Đối tượng hẹn gặp lần này của Hướng Đường Vũ là Phương Y Tinh, đã từng gặp một Phương Y Nông ăn mặc như tiểu thư phòng trà những năm sáu mươi, bọn họ hẹn gặp mặt ở quán cà phê bên cạnh nhà ga ở Đài Bắc.
Kinh nghiệm từ nhiều “cuộc hẹn khủng khiếp” của mình, anh đã rút ra bài học, lần đầu đánh giá cuộc hẹn, không hẹn vào thời gian ăn tối nữa, mà anh hẹn vào thời gian uống trà chiều.
Phương Y Tinh là một phụ nữ hoàn toàn bình thường, không có thói quen hoặc sở thích kỳ quặc nào, cũng không đặc biệt chấp nhất một màu sắc khoa trương nào, trên người cô mặc một áo sơ mi màu tím nhạt, phối hợp với váy chữ A màu đen, cả người xinh đẹp đoan trang. Diễn đàn Lê Quý Đôn.
Cô mới được bổ nhiệm làm giáo viên tiểu học ở trong thôn, năm nay cô hai mươi lăm tuổi, cô nói chuyện dịu dàng, có tính nhẫn nại. . . . . .
Hướng Đường Vũ quả thật không thể tin được, đối tượng hẹn gặp lúc này rất chi là bình thường, tốt đẹp, căn bản là hình mẫu điển hình thích hợp để kết hôn. Là vận cứt chó của anh đã qua sao?
Hai người đều gọi một ly đồ uống, tự giới thiệu cơ bản về bản thân sau đó bắt đầu tán gẫu. lqdd
"Chị em muốn em thay chị ấy nói lời xin lỗi với anh, chị ấy nói anh là người tốt, không nên cố ý trêu đùa anh."
"Không sao, ý tưởng của cô ấy thật ra thì không sai." Hướng Đường Vũ thản thiên cười đáp. Trên thực tế, anh hoàn toàn không để ý sự đùa cợt của Phương Y Nông, sau khi kết thúc bữa ăn tối, cô lập tức nói rõ anh không phải là hình mẫu mà cô thích, mà anh rất thích thái độ thẳng thắn đó của cô.
"Chị em nói anh là đối tượng rất tốt, phạm vi cuộc sống của em rất nhỏ, không giống như chị gái em, lo lắng tương lai em không tìn được đối tượng kết hôn, cho nên chị ấy có cơ hội sẽ giới thiệu cho em làm quen."
"Tỉnh cảm của em và chị gái em thật tốt."
"Đúng vậy, bọn em từ nhỏ đã sống nương tựa lẫn nhau."
"Sống nương tựa lẫn nhau?" Hướng Đường Vũ buồn bực.
"Lúc chị gái em sáu tuổi, em ba tuổi, chúng em bị đưa vào cô nhi viện, chúng em coi như là cô nhi mà. Em muốn anh biết trước điều này, dù sao gia thế của anh . . . . . . Ừ, không giống người bình thường." Phương Y Tinh nói thẳng, thật ra thì cô cảm thấy cuộc hẹn này không giống như đi hẹn, cảm giác lãng phí thời gian của nhau.
Hướng Đường Vũ là cậu hai của Điện Tử Vũ Quang, cô có nhìn thấy hình ảnh anh bị phỏng vấn ở kênh tin tức trên ti vi, người đàn ông có bối cảnh cực tốt như anh, làm sao có thể cùng cô nhi lui tới? Thậm chí bàn đến hôn nhân?
Căn cứ vào lời nói của chị, anh thật lòng muốn tìm vợ, bởi vì thầy bói nói anh phải kết hôn trước ba mươi tuổi.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân để cô không muốn tới nơi hẹn, cô không thích đàn ông quá mê tín.
Chị cô nói vốn là Hướng Đường Vũ là hoa đã có chủ, nhưng mà đối phương quyết định buông tha anh, cho nên chị cô mới cố ý muốn cô tới xem mắt xem sao, đó là một người đàn ông tốt hiếm thấy.
"Cô có tiện không nếu tôi hỏi các cô sao lại biến thành cô nhi? Nếu như cô để ý, thì có thể bỏ qua vấn đề này, không sao hết." Hướng Đường Vũ uyển chuyển hỏi thăm. Sáu tuổi, ba tuổi hai chị em đã bị đưa vào cô nhi viện, trước đó họ phải có một gia đình hoàn chỉnh chứ?
"Em cũng không ngại." Phương Y Tinh mỉm cười thân thiện, "Năm đó em ba tuổi, nửa đêm trong nhà xảy ra cháy lớn, ba mẹ qua đời trong trận hoả hoạn đó, chỉ có em và chị được cứu ra ngoài."
"Các cô không có người thân nào khác à? Chú, dì. . . . ." Hướng Đường Vũ cau mày hỏi. Được người thân nhận nuôi dù sao cũng đỡ hơn cuộc sống ở cô nhi viện, anh cho là như vậy.
"Chúng em có một dì, nhưng dì lập gia đình và có ba đứa con phải nuôi, không có biện pháp nuôi thêm chúng em. Thật ra thì, lớn lên ở cô nhi viện cũng không có gì là không tốt cả." Cô vẫn cười như trước trả lời lại.
Hướng Đường Vũ nhìn cô, không tốn một phút liền quyết định, cô là thí sinh tốt nhất để làm vợ.
Cô không may trải qua biển cố, trở thành cô nhi, lại không oán trời trách đất chút nào, trên mặt cô là vẻ mặt dịu dàng, giọng nói của cô cũng thật chậm rãi đi vào lòng người.
Ông trời vẫn còn thương anh, đem một cô gái tốt như vậy tới trước mặt anh, có lẽ vận mệnh chắc chắn tốt, anh trước ba mươi nên kết hôn, cho nên sẽ gặp được người phụ nữ thích hợp trước ba mươi tuổi.
"Y Tinh, tôi có thể gọi tên em như vậy không?"
Cô gật đầu một cái, "Dĩ nhiên có thể."
"Em đồng ý lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết, cùng tôi qua lại một chút xem sao?" Hướng Đường Vũ bình thản nói, đây là khoảnh khắc anh có tâm trạng tốt nhất từ lúc sáng sớm tỉnh lại cho tới giờ.
Nét nhu hoà trên mặt Phương Y Tinh dường như nhạt đi, cô cau mày lại, hỏi ngược lại: "Anh chắc chắn chứ? Em là cô nhi, cha mẹ anh không biết. . . . . ."
"Em yên tâm, ba mẹ tôi đều là người hiểu biết, hay là, ngày mai em cùng tôi về nhà ăn một bữa cơm, trước tiên là để gặp mặt ba mẹ tôi, rồi quyết định có đồng ý cũng tôi qua lại hay không."
"Cùng anh về nhà?" Phương Y Tinh bị doạ cho giật mình, vội vàng từ chối, "Chúng ta cứ gặp mặt một thời gian trước đã, nói không chừng cá tính lại không phù hợp lẫn nhau, không cần kinh động tới người lớn."
"Em thấy làm như thế nào thì tốt hơn, liền làm theo ý em." Anh nhìn đồng hồ. Hơn năm giờ, không nhịn được nghĩ. . . . . . Tiểu Lăng Giác cùng đại đào hoa chắc là đã đến Khẩn Đinh rồi?
Tâm tư chợt có chút lo lắng, anh nghĩ, rèn sắt khi còn nóng, anh muốn đẩy nhanh tiến độ, để kịp trước ba mươi tuổi, thuận lợi bán mình ra ngoài, cùng tiểu Lăng Giác tạo thành hai đôi, cùng bước vào lễ đường.
"Tối nay em có bận gì không?" Anh hỏi Phương Y Tinh.
"Không có kế hoạch gì đặc biệt."
"Chúng ta cùng đi ăn tối, sau đó đi xem phim, được không?"
"Anh thật tích cực." Phương Y Tinh cười, "Được, cùng ăn bữa ăn tối, sau đó xem phim. Nhìn anh có vẻ thực sự rất muốn kết hôn trước ba mươi tuổi, thật ngại, chị em nói với em anh tin vào số phận. . . . . ."
Hướng Đường Vũ thẳng thắn đem nguyên nhân hậu quả kể lại một lần, anh dùng giọng điệu hài hước chọc cho cô cười không ngừng, hoàn toàn thay đổi Phương Y Tinh về khuyết điểm mê tín của anh. . . . . .
Chiều nay, hai người giống như dò đúng sóng của nhau, một đống đề tài đều nói không dứt.
Bởi vì Tiểu Lăng Giác mà tâm tư hỗn loạn, đề tài này thuận lợi bị dời đi sau khi nói hàng tá chuyện phiếm.
Anh cùng Phương Y Tinh đến nhà hàng tây nổi tiếng gọi phần bò bít tết cực lớn, hai người chia ra ăn, anh nhớ lần đầu tiên tiểu Lăng Giác và Lương Cạnh Nghiêu hẹn hò cùng chia đồ ăn ra ăn.
Cắt miếng thịt bò bít tết thì trong lòng anh buồn bực một chút, nhưng Phương Y Tinh nhắc tới chuyện dạy học sinh tiểu học rất lý thú, chút buồn bực của anh liền bị những chuyện đó làm cho tan biến.
Tiếp theo, anh cùng Phương Y Tinh tới rạp chiếu phim xem phim, cô chọn phim《 Diệp Vấn 2》, nó làm anh nhớ tới buổi tối tuần trước tiểu Lăng Giác mang 《 Liều mạng chuyển phát 2》 tới tìm anh. . . . . .
Ở trong rạp chiếu phim, anh buồn bực thật lâu không tiêu tan, cho đến khi ra khỏi rạp hát, anh đưa phương Y Tinh về nhà, hẹn thời gian lần sau gặp mặt, vẻ mặt xám xịt vì buồn bực, vẫn cùng một đường theo anh về nhà.
Hơn mười hai giờ đêm, Hướng Đường Vũ thay đồ đi ngủ, ở trên giường lăn qua lăn lại không cách nào ngủ được.
Tiểu Lăng Giác, đại đào hoa. . . . . . Bọn họ đang ở trên biển tối như mực, ở trên du thuyền tư nhân. . . . . . ở tầng dưới cùng trong du thuyền có hai người trên giường. . . . . .
Đầu không ngừng xoay chuyển hình ảnh, giữa nam nữ, tình tiết phát sinh ở trên giường lớn, anh vô cùng rõ ràng, cũng bởi vì, chết tiệt, anh rõ ràng, nên hiện tại anh như thế nào cũng không ngủ được!
Ngày đó xem 《 Liều mạng chuyển phát 2》, anh uống cạn vài ngụm rượu, trong ấn tượng, anh hình như rất ngây thơ mà hét lớn với tiểu Lăng Giác, không cho phép cô dùng thử đại đào hoa, tiếp sau đó anh nói cái gì, anh đều không nhớ.
Nhưng kỳ lạ là, anh mơ một giấc mơ thật kỳ quái nhưng lại rất chân thật.
Anh mơ thấy. . . . . . Anh cùng Tiểu Lăng Giác ở trên ghế sofa. . . . . .
Mơ thấy Tiểu Lăng Giác toàn thân không mặc gì cả, ngồi ở trên người anh!
Còn mơ thấy Tiểu Lăng Giác ôm anh, nói yêu anh, mà anh trong mộng, cũng nói yêu cô.
Kỳ lạ là, anh nhớ ở trong mơ, anh đối với Tiểu Lăng Giác nói anh yêu em, là loại tình yêu giữa đàn ông và phụ nữ, trong mơ anh cảm giác anh yêu tiểu Lăng Giác. . . . . . Rất tự nhiên, tự nhiên giống như anh đã yêu cô yêu cả đời như vậy.
Hôm sau anh tỉnh lại, thấy mình ngủ ở trên ghế sa lon, đầu đau muốn chết, có một cái chăn mỏng đắp trên người của anh, Tiểu Lăng Giác để lại tờ giấy, nói anh ngủ say, cô không có biện pháp khiêng anh vào phòng, không thể làm gì khác hơn là để anh ngủ trên sofa.
Lúc anh đọc tờ giấy đó, trong lòng thật mất mát, anh nghĩ không thông, sao lại là mộng xuân, vả lại mộng xuân mà lại chân thực được như vậy? Bên tai như vang lên tiếng rên kích tình của tiểu Lăng Giác, hai tay anh chạm vào da thịt mềm mại nhẵn nhụi của tiểu Lăng Giác những chi tiết này thực sự rất chân thực. . . . . .
Nhưng mà hình ảnh tình dục trong mộng, cho anh cảm giác rất tốt đẹp, không hề có cảm giác loạn luân, chuyện này thực sự là không thông.
Anh xấu hổ hướng tiểu Lăng Giác chứng thực, giữa bọn họ có xảy ra chuyện gì không?
Tiểu Lăng Giác nói, sau khi anh say giống như một đứa trẻ náo loạn với cô, cô không chịu được lại rót cho anh vài hớp rượu, chờ sau khi anh ngủ, cô liền gọi cho Lương Cạnh Nghiêu tới đón cô.
Cô thậm chí còn đưa số điện thoại của Lương Cạnh Nghiêu cho anh, muốn anh gọi điện cho anh ta chứng thực, là cô có nói thật hay không?
Vì vậy anh bị thuyết phục rồi. Anh nghĩ, đó thật sự là giấc mơ.
Tiểu Lăng giác không thể nào sau khi cùng anh làm cái gì đó, sao lại kêu Lương Cạnh Nghiêu tới đón cô chứ?
Cho nên, những thứ gần như chân thật kia, tốt đẹp giống như hình ảnh phim tình dục, chỉ là giấc mơ của anh mà thôi. . . . . .
Trong di động của anh, Tiểu Lăng giác có tiếng chuông điện thoại di động dành riêng cho tiểu Lăng Giác, đó là năm tiểu Lăng giác tốt nghiệp trung học ép buộc anh tải xuống, bài 《 Hái Hồng Lăng 》của Đặng Lệ Quân.
Tiểu Lăng giác còn giúp anh lên đường 《 Hái Hồng Lăng 》 môn lịch sử, nói bài hát này của những năm sáu mươi, của Thanh Sơn, uyển khúc này do một ngôi sao ca nhạc hát, sau này Đặng Lệ Quân covert lại ca khúc này. . . . . .
Lúc đó anh trăm ngàn lần không muốn, bài hát cũ thập niên sáu mươi, anh ngay cả ai là Thanh Sơn, uyển khúc là cái gì cũng không biết.
Chỉ là anh không muốn, không chống lại sự cầu xin ngọt ngào mềm mại của tiểu Lăng Giác, từ nhỏ đến lớn, anh chưa một lần kháng cự thành công yêu cầu của tiểu Lăng Giác. . . . . .
Hướng Đường Vũ không ngủ được, với tay tìm điện thoại di động, bài 《 Hái Hồng Lăng 》của Đặng Lệ Quân thật lâu cũng không vang lên rồi.
Anh càng mất ngủ nghiêm trọng hơn.
Anh đang lừa gạt ai chứ? Anh cùng tiểu Lăng Giác nào có khôi phục lại chín mươi phần trăm như ngày trước!
Trước đây Tiểu Lăng Giác chưa cùng Lương Cạnh Nghiêu nói yêu đương, mỗi ngày đều gọi cho anh hai cuộc điện thoại, nếu không trước lúc ngủ, anh cũng sẽ gọi điện thoại cho Tiểu Lăng Giác, kể chuyện xảy ra trong ngày, anh cũng thích nghe cô nói chuyện, nghe cô cười.
Bọn họ gây gổ vì Lương Cạnh Nghiêu, hơn ba tháng không gặp mặt, sau khi không liên lạc xong, nói trở lại như lúc ban đầu, nhưng kể từ khi đó, tiểu Lăng Giác không còn gọi điện thoại cho anh mỗi ngày, đổi thành anh gọi điện thoại hẹn cô, đem cô về nhà xem phim, ăn cơm.
Có phải là Tiểu Lăng Giác căn bản không tha thứ cho anh? Anh nhớ tới Tiểu Lăng Giác vào lần gây gổ đó có nói ——
Coi như anh có nói mật mã hoà giải một trăm lần, cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.
Thật ra thì sau đó anh chỉ nói hai, ba lần mật mã hoà giải đi, Tiểu Lăng giác vào lần gây gổ đó nói ——
"Được, em sẽ là em gái, em sẽ không làm anh khó xử, em sẽ vẫn làm em gái của anh."
Em sẽ vẫn làm em gái của anh.
Tại sao bây giờ nghĩ lại giọng điệu tiểu Lăng Giác khi nói câu nói kia, làm cho tim của anh có cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo?
Tại sao đột nhiên anh cảm thấy "em là em gái" . . . . . . Bốn chữ này thật là chói tai?
Giống như từ trong mộng xuân tỉnh lại, trong lòng anh có cảm xúc nào đó mập mờ không rõ, đối với anh kêu muốn tỉnh lại. . . . . . Trong lòng anh rục rịch không yên, đến tột cùng là cái gì?
Hướng Đường Vũ vuốt vuốt điện thoại di động, tâm tình rất buồn phiền. Nhanh một chút, Tiểu Lăng giác cùng đại đào hoa ——
"Hai chúng ta chèo thuyền nhỏ hái Hồng Lăng a hái Hồng Lăng
Chàng có tâm a thiếp có tình
Giống như hai sừng củ ấu chưa bao giờ chia lìa a
Hai ta một lòng. . . . . .
( Thơ / Địch Ý )
Chợt chuông điện thoại di động đột ngột kêu lên, hơn nữa còn “Hái Hồng Lăng” thật lâu không có vang lên, làm cho anh sợ đến mức thiếu chút nữa làm điện thoại di động rơi xuống giường, anh cầm điện thoại rớt trên người lên, vội vàng nghe. Le^ Quy/ Do^n
"Tiểu Lăng Giác."
"Anh Vũ . . . . . ."
"Sao vậy?" Giọng cô nghe là lạ, đêm khuya vui vẻ. . . . . . Cô đã dùng qua đại đào hoa?
Hướng Đường Vũ hô hấp không ổn định, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Anh không khỏi khẩn trương sợ hãi, muốn nghe lại không muốn nghe kết quả dùng thử đại đào hoa như thế nào, trong lòng anh dâng lên một cỗ kích động muốn đánh người, lại không biết nên tìm ai để xuống tay!
"Anh Vũ, em với Cạnh Nghiêu vừa tới cảng du thuyền, chúng em chuẩn bị lên thuyền rồi." Quý Thư Lăng nhìn gợn sóng lăn tăn trên mặt biển. Thật ra thì cô cùng Cạnh Nghiêu lên du thuyền từ rất sớm, ra biển chơi một chuyến, Cạnh Nghiêu lại đem du thuyền lái về bến cảng lúc trước cập bến, bọn họ dừng thuyền bên ven bờ bến cảng, du thuyền ở cảng bên dừng thuyền, du thuyền bị gió thổi lay động ở cửa biển.
"À." Hướng Đường Vũ nửa ngày mới nặn ra âm thanh. Anh rất muốn nói gì đó, rất muốn. . . . . . Rất muốn tiểu Lăng Giác trở về, đừng dùng thử tên đại đào hoa kia!
Nhưng anh lại nghĩ, tiểu Lăng Giác muốn khi cô hai mươi tám tuổi sẽ mang thai, muốn trước ba mươi tuổi sinh xong hai đứa bé, cô muốn kết hôn, một nhà hạnh phúc mỹ mãn, cũng giống như anh. . . . . .(tới khúc này bực anh nam chính này thiệt chứ!!!!!!!)
Anh không có lý do ngăn cản cô, cũng không còn lập trường.
Thẳng thắn mà nói, ngoại trừ lúc trước Lương Cạnh Nghiêu có tiếng xấu ra, trong lòng anh cũng biết, Lương Cạnh Nghiêu đối với Tiểu Lăng giác thật sự không tệ. . . . . . Anh đã bí mật điều tra, Lương Cạnh Nghiêu đối xử tốt với Tiểu Lăng Giác, đã phá kỷ lục.
Lương Cạnh Nghiêu năng lực làm việc tốt, biết điều lại biết chăm sóc Tiểu Lăng Giác, tài nấu nướng lại một bụng, Lương cạnh Nghiêu có thể so sánh cùng với em rể Lucien của anh. . . . . .
Thân là anh trai của tiểu Lăng Giác, anh nên chúc phúc.
"Anh Vũ!" Quý Thư Lăng có chút như đưa đám, hơn nữa là tức giận, tức giận đối với bản thân mình. Cô cho là qua đêm đó, cô không hề nuối tiếc chấm dứt tình yêu hai mươi sáu năm cô gìn giữ.
Nhưng mà, cô lại vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, gọi cuộc điện thoại này, cô ôm hy vọng mong manh, chờ đợi anh Vũ sẽ chợt nhận ra yêu cô. . . . . .