THI ĐẠI HỌC TOÀN CẦU
Quyển V: Buổi cuồng hoan đẫm máu
Chương 129: CHỨNG KIẾN KỲ TÍCH
Tác giả: Mộc Tô Lý
Edit: WONDERLAND (@ourcutehome) - Ngẩn
Chương này đọc zui, hong uổng đâu, đừng để dành =))))
(◐‿◑)
Cả trận đánh tựa như nước chảy hoa trôi, cậu học sinh nọ xem đến thoải mái đầy mình, ngay cả việc phải sợ hãi làm sao cũng quăng hết ra sau đầu.
Nhóc thậm chí còn thấy đám người trong gương đó cứ như đang tấu hề, nhìn đâu cũng thấy vụng về muốn chết.
Chuyện này kỳ diệu quá đi nhỉ.
Có điều rất nhanh, nhóc không cười nổi nữa—
Ngoài cửa rạp chiếu phim chỉ còn lại bốn người trong gương, chỉ cần kéo lại vài người, lần lượt đưa chúng đến cửa, rồi chúng sẽ y như đám bạn mình trước đó, bị đóng cho ba cái đinh "tên" ngay tại chỗ.
Đến lúc này, đột nhiên có một người trong gương mang ngoại hình một thiếu nữ nghẹo lưng sang phải, làm bộ muốn chạy. Y như vô số lần giãy giụa trước đó.
Vút—
Ở nơi nó sắp đặt chân có một túi da rút chỉ, cô ta liền rút ngay thứ gì đó tạo thành một đường ánh bạc.
Bất luận là tốc độ, sức công kích hay lực uy hiếp đều không có chỗ nào để bắt bẻ, thế nhưng trong tay cô ta lại trống không.
Bởi vì ngay sau khi thực hiện động tác, chỉ một cú phanh gấp, quay đầu liền thấy cô ta xuất hiện ở hướng hoàn toàn ngược lại.
Động tác giả?
Đám người trong gương này còn biết giở trò qua mắt con người ư?
Cậu học sinh đang trốn nhủi thoáng sửng sốt, đột nhiên sởn hết tóc gáy.
Kẻ trong cuộc trầm mê lưu luyến, người ngoài cuộc tỉnh táo đứng nhìn. Cậu nhóc không biết hai anh kia có biết không, nhưng riêng cậu đã thu hết rõ ràng cảnh tượng ấy vào trong mắt.
Thiếu nữ kia thực hiện một động tác giả, âu để cho mình thêm chút thời gian hành động, ngay sau đó liền biến mất.
Cậu học sinh kinh ngạc, vội vàng tìm quanh.
Bỗng nhiên, mấy viên đá nhỏ vụn như mưa rào rơi xuống, trút lên đầu cậu học sinh.
Cậu "ouch" một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn lên. Cô gái người trong gương kia thoát khỏi vòng vây đang ghé lên mái hiên, cô ta giương cái cổ dài ngoằn, nhô cái đầu ra khỏi mái hiên, từ trên ngước xuống quan sát những người trong phòng.
Sau đó, cái cổ cô ta nghẹo qua một bên bất động như một con cú mèo, khuôn mặt cô chăm chú nhìn về phía cậu học sinh, nhe ra hàm răng trắng nhọn hoắt.
Cậu học sinh bị dọa sợ muốn xỉu tại chỗ.
Cậu nhóc há miệng hét chẳng ra hơi, lại trượt dọc theo cột đá nằm liệt ra.
Vèo, một con dao bấm phóng vút qua.
Người trong gương đột nhiên co rụt cổ lại, đổi thành một tư thế vặn vẹo kỳ quái, lúc này mới vật vã né tránh lưỡi dao.
Cô ta không hề mơ ước hay đá động vào món ngon trước mắt, tay và chân cô lại đồng thời cùng lật sang một bên, trông cứ như một loài bò sát mang gương mặt của một nàng thiếu nữ. Trong tích tắc, cô ta nhảy khỏi nóc tòa nhà, quỷ mị tiến vào màn sương xám ngắt, thoắt cái đã đến một đầu khác của con phố.
Bóng dáng thẳng dựng dài ngoằn của cô ta rất nhanh đã biến mất.
Du Hoặc kéo một người trong gương vào nhà, giao phó cho bọn Sở Nguyệt, lại kéo thêm một tên khác đến gần, mạnh mẽ lôi lại bên cửa sổ.
Cơ thể của tên người trong gương này to lớn khổng lồ, sức lực lại càng kinh người, như thể khi nó tóm được ai đó cũng đã đủ để nghiền nát vụn xương của họ ra.
Du Hoặc một bên né đòn hiểm, một bên dùng cùi chõ thục bể tấm cửa kính còn sót lại, hắn chống khung cửa sổ mượn lực mang tên người trong gương tiến vào đại sảnh.
Trên mặt đất rải đầy những mảnh vụn thủy tinh, hắn lại như chẳng thấy gì cả.
Hắn chống xuống mặt đất lộn một vòng, đầu gối đè chặt tên người trong gương, hai tay bóp chặt cổ nó như hai cọng kìm sắt.
"A, cậu né sang một tí đi!" Sở Nguyệt kêu lên.
Bọn họ rơi vào một góc mù, nỏ của Sở Nguyệt chỉ có thể nhắm vào đầu hắn, lại không thấy được kẻ bị hắn đè bên dưới.
Nhưng chỉ cần hắn vừa nhúc nhích một tí, tên người trong gương kia liền phản công lại ngay.
Du Hoặc không làm, lại nghiêng đầu gọi: "Gi!"
Tần Cứu nhảy vào.
Anh ném người trong gương đang bị trói cho Sở Nguyệt, cầm lấy một mũi tên trên mặt đất, hung hăng đâm vào ngực trái đối phương.
Khuôn mặt tên người trong gương xoay roạt 180 độ, há cái mồm với hàm răng dài sắc nhọn trước cổ tay Du Hoặc.
Du Hoặc chán ghét nhíu mày.
Nháy mắt trước khi nó cắn chặt hàm răng xuống, Tần Cứu đã cầm hai mũi tên trong tay.
Anh nắm tóc nó, giơ cả khuôn mặt của nó lên.
"Tao đã đồng ý cho mày cắn em ấy chưa nhỉ?" Tần Cứu hỏi xong, dứt khoát đâm hai cây mũi tên kia xuống.
Tên to con cứng đờ người, đôi mắt màu xanh xám ngay lập tức được phủ thêm một lớp trắng màu.
Tần Cứu thả tóc nó ra, cái đầu nó rớt xuống đất vang lên một tiếng "đùng" nặng nề.
Anh đứng lên, rũ ngón tay xuống chạm lên mặt Du Hoặc.
Du Hoặc thở hổn hển vài hơi, nắm lấy tay anh mượn lực đứng dậy, khởi động lại khớp cánh tay và bả vai.
Hắn đá cánh tay chắn đường của tên to con, quay đầu liếc nhìn ra cửa: "Còn một tên chạy mất rồi."
"Không chạy thoát đâu, lần sau mình kéo lại đánh tiếp." Tần Cứu đứng cạnh bóp vai và cổ giúp hắn thả lỏng người.
Du Hoặc liếc nhìn thấy được một mặt bàn tay đầy máu của anh.
"Sao lại bị như vậy rồi?" Hắn tránh vết thương, đoạn liền giữ Tần Cứu lại.
Tần Cứu không quá để tâm cho lắm, chỉ xoa xoa lấy lệ: "Chắc do lúc cầm mũi tên nhanh quá không may dính vụn thủy tinh dưới đất."
"Cổ tay bên này cũng bị nữa kìa." Du Hoặc nói.
Tần Cứu duỗi tay sờ lên, quả nhiên chỉ thấy một màu đỏ đẫm máu.
Anh bèn dẩu môi sang chỗ người trong gương đã bị trói đằng kia, bảo: "Tên này cứ nắm chặt dây điện không chịu buông, tôi tiện tay trói hắn luôn, nên lúc quần qua quần lại chắc đã thành thế này."
"Đừng dùng tay nữa! Để tôi đi lấy thuốc." Dương Thư nói.
"Chị vẫn còn một chút cồn khử trùng này." Ngô Lị theo nàng lên lầu.
Cuối cùng ba người trong gương rất nhanh cũng đã bị bẹp dí, trở thành những miếng dán mỏng dính.
Lúc này nhìn lại, quả thật trong phòng như đã thành một bãi chiến trường hỗn độn.
Đôi vợ chồng huỳnh quang nọ chỉ ngồi run trong góc tường, đầu đinh thì trốn nhủi sau quầy bar, cậu học sinh Đông Nam Á thì trợn trắng mắt, chỉ có thể nằm liệt người thở thoi thóp đằng sau cầu thang.
Những tên người trong gương sau khi bị bẹp dí ở đấy, liền giống như những tấm da người hoàn chỉnh trải dài trên mặt đất. Tính sơ lược thì họ cũng đã giết khoảng mấy chục người, thế nên mặt đất như đắp thêm tầng tầng lớp lớp những tấm da người, nhìn thoáng qua ai cũng không tránh khỏi rùng mình kinh ngạc.
Những mũi tên đã nhuốm máu thịt chúng lăn dài sang một bên, Đich Lê cất bước giữa những tấm da người, cậu vừa nhặt những mũi tên, vừa gắng gượng nuốt lại cảm giác mắc ói từng cơn trong tận cổ họng.
Vu Văn cầm nỏ thở lấy thở để một hồi lâu mới phát giác hai tay mình đau nhức cả lên, chỉ cần khẽ nâng cánh tay, nó cũng đã run đến lợi hại.
"Vừa nãy cái người cứ cong giò chạy trốn chính là cậu đó hả?" Cậu nói với Địch Lê.
"Chạy trốn cái gì? Ai chạy trốn?" Địch Lê gom một tay đầy là mũi tên đáp trả: "Tớ vẫn luôn đi nhặt mũi tên đó nhá, đây chính là vật tư chiến đấu vô cùng quan trọng mà cậu lại không hiểu hả? Không có mũi tên của tớ có cái đít cậu bắn được."
"Ồ." Vu Văn mệt mỏi đến nỗi lè lười thở như chó. Cậu thở cho xong mới bèn tiếp lời: "Bởi tớ nói, hèn gì một túi mũi tên chắc tầm mười hai cây đi, mà sao cứ bắn quài chả hết vậy."
Địch Lê: "...... Đó là do đầu óc cậu có vấn đề. Chị Sở còn quay sang nói với tớ là "phiền em rồi, cẩn thận nhé", còn cậu thì sao?"
Vu Văn lặng lẽ cười he he vài tiếng liền nói: "Phiền em rồi, cẩn thận nhé."
Cười như thiểu năng vậy trời. Địch Lê thầm nghĩ.
Ông Vu đã từng đi lính, đương nhiên vẫn vững vài kỹ năng, nhưng cái tuổi càng già càng làm ông thêm phần béo ị, lượm nỏ xong ông bèn ngồi trên ghế nghỉ xả hơi một chút.
Ông nằm vật ra chốc lát, bỗng nhiên cũng bật cười he he vui vẻ vài tiếng, hai cha con chẳng khác nhau tẹo nào.
"Xem ra ông đây vẫn chưa tới tuổi về hưu dưỡng lão ha." Ông có chút đắc ý.
"Đúng thế, con cũng không biết tốc độ bắn tên của mình lại nhanh đến như vậy." Vu Văn nói: "Lúc bắn PUBG mà ngon thế này chắc con thành cao thủ top 1 toàn server rồi."
"Cao thủ gì ở đây?" Ông Vu nghe vào mà chẳng hiểu gì sất.
Địch Lê ngồi xổm bên cạnh chõ miệng vào bảo: "Dạ phiền ngài cao thủ top 1 nâng cặp giò cao quý của mình lên một tí cho con nhặt mũi tên đã nhé."
Bọn họ thật sự đang hào hứng tột độ bởi vì có lẽ trước đó, họ đã phải trải qua những hai mươi phút vô cùng căng thẳng.
Xanh huỳnh quang là người mò tới đây trước, anh ta bò khỏi góc tường, nói: "Mấy người mạnh thật..... Cái người vừa mới bắn tên khi nãy, đúng là không phải tốc độ của một con người bình thường mà."
Vu Văn bật chế độ "brocon" (*), bắt đầu luyên thuyên: "Quá khen quá khen, mấy ông anh tôi đúng là không phải con người thật đó."
Xanh huỳnh quang liếc nhìn Du Hoặc và Tần Cứu bằng đôi mắt tràn đầy ánh lửa sục sôi: "Thật sự là..... quá mạnh, còn quá nhanh nữa."
Du Hoặc liếc mắt nhìn anh ta.
Xuất phát từ lễ phép, hắn không bộc lộ ra biểu cảm nào, nhưng giọng điệu thế này vẫn không thể làm hắn thích ứng được. Cũng không biết có phải quá lời rồi hay không nhưng hắn thấy hơi buồn nôn.
Có điều.......
"Chỉ nhanh chút thôi." Du Hoặc lẩm bẩm.
Tần Cứu cúi đầu hỏi: "Em nói gì thế, vừa nãy tôi nghe không rõ."
"Tôi nói là chỉ nhanh chút thôi, anh có ý kiến à?"
Tần Cứu bĩu môi, như đang suy nghĩ gì đó.
Du Hoặc chờ anh mở miệng, ánh mắt lại quay về cổ anh, những giọt máu đỏ thẫm vẫn đang rỉ ra từ miệng vết thương, chảy dọc theo từng đường cong gầy trên người anh.....
Khi Tần Cứu đã hoàn hồn, liền thấy Du Hoặc đang vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi, tầm mắt lại đang nhìn về chỗ khác.
Anh thoáng sửng sốt, vừa định hỏi đối phương đang nghĩ gì vậy thì Địch Lê lại thở một tiếng.
"Điểm thay đổi rồi kìa!"
Địch Lê vén tay áo, nâng cổ tay mình lên. Từ mu bàn tay đến cổ tay có một thứ gì đó nhìn như hình xăm vậy, ở trên viết họ tên cậu, số báo danh và số điểm thực tại.
Dù nói là số điểm thực tại, lúc đánh lộn với đám người trong gương lại không thay đổi gì cả, phải đánh xong hết trận này nó mới bắt đầu tính kết quả.
Trước đó Địch Lê có hạ đòn cuối cùng cho hai tên người trong gương một mũi tên, điểm cậu liền nhảy lên hai lần 3 điểm, tổng điểm vọt thẳng lên 30, vô cùng cao.
Bọn đầu đinh vừa nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là nâng tay xem điểm của mình.
Có điều bọn họ cũng rất nhanh cũng đã nhận ra, vừa nãy bọn họ có làm cái vẹo gì đâu, chắc chắn sẽ không thay đổi.
"Anh Du anh Tần, em có thể xem điểm của các anh được không?" Địch Lê xoa xoa tay, còn hào hứng hơn cả điểm của mình: "Em vừa mới đếm lại, lần này chúng ta đã giết được tổng cộng là 27 người trong gương, 27 người! Có nghĩa là sao? Là 81 điểm lận đó."
Từ khi bước chân vào cái hệ thống kiểm tra xui xẻo này, cậu chưa từng gặp qua số điểm cao như thế bao giờ cả!
Đầu đinh nhướng cổ, nếu có thể nhướng dài hơn, hắn ta đã nhướng tới trước mu bàn tay của Du Hoặc liền rồi.
Nhưng hắn ta cũng biết ngại chứ bộ, vẫn không dám nhảy qua xem.
Địch Lê lại chẳng có gánh nặng gì, vừa thấy Du Hoặc gật đầu, cậu liền lập tức đến xem.
Cha con ông Vu, nhóm Thư Tuyết bao gồm cả Ngô Lị và Dương Thư vừa mới xuống lầu đều vây quanh lại đây, họ là trường hợp đặc biệt, trên tay tám người đều là số báo danh và điểm của Du Hoặc.
"Là tính một người thật á?" Địch Lê ngạc nhiên đảo mắt một vòng mà nhìn.
Ngay sau đó, số trên tay tám người họ chậm nửa nhịp mới bắt đầu thay đổi.
Địch Lê chợt đùa một câu: "Nào, thời khắc chứng kiến kỳ tích....."
Lời còn chưa dứt, bên cạnh tổng điểm trên tám cái tay thêm vào: -3
Địch Lê: "?"
Sau đó nó lại -3
-3
-3
-3
..........
Hệ thống như cố tình dằn mặt người ta, phải tính điểm cho từng một người một mới chịu được, nhảy từng cái từng cái.
Nhảy hơn nửa ngày, rốt cuộc mới nhảy xong 27 lần.
Thời khắc chứng kiến kỳ tích đây rồi:
Giết 27 người trong gương, gom được tổng 81 điểm trừ.
Xuất phát từ bản năng học sinh, Địch Lê chớp chớp mắt.
Sau khi giảm xong, điểm trên tay tám người họ chợt xấu xí chướng mắt đến lạ.
Nhưng ngay sau đó, cậu đột nhiên ý thức được một vấn đề càng khủng khiếp hơn số điểm này chính là......
Tại sao cả nhóm mọi người giết người trong gương rồi còn bị trừ điểm nữa vậy???
Nai vàng ngơ ngác không chỉ riêng mỗi cậu mà còn có cả nhóm Vu Văn nữa.
"Tính không đúng thôi nhỉ? Chắc là sai số ha?"
Du Hoặc và Tần Cứu liếc mắt nhìn nhau, những cảm giác kỳ lạ trước đó đột nhiên cũng đã có lời giải đáp.
Tại sao trong giai đoạn kiểm tra thứ hai, khi bọn họ quay lại thị trấn thì nhìn thấy mọi thứ đều trở thành vật trong gương cả rồi?
Vì sau khi hắn nhìn thấy Tần Cứu chảy máu sẽ cảm thấy bứt rứt thèm khát như vậy?
Đó là vì ở giai đoạn thứ nhất, tất cả bọn họ đều đã từng vào trong gương.
Địch Lê vô cùng thông minh, đầu óc vừa động là cậu đã nắm rõ ngọn nguồn câu chuyện.
"Vậy nên các anh thật ra....."
Đã sớm trở thành người trong gương???
Cậu bạn nhỏ vừa ngẩng đầu, tám kẻ người trong gương đều đang yên lặng nhìn cậu.
Cậu nghĩ ngợi, nuốt cái ực hết nửa lời sau vào bụng, thay đổi câu hỏi.....