Cô đang đi, thần trí đang tập trung việc tìm nhà nên không để ý chiếc xe đang gần mình.
Chiếc xe lao vút qua cô rồi phanh gấp vào bên đường.
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng.
Hiện tại cô đã ngã trên đường.
Do cô từ sáng không ăn, lại phải bôn ba chạy tìm việc nên cơ thể mệt mỏi rã rời lại thêm việc vừa rồi khiến cô ngất đi.
Tài xế nhìn cô gái trên đường rồi quay ra hỏi chủ:
- Làm sao bây giờ, cậu chủ?
Người nào đó quan sát:
- Chúng ta mang cô ấy tới bệnh viện đi.
- Nhưng hiện tại chúng ta đang...
- Lát tôi sẽ bào với bố của tôi.
- Được.
Tại bệnh viện.
- Cô ấy thế nào rồi.
- Không sao, nhớ chú ý ăn uống điều độ, giữ sức khỏe tốt là được.
- Vâng, cám ơn bác sĩ
Khi bác sĩ đi, anh tài xế lại hỏi:
- Giờ chúng ta đã đi chưa?
- Dù sao việc cô ấy ngất một phần cũng do mình, nếu đã giúp thì giúp cho trót. Trước mắt anh đi mua chút gì đó để khi cô ấy tỉnh lại còn có cái lót bụng.
- Vâng, tôi sẽ đi.
Sau khi người này ra khỏi, anh mới tập trung ánh mắt của mình vào người trên giường bệnh.
Gương mặt nhợt nhạt nhưng không làm mất vẻ đẹp của cô.
Người thì...nhỏ bé. Không biết cô có phải học sinh không nữa?
.......
Mở mắt ra, thật choáng đầu.
Đây là bệnh viện.
Sao cô lại ở trong này.
- Cô không sao chứ?
Cô quay mặt ra. là một chàng trai lạ.
Người đó đang hỏi cô sao? ờ chắc vậy, vì trong phòng làm có ai nữa đâu.
- Tôi không sao.
Nói rồi cô bước xuống, vừa chạm đất, chân cô như mềm nhũn ra không vững mà ngã xuống.
A.
Ngay lúc này đây, cô có thể nghe rõ tiếng đập trái tim bình ổn của một người.
Khi cô ngã, anh đã đỡ lấy cô, cũng là hiện tại cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Mặt cô đang nóng lên dần.
Cô vội vàng ý thức lại mình, đẩy anh ra, đứng lên.
- Tôi, tôi xin lỗi.
- Anh vuốt lại áo bị nhăn rồi đáp:
- Không sao, cô vẫn chưa khỏe, nên lên giường nằm nghỉ lát đi.
- Được.
Đúng lúc đó, anh tài xế mang đồ ăn vào.
Cô nghi hoặc nhìn.
- Tôi có mua chút cháo, cô ăn cho ấm bụng.
- Anh là...
- Anh ấy là tài xế của tôi.
- 2 anh đã mang tôi vào đây sao?
Cô dè dặt hỏi.
Bởi vì cái người kia cảm giác như không thích nói chuyện hay sao ý. Mặt cứ lầm lì, cách nói chuyện cũng không được gần gũi nên cô không dám nhiều lời.
- Vâng
Cô cũng không hỏi gì nữa mà tập trung vào ăn.
Đúng là hiện tại cô rất đói rồi.
- Nhà cô ở đâu?
- Hả.
Tôi ngạc nhiên quay ra.
Tôi và cái anh tài xế cùng đồng thanh kêu lên.
- Cậu chủ, chúng ta...
- Anh im lặng, mọi chuyện tôi sẽ giải quyết sau.
Người nào đó lui về phía sau:
- Vâng.
- Tôi, tôi mới đến thành phố này, nên không có nhà.
- Vậy cô bây giờ tính sao?
Tính sao? Trong lòng cô cũng đang hỏi mình.
- Tôi chưa biết.
- Cô là...đến đây tìm người hay làm gì...
- Tôi là đang tìm việc làm.
Anh trầm mặc một lúc rồi nói:
- Cô muốn tìm việc gì?
- Không biết, chỉ cần có việc là được.
Giọng cô nhẹ dần.
Giờ cô chả trông mong gì nữa, chỉ mong có một công việc cụ thể, có tiền để giúp mẹ và các em nhỏ nữa.
- Vậy...cô có chịu làm giúp việc không?
2 người nào đó liền sửng sốt.
- Là..có ý gì?...không lẽ anh...
- Ừ, nếu cô chấp nhận thì vào nhà tôi. dù sao nhàtôi cũng không có nhiều người làm, cô có thể đến.
- Được...nhưng mà sao anh lại giúp tôi.
- Làm phước cũng phải có lí do sao?
Cô nghẹn luôn.
- Quyết định như vậy,cô nghỉ ngơi đi đến chiều tôi đón cô, tiền viện phí tôi cũng đã trả yên tâm.
- Cảm ơn anh.
Anh chỉ gật đầu rồi cùng người tài xế ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng lại cô mới nhẹ nhõm người.
Anh ta trông khó gần vậy cũng tốt bụng đấy?
Thật hiếm người như vậy.