Bạn gái Hướng Đường Vũ là một đoá hoa Mẫu Đơn đang nở rộ, hoa Mẫu Đơn trên người mặc sườn xám, rất đậm mùi vị Trung Quốc, trên mặt trang điểm rất đậm, giống như tiểu thư phòng trà những năm sáu mươi, mặt phấn, môi đỏ tươi, mười ngón tay thon dài trên móng tay sơn màu đỏ thẫm, đầu búi tóc đơn giản, trên trán tóc sấy thành gợn lớn.
Ngồi đối diện nhìn bạn gái, anh cảm thấy đầu óc choáng váng. Ăn mặc như vậy không phải là không xinh đẹp, chỉ là …… Rất không hợp thời.
Bọn họ hẹn ở nhà hàng Ý nổi tiếng ở thành phố Đài Bắc, bạn gái anh theo phong cách cởi mở giống như đi nhầm thời không, làm mất đi khí thế mỹ nữ, làm cho nam nữ ăn mặc thời thượng trong nhà hàng thỉnh thoảng nhìn qua bọn họ với anh mắt hoài nghi, dò xét.
“Phương tiểu thư, muốn dùng món gì?” Hướng Đường Vũ không nhịn được hỏi.
Cô gái ngồi đối diện anh đặc biệt nghiêm mặt lạnh, nhìn thực đơn hơn năm phút, người phục vụ đang cố nhịn cười.
“Ừ ….” Phương Y Nông tiếp tục giả vờ lạnh lùng, trong lòng cũng đang muốn cười ha hả. Nhận được case này chơi đùa thật vui, ông chủ của cô Đường Dực Đào trả phí cho cô theo thời gian, một giờ là ba nghìn đồng, chỉ cần cô nghĩ biện pháp làm một đối tượng hẹn hò tệ hại một chút.
Tuy nói là một giờ là ba ngàn đồng, phí thời gian so với phí biểu diễn ít hơn một chút, nhưng vừa có ăn lại vừa thú vị, thật sự là rất tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy loại trang phục này rất tốt để làm một người hẹn hò tệ hại. Nhìn đi, nhìn vẻ mặt hoang mang và lúng túng của Hướng tiên sinh ở đối diện, đã đủ giá trị để về báo cáo lại rồi.
Nếu như có thể, cô thật muốn vì Hướng tiên sinh chụp hình lại, làm thành chứng cớ, trở về báo cáo với ông chủ lớn, cô thực sự trở thành đối tượng hẹn hò tệ hại của bạn tốt ông chủ Hướng Đường Vũ tiên sinh.
Nhưng mà nói thật, tình bạn của đàn ông thật là kỳ quái.
Nếu là bạn tốt, sao lại không giúp đỡ tìm đối tượng tốt? Coi như Hướng tiên sinh quá chậm chạp, rõ ràng là bị mang tiếng “Thô”, thân là bạn thân Đường đại sư có thể giúp một tay chỉ điểm mà …..
Phương Y Nông mất hồn hồi lâu, quyết định điểm này.
“Mỳ Ý hải sản sốt cà chua, chỉ cần một nửa mỳ Ý là được rồi.” Cô nói với phục vụ.
“Còn thức uống thì sao ạ?” Phục vụ thở phào nhẹ nhõm, hỏi.
“Một chai nước có ga, không cần mở ra, tôi không uống đồ uống người khác mở.” Cô giao phó, “Còn nữa, không cần mang ly cho tôi, theo thói quen là được rồi.”
“Dạ. Xin chờ một chút, đồ ăn sẽ đưa lên sau.”
“Cám ơn.” Phương Y Nông phong tình vạn chủng cười cười với phục vụ, “Rất xin lỗi, để cho cậu chờ lâu như vậy, tôi chọn món ăn tương đối chậm, bởi vì khi còn bé tôi ngã bệnh người nóng sốt tới 41 độ, có thể khi đó làm hỏng đầu óc, tôi đọc chữ rất chậm, một chữ phải xem sáu bảy giây mới hiểu. . . . . .”
Cô hướng về phía phục vụ nói xin lỗi, giải thích, mà giải thích lại tốn mất năm sáu phút, nụ cười trên mặt phục vụ đã cứng đơ lại.
Đợi cô rốt cuộc cũng giải thích xong, lúc này phục vụ mới dám thả lỏng, “Không sao.” Sau đó bỏ trốn mất dạng.
Hướng Đường Vũ hoang mang nhìn Phương Y Nông. Từ khi nhìn thấy đối tượng Đường đại sư giới thiệu, đầu tiên là bị trang phục của cô làm cho choáng váng đầu óc, tiếp theo cô chọn món mà mất bao nhiêu là thời gian, sau đó lại nói xin lỗi, giải thích đi giải thích lại với phục vụ làm mất thêm một đống thời gian nữa, còn làm cho phục vụ rất lúng túng. . . . . .
Anh không nhịn được mà hoài nghi, có khi nào mình bị chơi ác rồi không. Tất cả đều rất không hợp lý, hỏng đầu óc, sẽ nói chuyện hợp lý như vậy?
“Cô thật sự bị hỏng đầu óc?” Anh hỏi.
Cô đang muốn trả lời, Hướng Đường Vũ lại hỏi luôn: “Tôi thấy không giống. Tôi không phải bị chơi ác rồi chứ?”
Phương Y Nông ngẩn người. Không nghĩ tới bị vạch trần nhanh như vậy, nhưng mà Hướng Đường Vũ này nói chuyện cũng thẳng quá đi.
“Ông chủ em nói, em phù hợp với sáu điều kiện của anh, nếu em đã phù hợp với điều kiện của anh, em nghĩ nên thử lại một chút, anh cũng nên phù hợp với điều kiện của em mới công bằng chứ. Anh cũng không ngại chứ?” Cô cái khó ló cái khôn giải thích, cũng không thể thẳng thắn đàng hoàng nói với anh, nói là cô phối hợp với ông chủ muốn chỉnh anh!
Nói cũng phải. Hướng Đường Vũ gật đầu tiếp nhận sự giải thích của cô.
“Vậy tôi thông qua khảo nghiệm sao?” Anh hỏi, tinh thần từ từ khôi phục lại bình thường. Bỗng chốc nhớ tới anh ăn ở nhà hàng này còn có một “Công việc” khác —— giúp tiểu Lăng Giác một tay quan sát đối tượng gặp mặt.
Anh nhìn hướng tiểu Lăng giác ở bàn bên kia, nhíu mày, một lần nữa liếc nhìn thời gian trên cái đồng hồ ở tay mình. Cũng đã bảy giờ mười lăm phút, đối tượng tiểu Lăng Giác hẹn gặp tới trễ?
Lần hẹn hò đầu tiên, không phải sao?
“Anh coi như là thông qua khảo nghiệm, thứ nhất, anh có tính nhẫn nại, cũng có phong độ, mặc dù cảm thấy trang phục của em không thoả đáng, nhưng cũng không có chê trách. Thứ hai, anh cũng không có dối trá, bình thường đàn ông sẽ nói mấy lời xã giao như “em rất đẹp”,… Điểm thứ ba, em cảm thấy anh cũng coi như thông minh, không ngơ ngơ ngác ngác tiếp tục bị em chỉnh.”
“Chỉ là cái thí nghiệm nhỏ, có thể thông qua nhiều điểm như vậy, tôi cũng bội phục chính mình.” Anh cởi mở hài hước đáp lại.
Phương Y Nông cười khẽ một tiếng. Hướng Đường Vũ rất có phong độ, những người đàn ông khác phát hiện mình bị chỉnh, bị khảo nghiệm sẽ tức giận, anh không chỉ không tức giận, còn có thể nói chuyện hài hước nữa.
Đáng tiếc, ông chủ lớn của cô đã nói rồi, anh là hoa đã có chủ, chỉ là đối với tình cảm quá chậm chạp, không biết được tim của mình đã sớm có hẹn ước, cho nên lãng phí hơi sức tìm bạn đời như thế này.
“Hướng tiên sinh, em phát hiện anh rất thú vị.” Cô chân thành nói.
“Thật vui mừng vì tôi có thể làm cô vui.” Anh nháy mắt mấy cái với cô. Sau đó lại nhìn hướng tiểu Lăng Giác ở bàn bên kia, đối tượng cô hẹn gặp vẫn chưa tới.
Hướng Đường Vũ muốn đứng dậy gọi Tiểu Lăng Giác đi về nhà đi, đàn ông mà lần hẹn đầu tiên liền tới trễ hơn mười phút, thật sự không đáng để quen biết! Tiểu Lăng giác của anh, xứng đáng với một người đàn ông biết đúng hẹn.
Lúc này cửa nhà hàng tự động mở ra, nhân viên tiếp tân bên cạnh cửa nói với người đàn ông mới vừa vào cửa: “Lương tiên sinh, hoan nghênh quang lâm. Quý tiểu thư đã tới trước, mời đi theo tôi.”
Lương Cạnh Nghiêu là khách quý của nhà hàng này, nhân viên phục vụ đều biết anh ta.
Hướng Đường Vũ mắt nhìn người đàn ông vừa vào, mặt liền biến sắc. Sẽ không trùng hợp như vậy? Ông chủ của tiểu Lăng Giác cũng vừa lúc chọn nhà hàng này dùng bữa?
Đang suy nghĩ, liền nhìn thấy phục vụ dẫn anh ta tới bàn bên kia của tiểu Lăng Giác.
Lương Cạnh Nghiêu hướng về phía Quý Thư Lăng nói: “Thật xin lỗi, anh tới trễ.”
“Không sao, em cũng vừa mới đến thôi.” Đây là do cô và anh ta trước đó đã thoả thuận, anh ta sẽ đến trễ, mà cô còn ra vẻ hoàn toàn không để ý việc anh ta đã tới trễ, còn phải thể hiện thêm là đang muốn lấy lòng anh ta.
Không biết được cô diễn có tốt không?
Bàn này của bọn họ chỉ cách bàn kia của anh Vũ một cái bàn, nếu anh Vũ lắng nghe, có thể nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện của cô và Lương Cạnh Nghiêu.
Giống vậy, cô cũng có thể nghe rõ ràng tình huống nói chuyện phiếm của anh Vũ và đối tượng mới.
Thực tế là cô nín cười từ khi mới đến cho tới bây giờ, anh Đường quả thật rất giữ lời, đối tượng hẹn gặp của anh vũ quả thật rất đặc sắc!
“Sao lại không kêu ít đồ ăn trước?” Lương Cạnh Nghiêu ngồi xuống, âm thanh âm ấm hỏi.
“Em chưa đói.”
“Có đặc biệt muốn ăn cái gì không? Anh thường tới nhà hàng này, có mấy món rau xanh rất ngon, nếu như em không để ý, anh giúp em chọn món.” Anh ta cầm thực đơn nói.
“Được, anh chọn món đi, em chưa từng tới nhà hàng này, không biết món nào ngon.”
“OK.” Lương Cạnh Nghiêu lộ ra nụ cười mê người, chuyển sang phục vụ nói: “Tôi chọn mấy món bình thường này, cứ đưa hết lên đi.”
“Tốt.” Phục vụ cầm lại thực đơn, rời đi.
“Nhìn bộ dáng này của anh chắc là rất thường tới đây.”
“Anh cũng không giấu em …. Em cũng biết anh hay hẹn cùng người ta, phần lớn là tới nhà hàng này.” Anh kín đáo giải thích.
Quý Thư Lăng nở nụ cười tự nhiên thoải mái. “Em mỗi ngày giúp anh loại bỏ những cuộc điện thoại còn quá đáng hơn nhiều, anh nghĩ muốn giấu giếm tình sử phong phú của mình, chỉ sợ cũng không thể giấu được thôi.”
Lương Cạnh Nghiêu dường như không có cách nào với cô cười có chút lúng túng.
“Thật ra thì, anh suy nghĩ rất lâu, mới quyết định hẹn em đi ăn, em biết nguyên tắc của anh rồi đó, anh không thích tình yêu công sở. Nhưng …..” Vẻ mặt anh ta dường như đấu tranh, dừng lại một lát.
Nói chuyện hoang đường gì vậy! Hướng Đường Vũ một bên nghe không lọt tai, người đàn ông này căn bản là muốn ăn đòn.
“…………Nhưng làm việc với em mấy năm nay, anh cũng thấy được em công tư rõ ràng, một phụ nữ lý trí, anh nghĩ nên cho chúng ta một cơ hội, ở trên công việc chúng ta hợp tác vui vẻ, chủ trương bí mật, chúng ta cũng có thể hợp nhau …….”
Hướng Đường Vũ nghe được muốn ói ra, cái nĩa trong tay muốn bới tung đĩa mỳ ý trên bàn, ánh mắt của anh gần như có thể phun ra lửa.
Phương Y Nông ngồi đối diện anh thấy hứng thú dồi dào. Kịch nhiều tập và hiện trường truyền trực tiếp Liveshow càng ngày càng kích thích hơn!
Không biết Hướng tiên sinh có giữ được phong độ hay là đánh mất lý trí, ném cái cái nĩa đáng thương kia, xông tới đánh người đây?
Thoạt nhìn anh rất tức giận nha.
Ông chủ có nói trước với cô tình hình tối nay, cô nghĩ, nếu ông chủ lớn của cô thấy được biểu hiện này của bạn tốt, nhất định sẽ cười lăn ra chứ?
Hương tiên sinh bây giờ, giống như đang loạn trong giặc ngoài rất cấp bách ——
Đối tượng hẹn ước ngồi đối diện đang rất tức giận, “Tình địch” đang ngồi cách một bàn ở bên kia, anh ta thật đáng thương.
“Anh không cần quá lo lắng, nếu như chúng ta quen nhau, cảm thấy không phù hợp lẫn nhau, em vẫn là thư ký tốt của anh. Dĩ nhiên, nếu như em có biểu hiện thất thường, khiến anh không hài lòng, anh cứ mắng em, em cũng không oán giận câu nào.” Như vậy đã đủ lấy lòng chưa? Chắc là đủ rồi. Quý Thư Lăng thầm nghĩ.
Nghe một chút xem! Nói cái gì vậy?
Cứ mắng chửi cô sẽ không một câu oán giận? Có nhầm không vậy?
Bị người ta chiếm hết tiện nghi, lại còn cho đối phương đường lui? Hướng Đường Vũ thật sự muốn nổi điên.
“Cám ơn em, anh biết em là người rất lý trí, anh cũng không muốn mất đi một thư ký tốt giống như em. Nếu như chúng ta thật sự không hợp, sau khi chia tay, anh sẽ cho em nghỉ ngơi ba tháng.” Lương Cạnh Nghiêu nói đùa.
Hướng Đường Vũ vừa sững sờ vừa tức giận. Anh ta có thể nói như vậy, ba tháng nghỉ ngơi?
Anh ta cho nghỉ ngơi ba tháng, để anh ta làm hoa tâm đại củ cải! Muốn cùng tiểu Lăng Giác gặp gỡ, Lương Cạnh Nghiêu, ngươi chờ tám trăm kiếp nữa đi.
Anh đang điên cuồng hét lên trong lòng. Trên thương trường, có ai chưa từng nghe tin đồn chuyện tình cảm của Lương Cạnh Nghiêu? Cái gốc cây này nên kéo ra ngoài chém đại củ cải, lại muốn theo đuổi tiểu Lăng Giác! Cũng không tự lượng sức mình, ghê tởm.
“Thư Lăng ……” Lương Cạnh Nghiêu mở miệng, đúng lúc này phục vụ bê đồ ăn lên.
Đợi họ đặt đồ ăn xuống xong, anh ta mới chỉ vào đồ ăn giới thiệu.
“Bánh bao nguyên liệu Italy, Ốc Hương, thịt bò tươi nướng than, tôm hùm hấp tiêu xanh, cá hồi Na Uy sốt mật ong mù tạt, hai chén nước chấm đặc biệt. Thật ngại, anh có thói quen kêu đưa đồ ăn lên hết cùng một lúc, muốn ăn cái gì đều có thể ăn, hy vọng em không để ý.”
“Em ok mà. Như vậy một công đôi việc mà, thứ nhất, muốn ăn gì có thể lập tức ăn; thứ hai, nếu như hẹn gặp phải người không thú vị, thì có thể ăn mau mau, khỏi phải chờ đợi thức ăn mang lên.”
Lương cạnh Nghiêu sửng sốt. Tâm tư của anh lại bị cô vạch trần một cách thẳng thừng! Anh đúng là có nghĩ sẽ bớt đi thời gian chờ đợi món ăn mang lên, nếu như hẹn phải đối tượng không hài lòng.
Sau khi sững sờ xong, anh ta cười nói: “Anh phải nhắc nhở mình không nên không quá thú vị, để cho em quyết định ăn nhanh một chút, nhanh chóng kết thúc cuộc hẹn lần này.”
“Em không có ý đó, em chỉ sợ anh thôi.” Quý Thư Lăng nhanh miệng cãi lại. Theo kinh nghiệm cô làm việc cùng lãnh đạo, cô cho là, anh ta nhất định không muốn lãng phí nhiều thời gian với cuộc hẹn.
Lương Cạnh Nghiêu nghe vậy cười thành tiếng. Không ngờ Quý thư ký suy nghĩ rất nhanh nhẹn, lại không có tâm cơ.
Sau khi cười xong, ánh mắt của anh ta xoay chuyển, nghiêng người về phía trước, chồm ra giữa ngoắc ngoắc ngón trỏ, ý bảo cô cũng nghiêng người về phía anh ta.
Quý Thư Lăng theo yêu cầu của anh ta nghiêng người về phía trước, hai người tới gần dường như muốn đụng đầu vào nhau.
Đầu của anh ta nghiêng lên trước nữa, ghé sát bên tai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy nói: “Tôi có chút hối hận, vì đã yêu cầu cô không được thích tôi. Thật ra thì cô ….. Rất mê người.”
Cô mở to mắt, không thể tin được những gì mình vừa nghe, gương mặt bỗng chốc chuyển hồng, cô không rõ là Lương Cạnh Nghiêu kích thích hành động của cô, hay là nói lời thật lòng …
Cô rất mê người sao?
Cô không cảm thấy nha! Nếu như rất mê người, sao không mê hoặc được anh Vũ chứ?
“Anh bây giờ đang nói đùa sao?” Cô cũng nói nhỏ.
Lương cạnh Nghiêu lui về phía sau, nhìn thấy gò má phấn hồng của cô. . . . . . Anh ta phát hiện, Quý Thư Lăng quả thật rất thuần khiết, một câu khen ngợi nhẹ như sương, lại có thể nhuộm đỏ hai gò má của cô.
Anh qua lại với nhiều người, ở trên tình trường mọi người đều rất thực dụng, đã sớm không có cách nào miễn dịch với sự hưởng thụ về vật chất. Mà cô cùng những người phụ nữ xung quanh anh ta, không giống nhau.
Anh ta có chút hoang mang lại có chút động tâm, như có điều suy nghĩ sâu sắc nhìn Quý Thư Lăng, không trả lời lại cô, ánh mắt anh ta chuyển tới bàn ăn, lần nữa mở miệng giọng nói đã bình thường trở lại.
“Hai phần bữa ăn cũng không tệ, chúng ta chia ra ăn, được không?”
“Được.”
Lương Cạnh Nghiêu đích thân bưng đĩa đồ ăn, anh ta đem hai món chính chia làm hai phần, một phần bỏ vào đĩa không trước mặt Quý Thư Lăng, một phần bỏ vào đĩa của mình.
Quá trình tiếp theo, cũng giống như cuộc hẹn bình thường, bọn họ tán gẫu về cuộc sống và sở thích sau khi tan sở.
Quý Thư Lăng phát hiện Lương Cạnh Nghiêu là một cao thủ nói chuyện phiếm, anh ta rất biết chọn chủ đề, lại là người hài hước, cô thường bị anh ta chọc cho cười ha ha, hoàn toàn quên cuộc hẹn này là đang diễn cho khán giả Hướng Đường Vũ bàn bên cạnh.
Cô thậm chí không chú ý tới Hướng Đường Vũ cùng bạn gái mới của anh đã rời khỏi nhà hàng, cũng không chú ý tới bữa ăn này của Hướng Đường Vũ, một miếng cũng cũng không ăn.
Cho tới khi phục vụ tới, nhắc nhở thời gian đóng cửa của nhà hàng, cô mới giật mình cả nhà hàng chỉ còn lại hai người khách là bọn họ thôi.
Hướng Đường Vũ quanh quẩn trong màn đêm, cửa chính toà nhà mở ra mở vào rất nhiều lần, bận rộn muốn chết, đêm đã khuya rồi.
Mười phút trước, anh phiền não đi bộ đến cửa hàng tiện lợi ở đầu đường bên kia mua bao thuốc, anh đã nhiều năm không hút thuốc lá, người ra lệnh cho anh cai thuốc chính là em gái bảo bối tiểu Lăng Giác.
Giờ này tiểu Lăng Giác còn chưa có về nhà, đêm đã khuya rồi! Thật đáng ghét.
Hướng Đường Vũ đứng chờ cô ở dưới cao ốc nhà cô, hút hết năm điếu thuốc, rốt cục khoảng một giờ hai mươi phút, mới thấy một chiếc xe hơi màu đen dừng ở bên đường dưới cao ốc.
Anh nhìn thấy Lương Cạnh Nghiêu xuống xe trước, sau đó là tiểu Lăng Giác, hai người ở trên đường dành cho người đi bộ nói chuyện, Lương Cạnh Nghiêu ghé sát vào bên tai cô không biết nói gì, sau đó liền hôn một cái lên má tiểu Lăng Giác.
Hôn một cái! Lần hẹn hò đầu tiên, chỉ là lần hẹn đầu tiên mà lại thân thiết như vậy, đúng là hoa tâm đại củ cải thân kinh bách chiến! Hai tay Hướng Đường Vũ nắm chặt thành quyền, rất muốn xông lên đánh người, may mà vẫn giữ được lý trí, anh thật vất vả để nhịn xuống.
Lương Cạnh Nghiêu dõi mắt nhìn Quý Thư Lăng vào cửa chính, rồi mới ngồi vào xe, nghênh ngang rời đi.
Hướng Đường Vũ bước nhanh ra khỏi khúc cua cạnh toà nhà, bảo vệ nhận ra anh, giúp anh mở cửa, anh nói tiếng cám ơn, vội vàng chạy bước chậm đi qua khu trung tâm vào dãy D, anh thấy tiểu Lăng Giác vẫn còn đang chờ thang máy.
“Thư Lăng.” Anh kêu.
Quý Thư Lăng bị giật mình. Thật không thể tin được, cấp trên đúng là không nhìn lầm, có nói với cô là hình như nhìn thấy Hướng Đường Vũ đang ở khúc cua, muốn cô phối hợp biểu diễn một chút.
“Sao anh lại ở đây?”
“Sau khi anh từ nhà hàng về liền tới đây chờ em.” Hướng Đường Vũ nói, “Chút nữa hãy lên lầu, giờ đi dạo với anh chút.”
"Được." Cô đi theo anh, ra khỏi cao ốc.
Hai người chậm rãi đi ra khỏi cao ốc, anh đang không biết nên mở miệng như thế nào.
Trên thực tế, anh đang một bụng tức giận, tiểu Lăng Giác ở trong phòng ăn, vui vẻ cùng Lương Cạnh Nghiêu ăn uống, nói chuyện trên trời dưới đất, trước mặt anh liếc mắt đưa tình.
“Anh Vũ, anh rời khỏi nhà hàng khi nào vậy?” Quý Thư Lăng chủ động phá vỡ bầu không khí im lặng, tâm tình cô có chút phức tạp.
Hướng Đường Vũ trừng tiểu Lăng Giác thấp hơn anh một cái đầu, cô lại có thể vui vẻ tới mức anh đi tính tiền lúc nào cũng không biết! Lương Cạnh Nghiêu đó không hổ là cao thủ tình trường thân kinh bách chiến.
“Em cùng Lương Cạnh Nghiêu chia thức ăn, trò chuyện rất vui vẻ, những cái nên nhìn anh đã nhìn, nên đã tính tiền đi về.”
Quý Thư Lăng ngẩng đầu nhìn anh, nhớ lại thời gian cách đây không lâu ——
Lương Cạnh Nghiêu hôn một cái trên má cô, nói thầm bên tai cô, khi ở phòng ăn anh ta nói cô rất mê người là nói thật, không phải nói giỡn.
Sau khi cô đi vào cao ốc, đi qua khu trung tâm, càng không ngừng nhớ lại, cô làm việc bên cạnh Lương Cạnh Nghiêu đã nhiều năm, thế nhưng anh ta lại phát hiện cô rất mê người trong lúc giả hẹn hò với cô.
Được anh ta khen, làm cho tim cô dồn dập, cũng có chút hoang mang.
Trong quá trình giả hẹn hò, cô vui vẻ tới mức không hiểu được cũng không biết anh Vũ đã rời đi khi nào, cô thậm chí không phải giả bộ, mà rất hưởng thụ quá trình hẹn hò, rất hưởng thụ cùng Lương Cạnh Nghiêu nói những chuyện thú vị trên trời dưới đất ….
Cô biết Lương Cạnh Nghiêu là một cao thủ tán gái, anh ta rất có sức quyến rũ lại là một người đàn ông thành thục mê người, nhưng mà không phải cô động lòng đối với anh ta, chỉ là tối nay cô mới phát hiện, cô lại có thể ở chung vui vẻ như vậy với người đàn ông khác!
Cô vẫn cho rằng, trên đời này chỉ có anh Vũ mới có thể làm cho cô vui vẻ tới mức quên thời gian, làm cho cô vui vẻ tới mức cô cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, cô nghĩ tất cả những thứ này đều vì cô yêu anh Vũ.
Nhưng tối nay, Lương Cạnh Nghiêu làm cô phát hiện ra mình đã sai lầm rồi.
Thật ra thì cô có thể vui vẻ cùng với người đàn ông khác ngoài anh Vũ ra, trừ Hướng Đường Vũ ra, người đàn ông khác cũng có thể để cho cô quên đi sự tồn tại của thời gian.
Vậy là, suy nghĩ từ trước tới giờ của cô đều sai rồi…..
Như vậy có nghĩa là cô thật ra không có yêu anh Vũ nhiều như vậy?. Hoặc là, nói không chừng căn bản cô không yêu anh Vũ?
Chỉ là từ nhỏ tới lớn, anh Vũ vốn có điều kiện tốt nhất bên cạnh cô, hiểu rõ cô nhất, là người đàn ông làm cô vui vẻ, cho nên cô liền hiểu lầm là yêu anh?
“Anh cảm thấy anh ấy được không?” Quý Thư Lăng hỏi.
“Sao em không nói thẳng cho anh biết, là Lương Cạnh Nghiêu hẹn với em?”
“Em hi vọng anh trực tiếp quan sát anh ấy, chứ không phải nghe tin đồn mà xét đoán anh ấy.” Cô trả lời.
“Anh ta quan hệ hết sức phức tạp, anh sao có thể không biết anh ta! Chính anh, thỉnh thoảng vô tình trong một số trường hợp gặp qua anh ta mấy lần, không cần ….” Anh rất phiền não. “Tóm lại, anh hi vọng em sẽ không cùng anh ta qua lại!” Anh trực tiếp cho cô kết luận.
“Tại sao? Em cảm thấy anh ấy cũng không tệ.”
“Em cảm thấy anh ta không tệ?” Hướng Đường Vũ gần như hét lên, bây giờ là đêm khuya yên tĩnh, âm thanh của anh càng trở nên vang dội. Anh đã hết kiên nhẫn, “Em là thư ký của anh ta, tiếp các cuộc điện thoại của những người phụ nữ của anh ta còn không đủ nhiều sao? Bây giờ lại cảm thấy anh ta không tệ? Anh ta là tay ăn chơi, số phụ nữ anh ta lui tới có thể lên đến ba con số, không phải một con số, không phải hai con số, mà là ba con số! Em không biết sao? Hả?”
“Anh Vũ, anh không cần tức giận như vậy, em biết những người Lương Cạnh Nghiêu đã quen không phải là ít, nhưng trước khi ổn định lại, mỗi người đều có quyền làm như vậy để đưa ra sự lựa chọn…”
“Lương Cạnh Nghiêu không phải đang lựa chọn người nào thích hợp với anh ta, em có hiểu không! Anh ta tuỳ tiện qua lại với phụ nữ, tuỳ tiện lên giường với phụ nữ, tuỳ tiện chia tay với phụ nữ, căn bản là anh ta quan hệ bừa bãi.”
“Anh Vũ, em không thích anh phê bình anh ấy như vậy. Bình thường anh cũng cùng bạn bè uống rượu, đi hộp đêm, lên giường với phụ nữ xem mắt, nếu anh nói anh ấy quan hệ bừa bãi, chẳng lẽ anh tốt hơn so với anh ấy?” Nói đến khúc sau, lòng cô cảm thấy rất chua xót. Ít nhất hôm nay cấp trên còn khen cô mê người, mà anh Vũ cô quan tâm lại lần nữa coi thường cô, mắt luôn nhìn những người phụ nữ khác ……..
“Chúng ta không nói về anh … Em và anh đang thảo luận, anh ta không thích hợp với em.” Hướng Đường Vũ sắp bị làm tức chết. Cạnh Nghiêu, Cạnh Nghiêu …… Mới hẹn có một lần, cô gọi tên thật thuận miệng, khiến anh nghe thật chói tai.
"Chúng ta không phải là đang nói ta...ta là ở với ngươi thảo luận, hắn không thích hợp ngươi." Hướng đường vũ sắp bị làm giận chết rồi. Cạnh Nghiêu, cạnh Nghiêu. . . . . . Mới ước hẹn một lần, nàng kêu tên làm cho tốt thuận miệng, nghe được hắn thật là chói tai.
“Trừ anh ấy ra trước đây em không qua lại nhiều, anh không phải không biết, anh cho là anh ấy có chỗ nào không thích hợp với em? Hôm nay em cùng anh ấy nói chuyện, phát hiện anh ấy và em có nhiều sở thích giống nhau, Cạnh Nghiêu thích lướt sóng, thích chơi tàu cánh lượn, thích đánh gôn, anh ấy cũng thích nhạc Jazz, anh ấy …..”
“Em cho rằng Lương Cạnh Nghiêu sẽ thích em thật sao? Anh ta đã gặp qua rất nhiều phụ nữ, tiểu thư danh môn, những phụ nữ nổi tiếng ….”
Lời của anh là tổn thương lòng tự ái của cô. “Ý của anh là, người bình thường như em, muốn gia thế không có gia thế, muốn tài hoa không có tài hoa, cũng không xinh đẹp, căn bản không có ưu điểm nào hấp dẫn Cạnh Nghiêu, là như vậy đúng không? Thì ra em trong lòng anh, là người phụ nữ cái gì cũng không có!” Quý Thư Lăng giận tái mặt, giọng nói xót xa. Cô không biết anh nhìn nhận cô như vậy! Cho nên, qua nhiều năm như vậy, anh cũng không coi cô như người khác phái mà đối xử, là vì cô không xứng đáng với anh?
“Anh không có ý đó, Lương Cạnh Nghiêu thật sự không thích hợp với em, nếu như anh ta muốn ổn định đã sớm quyết định.” Hướng Đường Vũ phát hiện bị hiểu lầm, anh nóng nảy cố gắng giải thích, lại có cảm giác càng tô đen.
“Bởi vì những người phụ nữ anh ấy qua lại mỗi người đều có điều kiện tốt hơn em, những người phụ nữ đó không trói nổi tim anh ấy, em sao giữ anh ấy lại được …….” Cô tiếp lời anh, lại khổ sở thất vọng nói: “Nói đi nói lại, đây chính là ý của anh, mọi thứ em đều không bằng những đối tượng anh ấy đã qua lại. Anh Vũ, anh thật khiến em thất vọng, em cho là anh sẽ không quan tâm hoàn cảnh gia thế, không so sánh như người đàn ông ham hư vinh bên ngoài, không ngờ anh lại như vậy.”
“Tiểu Lăng Giác, em hiểu lầm ý anh … Người anh nói là Lương Cạnh Nghiêu, chứ không phải là anh!” Thật sự muốn bổ đầu cô ra, sao không hiểu lời anh nói chứ?
“Người nói chuyện bây giờ không phải anh ấy, mà là anh.” Quý Thư Lăng cất giọng lạnh lùng, “Gia thế, tài hoa …. Tất cả đều là anh nói, chứ không phải Cạnh Nghiêu. Tối nay anh ấy nói em rất mê người, giờ anh lại nói em không đủ tốt, chưa đủ tốt để anh ấy nguyện ý ổn định lại!” Ở trong lòng anh, cô lại càng không chịu nổi khi anh nói như vậy.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hướng Đường Vũ bị tài ăn nói của cô làm cho á khẩu không trả lời được.
Gió đêm thổi tới hơi lạnh, nhưng tâm anh còn lạnh hơn.
Ngày trước, tiểu Lăng Giác mặc kệ anh nói gì, cũng ngoan ngoãn đáp ứng, muốn cô không làm chuyện gì, cô tuyệt đối không làm. Mà bây giờ, bọn họ lại vì một Lương Cạnh Nghiêu, nửa đêm khuya khoắt ở bên đường hô to, gọi nhỏ, tranh chấp mãi không xong!
Anh thật sự muốn biết, người đàn ông kia rốt cuộc có cái gì tốt?
“Tiểu Lăng Giác, em hiểu lầm ý anh, anh chỉ muốn tốt cho em. Em và Lương Cạnh Nghiêu có sở thích giống nhau, không có nghĩa là chuyện tình cảm hai người cũng phù hợp, em thích lướt sóng, thích chơi tàu cánh lượn, thích đánh gôn, những thứ đó anh cũng thích mà! Lướt sóng, tàu cánh lượn, đánh gôn đều là anh dạy em, em quên rồi sao? Nếu như căn cứ vào sở thích để phán đoán, vậy thì em nên yêu anh trước chứ!”
Hướng Đường Vũ kích động sau khi nói dứt lời, có một lúc, xung quanh mình trở nên yên tĩnh, tiếng côn trùng kêu ở xa xa cũng nghe rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Quý Thư Lăng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, chấn động bắn ra tứ phía ——
“Làm sao anh biết em không yêu anh trước ….”
Anh nghe xong há hốc miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc và hoảng sợ.
“Anh Vũ, lần này, anh có nói mật mã hoà giải một trăm lần, em cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho dù ở trong lòng anh em không có một ưu điểm nào hơn người, dựa vào giao tình của chúng ta từ nhỏ tới lớn, anh cũng không nên đả kích em như vậy. Em mệt rồi, ngủ ngon.”
Quý Thư Lăng bỏ qua sự khiếp sợ vạn phần của Hướng Đường Vũ, xoay người chạy về nhà.