Thí Chủ Mau Tỉnh Lại

Chương 27: Chỉ cần ta yêu người, cả thiên hạ này người có một không hai




Vừa hát xong một khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp', thời gian đã là buổi trưa, tôi và Hi Âm ở hậu đài gánh hát gặp Tô Quân đang tẩy trang. Ông chủ ân cần dẫn chúng tôi đến trước mặt hắn, cười nói: "Tô Quân, hai vị khách quan này chỉ đích danh muốn gặp ngươi, người hãy tiếp đãi cho chu đáo".

Cả người Tô Quân chỉ mặc một thân áo trắng, tóc đen mềm sáng bóng buộc lên đơn giản. Hắn quay đầu lại, khuôn mặt vốn trắng trẻo tuấn tú lộ vẻ tái nhợt, tầm mắt lướt lên người tôi và Hi Âm, nói: "Lại là các người?"

Ông chủ bất mãn nói: "Ngươi nói gì vậy? Hai vị khách quan mong muốn gặp ngươi là đã giữ thể diện cho ngươi, ngươi phải cảm kích mới đúng. Sao có thể lấy thái độ này nói chuyện với họ? Ngày đầu tiên ngươi gia nhập gánh hát ta đã nói với ngươi, khách quan là cơm áo, cha mẹ của chúng ta..."

Tô Quân thu ánh mắt, lãnh đạm cắt lời ông ta: "Không phải ta đã nói rồi sao? Ta không bao giờ...khách khí với người ta nữa".

Ông chủ sửng sốt, lại muốn nổi giận, Hi Âm giơ tay ngăn ông ta lại, ông ta căm giận phất phất tay áo, nghênh ngang bước đi.

Hi Âm nói với Tô Quân: "Tô công tử, hôm nay chúng ta đến không phải để nghe ngươi hát khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp', mà có chút chuyện muốn hỏi ngươi".

"Ta vốn không quen biết hai người, chỉ e không trả lời được chuyện này". Tô Quân không suy nghĩ gì liền từ chối: "Vẫn là mời hai vị trở về đi".

Đây cũng thật lạnh lùng cao quý mà...

Tôi nói: "Đúng là ngươi và bọn ta vốn không quen biết, bọn ta tìm ngươi cũng không phải vì việc riêng. Ngươi có biết Chu Phi Tuyết không? Nàng ấy vì trời phạt mà mặt hóa thành âm dương, ta không tin ngươi không nghe thấy chuyện này, thành Lan Lăng sớm đã truyền khắp nơi rồi. Nghe nói trước đây quan hệ hai người không bình thường, hiện giờ nàng ta mê man cả ngày lẫn đêm, ngươi cứ thờ ơ như vậy sao?"

Dáng vẻ hắn nhẹ nhàng run rẩy, cánh tay cầm bút đang vẽ lại lông mày bỗng nhiên dừng lại. Trong gương đồng, trên gương mặt tuấn tú có một tia gợn sóng.

"Ta không liên quan đến chuyện này". Giọng nói Tô Quân rất bình tĩnh.

Tôi và Hi Âm nhìn nhau, tâm ý tương thông, đều tự ngầm hiểu.

Tô Quân đang giả vờ. Hắn có thể ra vẻ bình thản, ra vẻ không có liên quan, nhưng mới vừa rồi, trong mắt hắn rõ ràng hiện lên một tia bi ai đau xót, ánh mắt đau lòng như vậy tuyệt đối không lừa được người khác. Hắn nhất định không chịu nói chân tướng ra, thậm chí không chịu tiết lộ quan hệ của hắn và Chu Phi Tuyết, trong đó nhất định có điều kì lạ.

Tôi quyết định khích hắn, bèn cười nói: "Sao lại không có liên quan đến ngươi? May mà thấy ngươi ở trên sân khấu diễn dáng vẻ tình thâm không thọ, hóa ra ý chí lại sắt đá như thế này. Tuy ta là người nơi khác, nhưng cũng nghe nói truyền thuyết lưu hành trong thành Lan Lăng, những phụ nữ bắt cá hai tay sẽ bị trời phạt, biến mặt ra hình âm dương. Tốt rồi, chuyện này cũng tương tự như khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp' ngươi vừa hát kìa. Không biết trên sân khấu khi ngươi đối diện với Thẩm Nhu, người bị người ta vu vạ là dâm phụ, có khi nào nghĩ đến Chu Phi Tuyết? Ngươi căn bản không xứng để diễn Tang Bác tướng quân vô cùng si tình".

Biểu cảm của Tô Quân rốt cuộc cũng có một vết nứt.

Hi Âm nói: "Tô công tử, sự phối hợp của ngươi là nhân tố quyết định đến chuyện ta có chữa bệnh tốt cho Chu cô nương không".

Tôi cầm chiếc lược hình uyên ương hồ điệp ra gõ vào bàn trang điểm, hỏi: "Đây có phải là kiểu hoa văn trên bức tranh của ngươi? Bức tranh ấy không tồi, tại sao lại ném đi? Tết Trung thu năm ngoái, ta nghe nói, là đêm trước khi Chu Phi Tuyết lấy Mã viên ngoại đúng không?"

Ánh mắt hắn dừng trên chiếc lược, trong nháy mắt đồng tử co lại nhỏ như đầu cây kim, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch: "Tại sao ngươi lại có chiếc lược này?"

"Chuyện này không cần ngươi quan tâm, ngươi mau trả lời câu hỏi của ta đi".

Hắn buông mắt im lặng, sau một lúc lâu, nói: "Thật xin lỗi, ta không thể trả lời".

***

Ra khỏi hậu đài, tôi bất đắc dĩ thở dài, phát biểu quan điểm: "Tên Tô Quân này thoạt nhìn lạnh lùng thản nhiên, hết lần này đến lần khác suy nghĩ bị ép lại, có chết cũng không chịu nói thật. Như thế nào mới được chứ?"

Đáng tiếc cho năm mươi lượng, bạc cứ vậy chảy ra như nước...

Hi Âm nghiêng đầu nhìn tôi, bờ môi thấp thoáng ý cười: "Hắn không chịu nói thật cũng không sao, ta không tin trên đời này không còn ai không biết sự thật". Ngừng lại, ngước mắt lên nhìn, nói: "Xem, sự thật đến rồi".

Tôi nhìn theo tầm mắt của hắn, chỉ thấy ông chủ gánh hát tủm tỉm cười chào đón, hỏi: "Nhanh như vậy mà hai vị trở về rồi ư?"

Hi Âm nhàn nhã nói: "Hỏi Tô Quân công tử một câu đã đáp lại ba lần rằng không biết, chúng ta cũng không cần phải mất mặt như vậy, vẫn nên sớm trở về".

"Vậy...". Con ngươi trong đôi mắt của ông chủ hiện lên một tia rối rắm, chợt cười hiền lành: "Tô Quân không hiểu chuyện, ngày thường tiểu nhân cũng đã dạy dỗ. Hai vị đừng để ở trong lòng, để tiểu nhân quay lại giáo huấn hắn cho tốt, sẽ khiến hắn đến nhận lỗi với hai người".

Hi Âm khoát tay áo, cười nói: "Không cần, Tô công tử không muốn tán gẫu với ta, không bằng ông chủ trả lời giúp. Như vậy cũng không làm cho chúng ta uổng công một chuyến, ngươi thấy thế nào?"

Ông chủ ngẩn ngơ hỏi: "Chuyện gì?"

Hi Âm lại lấy ra một thỏi bạc, không nhanh không chậm chơi đùa trong tay, nói: "Ông chủ, ông có biết Nhị tiểu thư của Chu gia Chu Phi Tuyết không? Cô ta có quan hệ gì với Tô Quân?"

Ông chủ thấy bạc tự nhiên trả lời thoải mái: "Tiểu nhân biết tiểu nhân biết! Chính là người phụ nữ bị trời phạt biến mặt thành âm dương. Nói đi cũng nói lại, cô ta cũng rất đáng thương. Ta nhớ rõ khi trước cô ta đến gánh hát xem diễn kịch, vẫn là một cô nương như hoa như ngọc, vô cùng xinh đẹp duyên dáng. Cô ta thích nghe Tô Quân hát vở 'Mộng uyên ương hồ điệp'. Từ ngày đầu tiên hắn lên sân khấu biểu lộ tình cảm của nhân vật, cả buổi cô ta ngồi nghe chăm chú".

"Mọi người trong gánh hát đều biết cô ta ngưỡng mộ Tô Quân, thật ra người ngưỡng mộ Tô Quân đâu chỉ có một. Hai vị cũng biết...Khà khà, Tô Quân là kẻ lạnh lùng, hắn không thèm nhìn cô nương nào cả, nhưng lại đối xử rất tôn trọng với Chu Phi Tuyết, hai người từng yêu nhau trong thời gian ngắn". Ông chủ vuốt chòm râu dê, trên gương mặt bị nếp nhăn che kín hiện lên mấy phần tiếc hận.

"Sau đó thì sao?". Tôi vội vàng hỏi.

"Sau đó, hình như cha mẹ Chu Phi Tuyết biết chuyện này, đương nhiên không muốn khuê nữ nhà mình đi theo một con hát thấp kém, bèn định ra hôn sự cho cô ấy, gả làm tiểu thiếp của Mã viên ngoại. Chu Phi Tuyết từng bảo Tô Quân cùng cao chạy xa bay, nhưng không hiểu vì sao Tô Quân không đồng ý. Lúc ấy ở gánh hát chuyện này rất ầm ĩ, dù sao cũng đã nhìn Tô Quân lớn lên từ nhỏ, thấy tình yêu của hắn và Chu Phi Tuyết đau khổ như vậy, rốt cuộc ta cũng không nhẫn tâm".

"Khi đó ta nói với Tô Quân, ta có thể miễn cho hắn tiền chuộc thân, còn cho hắn tự do, cho phép hắn rời đi cùng Chu Phi Tuyết. Hắn lại cự tuyệt. Sau khi Chu lão gia mắc bệnh qua đời, trước khi lâm chung ra lệnh cho Chu Phi Tuyết phải đoạn tuyệt quan hệ với Tô Quân. Chu phu nhân không chịu được đả kích này, không lâu sau đó cũng đi theo Chu lão gia. Tuy Chu Phi Tuyết không muốn, nhưng cũng không thể làm trái ý di mệnh của cha mẹ, bèn ngoan ngoãn lên kiệu hoa của Mã gia".

Hi Âm trầm ngâm một lát, khẽ nhướng đôi mày hỏi: "Có phải vì việc này mà Tô Quân không hát khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp' nữa?"

"Đúng vậy, từ khi chia tay với Chu Phi Tuyết, có nói như thế nào hắn cũng không chịu hát lại khúc 'Mộng uyên ương hồ điệp'". Ông chủ bĩu môi nói: "Mãi cho đến cách đây không lâu, bỗng nhiên hắn lại yêu cầu diễn lại khúc này, không ai biết trong lòng hắn nghĩ gì. Chẳng qua, có cơ hội kiếm được nhiều tiền khiến ta rất vui".

Hi Âm gật đầu, đưa bạc đến tay ông chủ, nhàn nhã nói: "Ta hỏi đủ rồi, đa tạ ông chủ, bữa sau lại đến làm phiền".

***

Rời khỏi gánh hát Diệu Âm, tôi và Hi Âm đến tửu lâu Đức Thái cũng khá nổi tiếng trong thành ăn cơm trưa.

Tôi nằm trên bàn, hút nước trà từ chiếc chén bên cạnh, tiểu nhị đưa thực đơn, Hi Âm vừa lật vừa xem, hỏi tôi: "Tiểu Mai, nàng muốn ăn gì?"

Tôi lắc đầu: "Ta sao cũng được, người ăn cái gì ta ăn cái đó".

"Nàng thật là dễ nuôi". Hi Âm nhướng mày nhìn tôi cười trong trẻo, quay lại nói với tiểu nhị: "Cho ta ba món ăn nhẹ trong thực đơn, càng thanh đạm càng tốt".

Sau khi tiểu nhị rời đi, tôi ngước mặt nhìn Hi Âm nói: "Người xem ta đoán đúng chưa kìa, Chu Phi Tuyết và Tô Quân thật sự là một đôi uyên ương khổ sở. Người đời đều chê con hát hèn hạ, ta lại cảm thấy chẳng qua hát kịch chỉ là cách thức để kiếm tiền, cũng không liên quan đến chuyện nhân phẩm tốt hay xấu. Nếu có thể, ai lại không hy vọng mình cao cao tại thượng được nhiều người tôn kính, chẳng qua Tô Quân phải kiếm sống nên mới lên sân khấu diễn kịch. Quả thật, ta thấy họ là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa".

Hi Âm khẽ đáp lại, nâng chén trà lên uống một ngụm, nói: "Nàng nói đúng, xưa nay ta chán ghét việc xét nét dòng dõi. Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, chẳng quan hệ gì đến chuyện thân phận hay địa vị, thậm chí là dung mạo. Không phải có một câu nói rằng 'chỉ cần ta yêu người, cả thiên hạ này người có một không hai'.

Chỉ cần ta yêu người, cả thiên hạ này người có một không hai.

Những lời này thoát ra từ miệng hắn, bỗng nhiên tim tôi như rơi ra khỏi lồng ngực. Ngước mắt nhìn về phía bờ môi hắn lần nữa, không hiểu vì sao lại có chút thất thường.

Tôi phiền não vỗ vỗ đầu, sao dạo này lại sinh ra một chút suy nghĩ kì lạ với Hi Âm chứ? Khó có thể nào, bởi vì bị hắn tùy ý sàm sỡ quá sao? Nói đi nói lại, hắn từng nói phải hoàn tục để chịu trách nhiệm với tôi, sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì cả?

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi liếc mắt nhìn trộm hắn một cái, từ bờ môi hơi nhếch lên kia, cho đến đôi đồng tử đen tuyền sáng như sao. Không ngờ, cuối cùng hắn lại có khả năng nhìn thấu tâm can, cũng cười như không cười nhìn lại tôi. Khoảnh khắc ánh mắt của hai người chạm nhau, ngực tôi bỗng nhiên đập mạnh mẽ.

Tôi run run, vội vàng thu lại ánh mắt, hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm nước trà trong chén.

"Tiểu Mai". Hắn gọi tôi, ý cười trong mắt sâu thêm ba phần.

"Có...có chuyện gì?"

Hi Âm nói: "Đợi chuyện này giải quyết xong, ta sẽ lập tức hoàn tục, ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng, ta không phải là kẻ thất hứa".

Tôi nghẹn lại, nói: "Sao người biết ta nghĩ chuyện này?"

Hắn nâng cằm tôi lên, khuôn mặt tuấn tú chậm rãi đến gần, ý tứ sâu xa nói: "Nàng xem, đều viết lên trên mặt hết".

Tôi: "..."

***

Vừa mới bước chân trước vào cửa lớn của Hồ phủ, liền nghe thấy một giọng nói bén nhọn chói tai truyền đến, từng tiếng như kim châm vào lòng.

Chỉ thấy trong phòng khách là cảnh hỗn độn, đồ cổ có giá đều bị đập vỡ, bình hoa sứ quý hiếm vỡ nát, cái bàn vốn được đặt gọn gàng cũng bị xiêu vẹo ngổn ngang.

"Đỗ Băng Băng!". Sắc mặt Hồ Nguyên Sinh xanh mét, gân xanh trên trán hằn lên, tức giận chỉ vào Đỗ Băng Băng nói: "Ta hỏi lại lần nữa, nha hoàn kia có phải của nàng hay không? Rốt cuộc cô ta cầm thuốc gì trong tay?"

"Đúng thì sao? Ta cũng không sợ mà nói cho chàng biết, trong tay cô ta là hạc đỉnh hồng kịch độc, là ta sai cô ta hạ độc hồ ly tinh kia!". Đôi mắt đẹp của Đỗ Băng Băng đỏ ngầu, gắt gao nhìn thẳng hắn, nói: "Hồ Nguyên Sinh, chàng đừng cho là ta không biết chàng có ý đồ xấu gì với ả ta! Ả ta có gan thông đồng với tên kép hát mưu hại chồng, lại còn có thể có mặt mũi ở trong Hồ gia? Chàng coi ta là người đã chết sao? Ngay cả ta cũng không chịu nổi con hồ ly tinh đó, ta muốn ả ta phải chết, chàng có thể làm gì ta! Hôm nay có ta thì không có ả ta, có ả ta thì không có ta! Có bản lĩnh thì chàng hưu* ta đi!"

*hưu: li dị

Hồ Nguyên Sinh cười lạnh: "Cô thừa nhận đúng không? Đỗ Băng Băng, cô đừng tưởng ta không dám hưu cô!"

Tôi chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cảm thấy hoảng sợ, ngơ ngác đứng ở cửa nhìn đôi vợ chồng cãi nhau, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Kéo một hạ nhân chuyên giặt giũ lại hỏi: "Chuyện này là sao? Sao Hồ huynh và phu nhân lại cãi nhau?"

Hạ nhân kia run lẩy bẩy nói: "Mới vừa rồi thiếu gia và thiếu phu nhân đi mua tơ lụa về, nha hoàn của biểu tiểu thư chạy đến cầu cứu thiếu gia, nói là có người xông vào Vọng Hà hiên, làm hại biểu tiểu thư. Thiếu gia vội vàng chạy đến, thấy có người bưng một chén thuốc bắt biểu tiểu thư uống, người khăng khăng cho là do thiếu phu nhân sai người làm, liền giận dữ..."

Hi Âm gật đầu sáng tỏ, dặn dò: "Đã biết rồi, ngươi lui đi",

"Bây giờ làm sao đây?". Tôi rối rắm nhìn về phía phòng khách, trơ mắt nhìn Hồ Nguyên Sinh và Đỗ Băng Băng đối chọi nhau như nước với lửa, chỉ e không ai xuống nước trước.

Hồ Nguyên Sinh không phải là kẻ yếu đuối sợ vợ, có thể nhường nhịn Đỗ Băng Băng đến giờ chỉ e đã đến giới hạn. Mà Đỗ Băng Băng là con gái của quốc cữu, cành vàng lá ngọc, không chịu được hạt cát trong mắt. Cô ta ghen tị với Chu Phi Tuyết, trăm phương ngàn kế muốn đuổi nàng đi, hoặc đơn giản hơn là trực tiếp giết chết, chuyện này cũng không khó giải thích.

Vấn đề này thật có chút phức tạp.

"Đi thôi". Hi Âm níu tay tôi, không khỏi tách tay tôi kéo đi, nói: "Thanh quan còn khó giải quyết việc nhà, chuyện tình cảm của hai người đó không phải là chuyện ta và nàng có thể nhúng tay vào. Đi, ta dẫn nàng đi ăn đồ ngon".

"Ơ, không phải vừa ăn cơm trưa rồi sao..."