Thời gian như bóng câu bay qua cửa, trong nháy mắt, Phù Diệp đã tốt nghiệp cấp hai.
Trải qua ba năm ở chung, lá gan Phù Diệp đã lớn hơn đôi chút, dám đưa ra những yêu cầu không quá đáng với Phù Kình, mà đại đa số đều được cho phép, đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như, cùng Tư Tường một mình ra ngoài. Từ sau lần qua nhà Tư Tường ăn cơm, Phù Kình đều cho người đến rước cậu, muốn ra ngoài chơi cũng được, nhưng phải đi một đám! Còn phải báo cáo với y cậu với những người kia đi đâu! Nhớ đến tình cảnh khi Phù Kình nói ra những lời đó, Phù Diệp không khỏi cười tự giễu, mình lúc ấy nghĩ như thế nào? E là ba sợ mình đi lẳng lơ? Muốn để cậu không còn gì, chỉ có thể ỷ lại y sao? Được rồi! Dù sao cậu cũng đã quen một mình, chỉ cần đi học là đủ, có sách với cậu là đủ rồi!
Nhưng mình rất nhanh sẽ có thể rời khỏi cái lồng giam này! Không lâu trước đây, Phù Diệp đã nhận được thư trúng tuyển nguyện vọng một, nhưng điều làm cậu vui vẻ không phải thứ này, mà là cậu rốt cuộc có thể dọn ra khỏi ngôi nhà đó! Lúc đầu cậu có hai tờ giấy nguyện vọng, một tờ cậu điền để cho Phù Kình xem, tờ còn lại, cậu tự mình điền rồi nộp. Mà ngôi trường cậu điền ở cách nhà rất xa, nhưng danh tiếng cũng không tệ. Hơn nữa lúc điền cũng có trưng cầu ý kiến người nhà, chỉ là người nhà này không phải ba cậu, mà là chú của cậu, Phù Thanh.
Ba năm này, Phù Thanh rảnh liền chạy đến nhà Phù Kình, mỹ kỳ danh là bồi đắp tình cảm anh em với anh hai, thật ra đối tượng để hắn liên lạc tình cảm lại là cháu trai hắn, Phù Diệp! Sau khi xuyên thủng ý đồ của hắn, Phù Kình tính toán lập tức đá hắn về, nhưng khi nhìn thấy Phù Diệp và Phù Thanh vừa nói vừa cười, thì ý niệm kia lập tức biến mất. Thì ra đứa nhỏ đó cũng sẽ để lộ vẻ mặt như vậy, nhưng vì sao chỉ có ở trước mặt Phù Thanh mới thế? Không khỏi có chút nghiến răng với em trai mình, y mới không thừa nhận mình hâm mộ tên chết tiệt kia! Di? Hâm mộ?! Không đúng!! Chỉ cần nghĩ đứa nhỏ đó được sinh ra từ âm mưu đáng giận của người đàn bà kia, y liền hận không thể lốc xương của ả! Nhưng Phù Thanh đang nghĩ cái gì? Khi hắn biết chuyện nguyện vọng của Phù Diệp, hắn lập tức vui vẻ giúp đứa cháu thân yêu của mình một tay, giúp cậu giấu diếm! Hắn rất rất chờ mong sắc mặt biến đổi của Phù Kình khi biết được chuyện này!
Tuy Phù Diệp cảm thấy người chú luôn cười tủm tỉm có chút u ám, nhưng so với người ba như núi băng thì tốt hơn gấp mấy lần. Khi Phù Diệp xách theo hành lí đi làm thủ tục đăng ký, thì Phù Kình biết mình đã bị lừa, nháy mắt lửa giận dâng thẳng lên.
“Là ý định của hắn?” Nếu thằng nhóc Phù Thanh kia dám bày mưu tính kế sau lưng y, y chắc chắn sẽ cho hắn đi Nam Cực làm bạn với chim cánh cụt!
“Không liên quan tới chú ấy.” Câu đầu tiên là phủ định việc có liên quan tới Phù Thanh, Phù Diệp không muốn liên lụy người đã luôn chăm sóc mình.
“Nếu là nguyện vọng của cậu, vậy tôi sẽ chấp nhận. Nhưng tôi chỉ ra tiền học phí, những cái khác cậu tự lo đi!” Y không tin người đã sống sung sướng ba năm, có thể ra ngoài lao động, có lẽ không đến nửa tháng sẽ đến cầu xin mình, thừa nhận cậu đã sai.
“Không thành vấn đề.” Làm công có gì vất vả chứ, những việc vất vả hơn cậu cũng đã từng trải qua, sợ cái gì? Cậu sẽ không khuất phục trước ba!
Cứ như vậy, Phù Diệp ôm ý nghĩ này, rời khỏi ngôi nhà đã sống ba năm.
“Ai nha nha ~~ Tiểu Diệp đi rồi thật không quen, cảm giác khoảng không trong nhà nhiều hơn, anh nói có đúng không, anh hai?” Người đáng đánh nào đó thoải mái ngồi phịch trên sô pha, thốt ra lời ai oán.
“Đó không phải ý định của em sao?” Phù Kình thản nhiên phản bác.
“Khụ, đừng nói vậy, anh hai, em chỉ là suy nghĩ cho Phù Diệp thôi! Anh muốn để nó mỗi ngày đều đối mặt với khối băng là anh sao? Huống chi đây không phải cũng là điều anh mong muốn ư?” Phù Thanh mỉm cười giải thích.
Đoạn đối thoại này phát sinh sau khi Phù Diệp rời khỏi nhà mấy ngày, Phù Kình tựa như trở lại thời gian ba năm trước khi Phù Diệp chưa đến. Thói quen mỗi ngày đều thấy có đèn trong phòng, thói quen mỗi ngày đều có thức ăn đã được làm sẵn chờ mình, dường như đứa nhỏ kia đã vô tình thẩm thấu dần vào cuộc sống của mình, từng chút từng chút một, tuy cảm giác cuộc sống như vậy có hơi kỳ quái, nhưng hình như mình đã không còn muốn rời khỏi đứa nhỏ kia, vì sao lại như vậy? Đáp án của mình là do phản ứng dây chuyền của người đàn bà kia.
“Anh hai, chẳng lẽ anh… không nỡ xa tiểu Diệp?” Nhìn sườn mặt có chút biến hóa của anh hai, Phù Thanh dò hỏi. Thật vất vả mới đưa được đứa nhỏ kia ra khỏi đây, anh hai ngàn vạn lần đừng có làm những chuyện kỳ quái nha!
“Xen vào việc người khác.” Đối mặt với Phù Thanh đang lo lắng, Phù Kình lạnh lùng đáp.
“Không nói thì không nói!” Phù Thanh nhìn người anh lạnh lùng trước mặt, tức giận nằm lên sô pha.