Mọi người đi vào nhà ngồi đợi.
Anh Phong cũng đã đi mất.
Chị Tuyết hỏi tôi:
- Tại sao khi nãy em lại nhờ Hoàng mà không phải nhờ Tuấn.
Tại sao hả?
Tôi cũng chả biết.
Tôi chỉ biết chốt lại một câu:
- Em nghĩ đến anh ấy là nhờ luôn.
- Ừ, vậy nếu em nghĩ đến thằng Tuấn thì em có nhờ không?
A, chị đang hỏi vấn đề mà tôi cũng đang tự hỏi mình.
Sẽ hay không?
Nhưng mà chẳng phải anh Hoàng dễ tính hơn người ấy sao?
Tôi ngay cả mở miệng chào hỏi còn rụt rè, chứ đừng nói là nhờ vả anh.
Anh Bảo gõ đầu chị:
- Em ngốc thế, còn phải hỏi sao?
Rồi ngay lúc anh Tuấn đi nghe điện thoại anh mới nói tiếp:
- Thằng này có tiếp xúc với con gái ngoài không mà còn chở hả?
- À, em quên mất, tại vì dạo này thấy nó có nói chuyện với lại Ly nhiều nên quên điều này.
Nói chuyện với tôi thì sao chứ?
- Sao lại liên quan đến em?
- À, không có gì?
..........
Mải chơi điện thoại mà quên giờ giấc đến khi...
- Cũng đã muộn, thức khuya không tốt, em nên đi ngủ đi.
Anh không nhắc cũng quên mất.
Ngẩng lên, mọi người đi ngủ hết rồi, tỏng phòng chỉ còn lại tôi và anh.
Tại sao tôi luôn bị đây vào tình huống cùng anh trong một khoảng không gian 2 người vậy.
- Vâng, mọi người đi ngủ hết rồi ạ.
- Ừm.
- Sao anh không đi ngủ ạ.
Hay anh thích thức khuya giống như tôi.
- Anh nghĩ người nào đó sợ ma.
Sợ ma, tôi cũng sợ.
A, nói vậy chẳng phải ám chỉ tôi sao.
Anh là cố ý mà.
Tiếng cười khẽ lại vang lên.
Nhưng tôi giờ đâu còn để ý nữa.
- Em đi đây, anh ngủ sớm.
- Ừ, ngủ ngon.
- Vâng
Tôi đứng dậy đi.
Lúc ngang qua anh, không biết là vì run hay còn vướng bận chuyện lúc nãy mà không để ý nên đã vấp chân.
Tất nhiên sẽ bị ngã.
Tưởng chừng sẽ tiếp đất, sẽ xấu hổ một trận nhưng không...
Vì anh đã đỡ tôi.
Lần đầu tiên tôi ở khoảng cách gần một người con trai, mà đó lại là anh.
Tối có chút thở không ra hơi.
Mắt 2 chúng tôi đối nhau.
Mùi hương trên cơ thể anh tỏa ra ngập trong mũi tôi.
Còn có hơi thở trầm ổn, ấm áp của anh.
Trái tim tôi run lên, nó đập nhanh khác thường.
Mãi một lúc mới nhận ra sự ô duyên của mình.
Vội đẩy anh ra
- Em xin lỗi.
- Không sao.
Tôi cá chắc anh không muốn làm tôi xấu hổ nên mới không đẩy tôi ra.
Chạy nhanh về phòng của mình, đóng của lại.
Ngồi phịch xuống giường, tay giữ bên ngực phải điều chỉnh hơi thở hỗn loạn của mình.
- Sao tim mình lại đập nhanh thế nhỉ?
Tôi nhận ra dường như mình đã thích anh.
Đầu tiên là đôi mặt lạnh lẽo, gương mặt không cảm xúc, rồi tính cách lạnh lùng...
Những câu nói ấm áp, hành động của anh...
Khi anh nổi giận, và khi anh cười...
Tất cả đều đã dần len lỏi trong trái tim nhỏ bé của tôi.
Nhưng thích anh thì sao chứ?
Anh liệu có thích tôi không?
Hay khi anh biết được sẽ tránh xa tôi.
À, quên, chưa thử sao biết được.
Nhưng vui vẻ chưa bao lâu chợt nhớ ra, chị Tuyết từng nói tuyệt đối không được thích anh ấy.
Phải rồi, suýt nữa thì quên.
Tôi không nghĩ là chị ý nói dối, là bạn thân lâu năm chị chẳng nhẽ không biết.
Vậy phải làm sao đây.
Lần đầu tiên thích một người con trai, vừa mới nhận ra thì liền phải dừng lại.
Cô tự cười khổ.
Chẳng phải cô từng nghĩ, thích anh sẽ chết sớm sao.
Chắc không đồng ý với ý kiến này của tôi nên ông trời mới trừng phạt tôi, để tôi thích anh.
Có lẽ tôi sẽ sớm chết mất.
Hix, nhưng mà mãi mới có một người khiến mình rung động.
Không lẽ dễ dàng từ bỏ vậy sao?
Hazzz, tiếp tục hay từ bỏ đây.
Tôi vò đầu suy nghĩ rồi cũng chìm vào giấc ngủ từ khi nào không biết.
------------------
Sáng hôm sau, tôi vác gương mặt mệt mỏi, tình trạng ngáp ngắn ngáp dài đến trường.
Vì tối qua ngủ muộn.
- Ơ, Ly, sao lại thế này rồi, mệt lắm hả.
Nhi ân cần hỏi.
- Không sao, tối qua ngủ có chút muộn thôi.
- Ừ, nhưng mà cậu chú ý sức khỏe của mình chút, người đã gầy gò ốm yêu rồi, làm như vậy không tốt đâu.
- Được rồi, được rồi, tớ nghe rồi.
- Này, 2 cậu. mình muốn biết làm thế nào để có thể để người khác chú ý tới mình.
Hả, tôi không nghe nhầm chứ.
Giọng nói này tôi có chết cũng không quên, nhưng vấn đề là câu hỏi đó,..
Lại có thể thốt ra từ miệng nó.