Theo Đuổi

Chương 5




Bước vào phòng làm việc, An Phương ngồi xuống ghế xoa xoa mi tâm, mới sáng đã gặp gì đâu rồi, bọn họ làm cô cảm thấy rất khó chịu

Hôm nay Thành Ly xuất viện, trợ lí đã sắp xếp xong mọi việc, thư ký bước vào báo cáo 

“Ông chủ, tôi vừa hỏi mời bác sĩ Phương dùng cơm xong thì bị đuổi ra ngoài”

Hơi ngạc nhiên nhưng giọng Thành Ly vẫn đều đều

“Sao vậy?”

“Hình như là tâm trạng không tốt ạ” 

Gấp tờ báo đặt lại trên bàn, Thành Ly đứng lên đi ra ngoài, cô bạn gái cũng đứng lên, mọi người ngay ngắn đi theo. Anh có ý định mời cơm An Phương nhưng hình như cô gái này giận cá chém thớt rồi, anh cũng không chấp nhất làm gì dù sao cũng là con gái. 

“Đến tập đoàn” 

“Vâng”

Thành Ly vừa bước chân vào sảnh đã thu hút nhiều ánh nhìn, anh thờ ơ đi thẳng vào phía thang máy chuyên dụng lên tầng 35

Nhạc Hạ thấý Thành Ly đi vào phòng làm việc liền mừng rỡ vội cúi đầu trang điểm lại, mở thêm 1 cúc áo sơ mi làm hở 1 nửa bầu ngực gần như thấy thấp thoáng áo lót màu đỏ, lại kéo chân váy bút chì lên cao hơn, cô đi  lại phòng trà pha coffee rồi gõ cửa phòng chủ tịch.

“Vào đi”

Nhạc Hạ vừa mở cửa Thành Ly lập tức ngửi ngay được mùi coffee và nước hoa phụ nữ khá quyến rũ, anh ngước mắt lên nhìn Nhạc Hạ đứng trước bàn làm việc. Nhạc Hạ khẽ vén tóc mai, cô đặt tách coffee xuống, cổ áo sơ mi mở rộng làm ngực cô gần như phơi bày ra ngoài. Thành Ly nhếch miệng cười  đặt nhẹ cây bút xuống anh ngã dựa ra lưng ghế 

“Lại đây”

Nhạc Hạ mừng thầm đi nhẹ qua, cô e dè đứng bên cạnh ghế. 

“Sao nào, Tôi nhớ là tôi không gọi coffee”

Nhạc Hạ nhỏ giọng trả lời, cô liếc nhìn xuống gương mặt đã vài ngày không gặp. Lúc anh vào viện cô lo lắng đến thăm rồi sau đó không đến nữa 

“Người ta nhớ anh nên muốn gặp anh thôi mà” 

Thành Ly nhắm mắt lại, xoay nhẹ ghế, Nhạc Hạ bạo gan ngồi xuống đùi Thành Ly, thấy Thành Ly không ngăn cản liền với tay xuống cởi thắt lưng, nắm lấy dương v*t rồi ngồi xổm xuống giữa 2 chân Thành Ly bắt đầu liếm mút

Dục vọng phóng thích trong miệng Nhạc Hạ, cô chỉnh đốn lại trang phục cho Thành Ly rồi đứng bên cạnh anh, 1 lúc sau Thành Ly mở mắt, mở hộc tủ nhỏ lấy ra 1 tấm thẻ đặt lên bàn

“Lần sau không có việc gì đừng làm phiền tôi. Cầm lấy và ra ngoài đi” 

Nhạc Hạ có phần mất mát và lo sơ cô cầm lấy tấm thẻ trên bàn rồi cúi đầu chào ra ngoài. Ngồi vào bàn thư kí Nhạc Hạ cất tấm thẻ vào túi xách rồi làm việc. Nhưng cô không cách nào tập trung được, cô muốn hơn thế này, bây giờ đến ngay cả là người tình cũng không phải. 

An Phương lái thẳng xe đến quán bar đã hẹn với Tử Mễ, đáng lí Tử Mễ rủ cô đi ăn nhưng vì thấy tâm trạng An Phương không tốt nên địa điểm đổi thành quán bar. An Phương lấy điện thoại ra gọi cho Tử Mễ

“Cậu đang ở đâu”

“Tớ gặp bạn tầng trên 1 tí, cậu kiếm chỗ ngồi trước đi rồi tớ xuống sau”

Tử Mễ ra ngoài trả lời điện thoại rồi vào phòng lại, đi ngang qua Từ Linh cô thấy quen quen nhưng không cách nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Ngồi xuống chỗ cạnh A Bối 

“An Phương gọi em sao?”

“Ừ, cậu ấy đến rồi e xuống dưới đây” 

A Bối cầm ly rượu lên uống

“Sao không gọi cô ấy lên đây cho vui”

Tử Mễ dựa đầu vào vai A Bối không đáp. 1 lát sau mọi người đến đông đủ, Tử Mễ ngồi 1 lát rồi đi ra ngoài. Lúc đi ra ngoài cô kín đáo nhìn Từ Linh thêm lần nữa

Xuống dưới liếc ngàng dọc đã thấy ngay An Phương, Tử Mễ lại bàn ngồi xuống, liếc chai rượu đã vơi đi không ít, cô khẽ chép miệng

“Đã ăn gì chưa mà uống nhiều vậy”

An Phương lắc lắc ly rượu trong tay.

“ Hôm nay tớ gặp Phương Kiệt”

Tử Mễ không cảm thấy bất ngờ lắm. Cậu em này hơi khác người, thường thì chị em cùng cha khác mẹ thường không hoà thuận mấy. Nhưng cậu trai này lại khá thích chị gái. Trước lúc xảy ra chuyện không nói, đằng này sau khi chuyện xảy ra cũng vẫn thế thậm chí có phần hơn

“Sao họ có thể lẫn quẫn trước mặt tớ như không có chuyện gì như vậy cơ chứ” 

“Cậu vẫn ổn chứ” 

“Ừ, tớ vẫn thế, chỉ là khó chịu chút thôi”

Tay cầm ly rượu ngã người ra sau ghế

“Ơ Tử Mễ, sao không lên trên?” 

Tử Mễ quay sang thì nhìn thấy thì ra là Thành Ly, không biết anh ta xuống đây có chuyện gì. Tử Mễ tươi cười. 

“Thành thiếu, e xuống đây ngồi với bạn 1 lât em lên”

Thành Ly nhận ra An Phương, trông cô thật khác với lúc ở bệnh viện. Như thế nào nhỉ, nhìn rất quyến rũ trong bộ váy xoè nhẹ đó, ở cô dường như có 1 loại sức hút không tên, cô chỉ ngồi đó chẳng nhìn anh, tay cầm ly rượu, từng cử chỉ ánh mắt đều toát lên vẻ phong tình thành thục khác xa vẻ nghiêm túc ở bệnh viện. Thành Ly nhìn trên bàn thấy 1 ly cocktail 1 ly rượu An Phương đang cầm và 1 chai wishky. Chai rượu vơi đi không ít chắc chắn chỉ mình An Phương uống vì trên bàn chỉ có 1 ly rót rượu. Tửu lượng thật khá. 

“Gọi cô Phương lên cùng luôn. Người quen cả mà” 

Tử Mễ ngạc nhiên hỏi lại

“Anh quen Tiểu An”

An Phương đột nhiên đứng dậy cắt đứt đoạn hội thoại của 2 người. Cô cầm túi xách mở ra lấy 1 xấp mỏng tiền rồi đặt lên bàn

“ Tớ về trước nhé”

Tử định đứng lên đi theo thì An Phương khoát tay

“Tớ đi taxi về. Xe tớ cậu lái về được không, không thì để đây mai tớ ghé lấy”

“Vậy tớ lái về chỗ A Bối. Mai tớ bảo người lái qua cho cậu nhé”

“Ok, tớ đi trước”

An Phương lướt qua Thành Ly như người không quen biết, không phải cô cố ý không chào hỏi mà là cô không để ý đến con người này nên không biết là người quen

Thành Ly quay người lại đi phía sau An Phương cho đến khi ra ngoài. Anh nắm lấy tay An Phương lại, An Phương giật mình giằng mạnh tay ra 

“Điên à”

An Phương nhận ra Thành​ Ly

“Ồ là anh à, có việc gì không?”

“Để tôi đưa cô về”

Nói rồi Thành Ly quay sang nói với phục vụ đứng ngay lối ra vào rồi đưa chìa khoá xe nhờ đi lấy xe giúp. 

An Phương đờ đẫn ngồi vào xe rồi thắt dây an toàn, xe băng băng chạy trên đường, vì để An Phương thoải mái hơn nên Thành Ly hạ cửa kính xuống để những làn gió nhẹ thổi vào, anh lấy từ tủ lạnh mini ngay bên cạnh ra 2chai nước suối và trà xanh đặt ngay cạnh ghế An Phương.  An Phương dựa vào ghế đôi mắt nhắm khẽ như thức như ngủ nhưng vẫn không quên đọc địa chỉ nhà mình rồi ngoan ngoan im lặng. Thành Ly liếc mắt qua thầm nghĩ cô gái này lúc say rượu thật ngoan ngoãn. Anh bật cười nhẹ không ngờ mình cũng có lúc quan tâm người khác như vậy. Bản nhạc jazz vang lên không khí trong xe có phần hoà hợp khác thường thì giọng nói của An Phương vang lên

“Tại sao anh lại mở công ty mà không làm gì khác?” 

Thành Ly nhìn An Phương, hắn cứ tưởng cô đang ngủ, xem ra tâm trạng cô gái này hôm nay rất tệ

“Vì tôi thích cảm giác đó, nắm trong tay tất cả và có thể làm những gì mình muốn”

An Phương im lặng trong miệng lẩm bẩm "làm những gì mình muốn à’ Thành Ly thấy cô không nói tiếp thì liếc sang nhìn, cô gái nói gì đó trong miệng rồi quay sang nhìn ra cửa kính. 

Thành Ly thu hồi​ tầm mắt chuyên tâm lái xe. Xe nhanh chóng dừng chân tại cổng bảo vệ tòa chung cư nơi An Phương ở. An Phương bước xe vẫy tay chào Thành Ly rồi bước nhanh vào đi ngang qua chốt bảo vệ anh còn thấy cô ấy chào người bảo về bên trong. Thần thái và cước bộ không giống người đã uống hơn nữa chai wishky chút nào.

Sáng hôm sau An Phương tỉnh dậy, đầu cô đau 1 cách dữ dội, liếc nhìn đồng hồ báo thức rồi chợt nhớ ra hôm nay là ngày nghỉ của cô, nhắm mắt lại ngủ thêm 1 lát rôi dậy. Cô chuẩn bị bữa sáng cho mình là hủ tiếu khô kèm súp và sữa bò. Kéo rèm cửa nơi phòng bếp ra ánh sáng tràn vào làm mọi thứ trở nên rõ ràng không như lúc nãy là ánh sáng mờ bị che khuất. Đi lại mở 1 CD nhạc đồng quê của  u mỹ rồi cô ngồi xuống bàn ăn hình tròn có khăn trải bàn hoạ tiết cầu kì bên dưới là 2 ghế dựa. An Phương ăn rất chậm, cô như đang ăn mà cũng như đang hưởng thụ sự an tĩnh nhàn hạ ít gặp này. Dùng bữa xong An Phương ra phòng khách ngồi trên salon đắt tiền thoải mái, cô chợt nhớ đến tối ngày hôm qua người nọ đã đưa cô về, 1 vài suy nghĩ thoáng qua nhưng ngay lập tức bị cô quăng ra sau đầu. Nhanh chóng mở laptop lên rồi vào wed bất động sản uy tín tìm mua 1 căn nhà vị trí tốt. 

30 phút 1 tiếng trôi qua, ly trà cũng đã rót 2 lần nhưng vẫn chưa tìm được nơi hợp ý để mua, nhưng ngược lại có vài nơi cho thuê vị trí khá tốt. An Phương ghi lại vài địa chỉ đó theo vị trí gần nhất cho đến xa nhất. Gọi điện thoại cho từng nó cho thuê, nhưng tiếc là 3 chỗ đã có người đặt cọc tiền còn 1 chỗ thì cô không thích vì cách nói chuyện của người cho thuê khá bất lịch sự, cô không muốn hợp tác với người như thế.