Theo Đuổi

Chương 4




“Này, quần áo Từ Linh kìa, Dior mẫu mới nhất đấy”

Trong phòng PR mọi người nhân lúc Từ Linh ra ngoài xầm xì bàn tán, dạo này Từ Linh cặp với Triệu Dĩnh được hắn cưng chiều sắm sửa đủ thứ, 1 cô nàng vẻ mặt ganh ghét bĩu môi

“Cô ta được Triệu thiếu bao rồi mà, mấy đồ hiệu linh tinh này là gì, mấy cô gái trước còn được nhà và xe đấy”

Mọi người nhao nhao cả lên, là nhà và xe đấy, không phải ít đâu. Cùng lúc đó Từ Linh bước vào phòng, mọi người im bặt. Từ Linh tự nhiên ngồi vào chỗ của mình, cô nàng vừa ra ngoài ăn trưa với Triệu Dĩnh và được hắn tặng 1 chiếc BMW mui trần. Mức độ giàu có và chịu chi của Triệu Dĩnh vượt quá suy nghĩ của cô, trong đầu cô loé lên viễn cảnh dường như cô đang bước dần vào thế giới đó

Đang ăn trưa tại văn phòng thì Phương An Phương nhận được cuộc gọi của ông Phương. Liếc nhìn rồi mặc kệ nó  reo, cô vẫn ăn vì cô biết chắc sau khi nghe sẽ ăn cơm không ngon nên việc gì cô phải tự làm khổ mình. Ông Phương không buông tha vẫn tiếp tục gọi, dường như sẽ gọi đến khi máy cô hết pin mới thôi. Vẻ ghê tởm hiện lên rõ trên mặt Phương An Phương, cô bắt máy. Thì ra là sinh nhật của con trai hắn muốn mời cô về dự, thật là buồn cười, cô đã tỏ rõ thái độ ngay từ lúc bước chân ra khỏi căn nhà đó vậy mà năm nào cũng làm phiền cô bằng những cuộc điện thoại và những lần viếng thăm, thật là bực bội mà

1 ngày làm việc đã trôi qua, Phương An Phương lái xe ra khỏi gara bệnh viện. Cô không có ý định về nhà, cô lái xe lên đỉnh núi phía Tây Nam, nơi đó cô hay đến sau mỗi lần nghe điện thoại của ông Phương. Lý do cô đến nơi đó không phải vì phong cảnh hay ngắm sao trăng gì gì, cô không có hứng thú với những điều đó. Chỉ là cô đam mê đường vòng dẫn lối lên đỉnh núi, đường đi quanh co khúc khuỷu nhiều nguy hiểm nếu đi nhanh làm cô cảm thấy thoải mái rất nhiều. 

Nhìn phía trước có 4 5 chiếc xe, An Phương nhấn còi chuẩn bị vượt. Đánh tay lái tăng tốc độ An Phương vượt mặt mấy chiếc xe phía trước, chỉ 1 thoáng mấy chiếc xe phía sau chỉ còn thấy khói bụi, còn chiếc xe đã phóng như bay lên đỉnh núi. 

Tiểu Hạ và mấy cậu trai ở mấy chiếc xe còn lại tròn mắt nhìn bóng dáng chiếc xe. Thần thánh phương nào vậy? Các cậu còn chưa kịp  nhìn rõ chiếc xe thì nó đã mất hút. Mắng thầm trong miệng rồi cũng cho xe tăng nhanh tốc độ đuổi theo. 

Ăn Phương dừng xe trên đỉnh núi, cô hạ cửa kiếng rồi châm 1 điếu thuốc. Hộp thuốc này có mua khá lâu rồi, chắc là vài tháng trước, bây giờ nó vẫn còn nhiều. Rít vào 1 hơi rồi thở ra, vị thuốc dường như không còn đậm như lúc mở gói, thời gian và không khí làm giảm đi hương vị thuốc chắc cũng giống như nỗi đau của con người cũng giảm đi hay chai lì theo năm tháng

Khói thuốc dập dờn trong xe khó thoát ra như khúc mắc trong lòng An Phương, cô cảm thấy cần làm việc gì đó có thể khiến cô thoải mái hơn trong suy nghĩ. Dường như gần nắm bắt được thứ gì đó trong suy nghĩ thì lại nghe tiếng động cơ ồn ào phía sau. An Phương cố suy nghĩ lại nhưng không được, cô bực dọc vò đầu. 

Tiểu Hạ và đám bạn cậu xuống xe nhìn về chiếc SUV của An Phương xem là loại xe gì có trang bị thêm điều đặc biệc gì không. Nhìn đi nhìn lại cũng chỉ là chiếc SUV tầm trung trang bị lại động cơ thôi. Không có gì mới sao lại vượt qua chiếc siêu xe của cậu được nhỉ. Đang định tới gần thì chiếc SUV kia vòng lại đi ngang qua đi mất. Cả đám định thần lại vôi leo lên xe đuổi theo nhưng chỉ còn lại khói bụi, chiếc xe mất dấu ngay sau đó không lâu. 

Trong quán bar tiếng nhạc xập xình, ánh đèn led đủ màu chiếu tới, tiếng cười nói la hét, đủ thứ mùi vị âm thanh hỗn loạn đều bị ngăn cách bởi căn phòng riêng biệt. 

“Chiếc SUV đó không biết có bán không nhỉ?”

Tiểu Đông lên tiếng hỏi, cậu với lấy ly rượu để trên bàn, lắc lắc cái ly cho đều rượu và đá. Cả đám cười nhạo 

“Ngoài tiệm đầy ra đó”

“Này, người lái chiếc xe đó là con gái đấy”

Cả đám quay qua nhìn tiểu Hạ, tiểu Hạ dựa vào ghế, cậu hồi tưởng lại lúc nãy. Chiếc xe lại ngang qua cậu nhìn vào thấy lướt qua 1 cô gái tóc ngắn khuôn​ mặt nhìn nghiêng rất xinh đẹp

“Lúc nãy đi ngang qua cửa xe hạ xuống tớ thấy”

“Đỉnh thật” 

Cửa phòng mở ra, vài cô gái nhỏ trang điểm đậm, quần áo đẹp đẽ bước vào. Họ chia nhau ngồi xen kẽ 1 nam 1 nữ. căn phòng trở lên sôi nổi bởi có thêm đám con gái. 

“Này tuần sau là sinh nhật Phương Kiệt đấy, cậu có đi không?”

Cô gái ngồi bên cạnh tiểu Hạ hỏi nhỏ, tiểu Hạ thờ ơ không trả lời. Cậu cảm thấy phiền, đang yên gọi tụi con gái đến đây làm gì không biết. Không nhận được câu trả lời, cô gái vẫn líu rít nói chuyện, đây là chàng trai mà cô mến rất lâu rồi. Tiểu Tây nghe nhắc đến Phương Kiệt cậu lập tức buôn chuyện, đây là cậu mới nghe lén được mẹ cậu nói chuyện với chị cậu

“Này, các cậu học cấp 3 cùng Phương Kiệt có thấy chị gái cậu ta bao giờ không?”

Mọi người im lặng vài giây suy nghĩ. Hình như là chưa thấy, mặc dù ai cũng biết là cậu ta có chị, cậu ta luôn kể chị cậu thế này thế kia nhưng kể cả tới nhà chơi cũng chưa từng thấy. 

“Lâm Chí, cậu học với cậu ấy từ nhỏ chắc thấy chị cậu ấy rồi chứ”

Lâm Chí trầm ngâm không đáp, tháng trước cậu mới gặp lại chị An Phương, cậu nhận ra chị ấy nhưng chị ấy không nhận ra cậu. Cũng đúng thôi, ngần ấy thời gian ai cũng thấy đổi làm gì còn giống lúc xưa mà nhận ra. Thấy Lâm Chí không đáp, tiểu Hạ húych cánh tay

“Tớ gặp rồi” 

“Ồ, cậu thấy rồi à, tớ nghe bảo cậu ta là con riêng đấy”

Vài người ngạc nhiên đồng thanh hỏi

“Thật à?”

“Ừ, còn nghe nói thêm là vì mẹ con cậu ta mà chị cậu ta rời khỏi nhà không biết sống chết đấy” 

Mọi người ngạc nhiên, vài cô gái bật thốt lên vì bất ngờ. Lâm Chí bực bội dằn mạnh ly rượu xuống bàn

“Cậu nghe ai nói mà nhiều vậy, thích thì đi hỏi Phương Kiệt đấy, cần gì nghe ai nói”

Tiểu Tây giật mình khi thấy Lâm Chí lớn tiếng, cậu  và mọi người im miệng ngay, Nhi Thanh cô gái ngồi bên Tiểu Hạ thấy không khí có thuốc nổ liền nhanh trí chuyển đề tài, ngày sau đó vài người cũng phụ hoạ theo

Tại nhà họ Phương, Phương Kiệt từ trên phòng đi xuống phòng khách thấy bố mẹ đang xem tivi liền ngồi xuống ghế bên cạnh, bà Phương thấy con trai xuống liền gọi giúp việc lấy nước trái cây, Phương Kiệt nhận lấy rồi hỏi

“Bố đã gọi cho chị chưa?”

Ông Phương nhìn Phương Kiệt, giọng vẫn đều đều bình thường nhưng ẩn dấu trong đó là sự đau buồn mà chỉ ông biết 

“Nó bảo không về” 

Bà Phương ái ngại nhìn chồng, mấy năm rồi năm nào lễ tết đều gọi như con bé ấy đều không về, bà có phần vui mừng nhưng càng về sau sự hổ thẹn càng lớn dần trong lòng

“ Hay ông đến gặp con bé thử đi”

Ông Phương nhăn trán, không phải ông không đến gặp con gái, mỗi lần ông đến nhà con gái đều không mở cửa cho ông vào, mà ông lại không dám đến chỗ làm làm phiền nên sống cùng thành phố nên bố con ông nhiều năm rồi chỉ gặp nhau đúng 2 lần do tình cờ. Ông cũng bất lực lắm. 

Tiểu Kiệt thấy bố không trả lời, cậu đặt ly nước xuống rồi đi lại lên phòng, bà Phương định gọi con lại nhưng lại thôi

Sáng hôm sau, vừa mở cửa An Phương đã thấy Phương Kiệt đứng chờ ngoài cửa. Phương Kiệt thấy chị mở cựa vội bước tới, gương mặt không giấu được sự vui vẻ 

“Chị, để e đưa chị đi làm, chị ăn sáng chưa?” 

An Phương nhìn Phương Kiệt rồi quay lại khoá cửa, Phương Kiệt vẫn líu rít phía sau, cô phớt lờ Phương Kiệt đi xuống gara lấy xe. Phương Kiệt vôi lên xe chạy theo,