?” Phù Thanh hô to, nhưng giọng nói lại lộ ra chút đùa giỡn.

Thấy sắc mặt ngày càng âm trầm của Phù Kình, hắn bắt đầu lo lắng mình có thể sẽ bị phái đến Nam Cực công tác hay không. Mình thật sự… nói trúng rồi sao? Lấy tính cách của anh hai, sao có thể chịu đựng mà không ăn chứ? Có chút bội phục cháu trai thân yêu của hắn ~~

“Ai ~ bây giờ người trẻ tuổi tinh lực dồi dào, lại không thể chống lại sức hấp dẫn quyến rũ, thật lo lắng không biết tiểu Diệp đơn thuần có bị ai khác câu đi không…” Phù Thanh cau mày, ra vẻ lo lắng nói, nhưng dư quang khóe mắt vẫn liếc về phía Phù Kình, chú ý hành động tiếp theo của y.

“Mau cầm tư liệu đi đi, hai ngày sau đưa lại cho anh.” Vẻ mặt Phù Kình vẫn không đổi, hờ hững yêu cầu.

Phù Thanh thất vọng, đành buông tha cho việc trêu chọc, cầm một xấp dày tư liệu đi về văn phòng của mình, xem ra con đường khiêu chiến với cực hạn của anh hai còn rất dài…

Nhưng Phù Thanh chỉ lo ủ rũ của bản thân, nên không thấy cây bút trong tay Phù Kình bị nắm thật chặt, may mà nó là bút máy, không thì chắc chắn sẽ gãy!

“Khụ, tiểu Diệp, chúng ta đã ngồi ở đây ba giờ rồi, bồi bàn cũng đến hết mấy lần, nếu cậu không nói chuyện nữa thì tớ phải đi!” Nhìn người phục vụ đang làm hành động ám chỉ muốn đuổi họ đi, lại nhìn Phù Diệp đang cực kỳ xấu hổ, Sử Thấu không khỏi nhức đầu.

“Là… cậu có thường đối với Vũ Mao… sinh ra suy nghĩ muốn… ** không?” Ấp a ấp úng, cuối cùng nói ra một câu đầy đủ sau ba giờ đồng hồ ngồi ở đây, Phù Diệp đỏ mặt cúi thấp đầu.

“A? Cậu nghẹn lâu như vậy mới nói thì ra chỉ muốn hỏi cái này sao? Đối với người mình thích đương nhiên sẽ có thôi!” Sử Thấu nghe xong suýt té xỉu, còn tưởng rằng chuyện gì trọng đại lắm, thì ra là muốn hỏi cái này!

“Vậy… Vũ Mao cũng nguyện ý?”

“Việc này chắc chắn phải cậu tình tôi nguyện mới được chứ, Vũ Mao mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cũng hy vọng, nếu không tớ sẽ cho rằng cậu ấy muốn ‘ngoại tình’ đó!” Nhớ tới hiểu lầm xảy ra không lâu trước đây, Sử Thấu đã hiểu rõ tình cảm sâu sắc của Trần Vũ đối với mình.

“A?” Sẽ có suy nghĩ này sao? Mình rất sợ chuyện đó, nhưng cũng sợ Phù Kình hiểu lầm mình… Phù Diệp khó xử.

“Là chú ấy yêu cầu cậu sao?” Nhìn vẻ mặt Phù Diệp như thế, Sử Thấu đương nhiên đoán ra được là do ai ảnh hưởng.

Phù Diệp vội lắc đầu, tuy Phù Kình không nói thẳng, nhưng từ hành vi cử chỉ của y có thể nhìn ra được, không lướt qua ranh giới kia thì không sao, nhưng khi lướt qua rồi, mình sẽ thấy sợ hãi.

“Thật ra cảm nhận của cậu ra sao thì cậu cứ nói với chú ấy, đừng ngồi đây suy nghĩ bậy bạ, huống chi tình huống của mỗi người lại không giống nhau, có lẽ tớ không thể giúp gì được cho cậu.” Sử Thấu không nói nữa, để Phù Diệp một mình tự hỏi.

Sau khi Phù Kình tan ca về nhà thì thấy một bàn thức ăn, cùng với tiếng nước từ trong phòng tắm truyền đến. Chẳng lẽ là ám chỉ? Rón ra rón rén đi vào phòng tắm, người nào đó có suy nghĩ cùng tắm uyên ương dục lập tức bị hố, nhìn nhìn bồn tắm đầy nước, xem ra là chuẩn bị cho mình.

Tắm rửa xong, bất đắc dĩ ăn cơm, sau đó Phù Kình đi vào phòng, nhìn chai rượu đầy đất, mà Phù Diệp lại rõ ràng là bộ dáng đã uống rượu, nằm trên giường. Phù Kình đi lên trước, tính đắp chăn cho cậu, nào ngờ tay vừa vươn ra đã bị nắm lấy.

“Ôm con ~~” Lúc nói chuyện, hai tay đồng thời choàng qua vai Phù Kình, mặt Phù Diệp cọ xát cổ y.

Phù Kình ôm Phù Diệp, tầm mắt rơi xuống chai rượu dưới đất, lập tức hiểu ra. Đứa ngốc này! Phù Kình mỉm cười. Nếu đã là “một mảnh tâm ý” của cậu, vậy mình không phụ đâu!

Quần áo hỗn loạn chồng lên nhau, khắc những vết hôn đỏ lên da thịt trắng nõn, tiếng rên rĩ mơ hồ, còn có – tiếng nôn…

“Ụa ~~~~”

Cho dù Phù Kình có là một tòa núi băng vạn năm không đổi sắc cũng không khỏi trợn mắt há mồm, cúi đầu nhìn “địa đồ” trên ngực mình, lại nhìn Phù Diệp đang cong khóe miệng rơi vào mộng đẹp, y gần như muốn ngửa mặt lên trời thét dài —

“Ông trời, vì sao ông lại đối xử với tôi như vậy ~~~~”

Vì thế, đêm nay Phù Kình từ đỉnh điểm của hạnh phúc rơi thẳng xuống vực sâu đau khổ, chẳng những phải rửa sạch vết nôn của Phù Diệp, mà còn phải dùng tay phải “tương thân tương ái” với người anh em của mình, mà đầu sỏ gây nên tội nghiệt này đang vô tội chép chép miệng, xoay người, tiếp tục ngủ.

Sáng hôm sau, tiếng hô sợ hãi của Phù Diệp lại một lần nữa đánh vỡ sự yên lặng.

Nhìn những vết ** và “ô mai” trên người mình, tầm mắt rơi xuống người Phù Kình đang ngủ say bên cạnh cũng có những vết ** trên người, chẳng lẽ mưu kế tối hôm qua của mình đã thành công? Nhưng… khẽ hoạt động thân thể mình một chút, không cảm thấy đau đớn, chẳng lẽ thật sự thành công?

“Tối qua ba bị con biến thành dở khóc dở cười…” Tiếng nói khàn khàn vang lên, Phù Kình kéo Phù Diệp lại ôm vào lòng.

“Hả?” Không phải mình đã thành công áp đảo Phù Kình chứ? Khó trách không thấy đau, nhưng… lập tức cho Phù Kình một ánh mắt lo lắng.

“Ha ha ~~ ba mệt cực kỳ, lần sau con phải bồi thường cho ba đó!” Liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Phù Diệp, mắt Phù Kình hiện lên một tia gian xảo, đơn giản đâm lao đành phải theo lao, rồi thấy Phù Diệp gật đầu nhận lời, vẻ mặt ngơ ngác kia thực khiến người ta muốn hung hăng khi dễ một chút!

Sau đó không lâu, tiểu Diệp Tử thân yêu bị Phù Kình ăn sạch sẽ mới tỉnh ngộ, nhưng, đã hoàn toàn không còn cơ hội phản công rồi ~~~

>>Hoàn<<