Đêm hè oi ả, trời cứ hầm hầm gây cho người ta cảm giác ngột ngạt khó thở.
Máy điều hòa chẳng biết có bị hư không mà cứ phát ra thứ tiếng ong ong khó chịu, cô dời mắt sang màn hình máy tính liền thấy hàng chữ này.
"Một năm một tháng lẻ một ngày!"
Từ trước tới giờ hay chậm tiêu, cô ngớ ra, tải lên một bản mặt khó hiểu.
"Chúng ta quen biết đã một năm một tháng lẻ một ngày." Còn biếu kèm một nụ cười khanh khách khoe cả hàm răng.
Có con số tròn trịa đến thế à? Cô ngẩn người.
Ngày hôm đó, cô nhớ là bản tin thông báo sẽ có nhật thực toàn phần dài nhất trong 2000 năm qua.
Truyền thuyết nói: mỗi khi có hiện tượng nào kỳ lạ xuất hiện thì biết đâu lại báo hiệu chuyện gì đó đặc biệt sẽ đến.
Cô gặp được anh, là từ trên internet.
Cô làm nhân viên thiết kế ý tưởng quảng cáo, vô cùng bận rộn, lúc nào cũng online nhưng lại rất ít thời gian tán gẫu nói chuyện. Thỉnh thoảng ở không, cô mới vào tìm một cái tên gọi là “Tìm kiếm” trên diễn đàn ca nhạc.
Diễn đàn này thật ra không hợp với tính cách của cô lắm, cứ như là đa dạng hóa ấy, đề tài cụ thể nào cũng có, chỉ duy nhất giống nhau ở chỗ : chủ đề nào cũng thật là chuyên chú. Mảng văn học trong đây có nhiều admin là các tác gia họa thơ, lôi kéo dân ghiền văn chương ùn ùn đổ vào.
Cô rất thích box "Chung vui thưởng thức với nhau" (*) , chủ topic là một cô gái thanh nhã hay đưa ra những bình luận âm nhạc lí thú. (*) Thưởng tâm duyệt nhĩ: lòng được thưởng ngoạn và tai được vui tai.
Đêm đó, những ai kích động với nhật thực toàn phần thì cùng nhau tề tựu đông đủ xướng ca kinh Phật, cùng các vị cao tăng uyên thâm giảng luận về cõi siêu thoát trên hồng trần.
Nhìn màn hình náo nhiệt, cô chịu không nổi bật cười thành tiếng. Càng hết chịu nổi thêm là : phía dưới hàng kinh Phật lại có bài hát đính kèm, do Mao A Mẫn trình bày 《 Yêu phải Trương Vô Kỵ 》.
Nàng như cười nhưng lại không phải cười
Nhìn hắn sao lại lắp bắp chẳng nên câu
Khi nào mình thoát ly được khỏi chốn thị phi này
Chỉ vì muốn thổ lộ lời yêu dành cho hắn
Để hắn phải dành trọn đời mình kẻ lông mày cho nàng
Thầm nguyện rằng tim hắn sẽ rộng mở bao dung
Chẳng bao giờ dám nói nàng làm tổn thương hắn
Nàng muốn ở cạnh hắn, không còn cô gái khác
. . . . . . .
Cô viết: cuộc sống không thể thiếu chữ yêu, mà đã yêu thì phải vui vẻ thoải mái, thành thật sôi nổi, khí huyết tràn trề, cười nói hừng hực!
Phản hồi đầu tiên chỉ hai chữ: haha!
Tiếp theo, cô lại nhận được một tin nhắn riêng: tôi chính là cái đó đây haha, có thể quen nhau không?
Trong khi trên diễn đàn, mọi người đều đang thi nhau đàm luận về nhật thực toàn phần.
Mà nơi cô ở - thành phố lại đang mưa, chỉ có cảm giác hôm nay xám xịt hơn so với ngày thường.
Cô miễn cưỡng trả lời: có thể!
Câu đầu tiên người đó hỏi là: Bạn có thấy nhật thực toàn phần hay không?
Cô đáp: Không có! Bạn thì sao?
Người đó ha ha cười hai tiếng, hỏi tiếp: trong mấy cuốn tiểu thuyết, cái ngày xảy ra nhật thực toàn phần sẽ mở ra được đường hầm xuyên thời gian, nếu như bạn có trùng hợp đang ở đó, bạn có nghĩ mình sẽ xuyên qua đến thời đại nào không?
Cô trả lời lại: tôi với mấy cái tương lai hay viễn cổ gì gì đó cũng không để ý, hiện tại thế này là quá tốt. Nhưng nếu như có thể dịch chuyển đi đâu đó thì lúc này đây tôi rất muốn đi ra bờ biển.
Đô thị ồn ào chật chội làm con người ta ngột ngạt khó chịu, cô chỉ muốn thoát ly đi thôi. Chỉ có đại dương mênh mông bao la mới có thể khiến cô cảm thấy sảng khoái tự do, sảng khoái vẫy vùng.
"Bạn cho tôi số điện thoại liên lạc đi!"
Cô giật mình trước màn hình máy tính.
Người đó lại thúc giục: mau mau đi!
Cái này có hơi nguy hiểm đây, tên này cao hay lùn, trẻ hay già, cái gì mình cũng mù tịt, chỉ biết qua mấy hàng chữ này thì trực giác đầu tiên loáng thoáng đoán chừng là nam.
Nhưng hắn tuốt bên đầu máy bên kia, làm sao mà lấy được số điện thoại di động chứ? Cô tự trấn an mình.
Điện thoại di động vang lên, cô đi tới trước cửa sổ nghe máy, bất ngờ tim đập rộn lên, cổ họng căng ra.
Không có tiếng người nói chuyện, lọt vào tai là tiếng sóng vỗ rì rào vào bờ cát, nhịp sóng dâng lên rồi hạ xuống, vỡ òa lại nối tiếp dồn dập, tiết tấu nhịp điệu cứ thế tuần hoàn lặp lại.
Đẹp quá!
Cô dường như còn có thể ngửi thấy hơi thở của biển.
Đồng thời, cô còn nghe được cả tiếng cười trầm thấp của anh ta.
Trước giờ, cô rất nhạy cảm với âm thanh, tiếng động, những âm sắc cao thấp đa dạng để biểu lộ biết đâu lại hé mở tính cách, cảm xúc của người đó. Cái chất giọng đó cô mới nghe đã thích.
Anh ta nói với cô mình đang ở bờ biển Nam Áo. Nam Áo tối nay trời đầy sao, ánh trăng lên rất đẹp.
Anh ta là đang đi công tác, hay là đi nghỉ phép, liệu có đang ở cùng ai không? Bỗng dưng cô muốn biết nhưng lại không dám hỏi, bọn họ mới chỉ là người xa lạ mà thôi.
Rồi thì có trở nên thân thiết hơn chút xíu nhưng cứ mở miệng định nói là lại hồi hồi hộp hộp, thành ra cuối cùng cô lại nuốt vào không nói nữa.
Giữa người với người nên chừa lại vài cái không rõ lắm, đừng lấn sân, thà thiếu còn hơn quá, thế mới tốt.
Máy điều hòa "rắc" một tiếng, hoàn toàn đình công, lập tức trong phòng bắt đầu nóng ran người. Cô cất tiếng than vãn trong lòng, mở hết các cửa sổ cho gió thổi vào.
Quay lại trước màn hình máy tính, avatar của anh ta đã mờ đi, trên màn hình chỉ còn lưu lại hàng chữ: Thần Thần, hay là mình thử gặp mặt nhau nhé!