Buổi tối đi làm về, Đình Phong thấy Khả Hân
đã chuẩn bị xong bữa cơm thịnh soạn. Anh
những tưởng đây là cách mà Khả Hân bày ra để
làm hòa chuyện hôm qua nên mừng thẩm trong
lòng
Dù vậy, bên ngoài Đình Phong vẫn giữ khuôn
mặt lạnh như tiền. Anh muốn Khả Hân biết rằng,
anh có thể yêu thương, chiều chuộng cô, nhưng
chỉ trong một giới hạn nhất định.
Đình Phong im lặng ăn cơm, âm thầm chờ
đợi Khả Hân ra tín hiệu trước. Chỉ cần cô chịu
nhận lỗi chuyện hành xử vô lý vào đêm qua, anh
sẽ không so đo mà tha thứ cho cô lần này.
Tuy nhiên, đợi mãi mà vẫn không thấy người
đối diện có biểu hiện gì gọi là muốn chủ động
làm hòa, Đình Phong cảm thấy hơi sốt ruột
Nhiều lần, anh giả bộ ho khan để đánh tiếng với cô.
Đáng tiếc, Khả Hân vẫn chỉ chăm chú gắp
đồ ăn cho bé Bin, trong khi bé Bin thì nhăn nhó
gặm mấy miếng rau với vẻ mặt đau khổ,
Những người yêu thương bé Bin đều biết
rằng, từ xưa đến nay cậu chỉ thích ăn thịt, ghét
ăn rau.
Cu cậu từng mếu máo tố cáo với mọi người
rằng, bắt trẻ con con rau là một tội ác không thể
tha thứ của người lớn.
Rất tiếc, sự phản kháng yếu ớt của bé Bin
nhanh chóng bị ánh mắt nghiêm khắc của Khả
Hân làm cho khuất phục. Cậu đành rầu rï nhắm
mắt nhắm mũi để nhét miếng cà rốt vào trong.
miệng
Hai má phồng lên vì chỉ ngậm chứ không
nhai, bé Bin bỗng chú ý đến hành vi bất thường.
của ba mình.
“B..oa..ưi…ba..bịn…bện….à?⁄
“Nuốt hết miếng cà rốt trong miệng con đi
rồi nói.” Đình Phong cau mày vì vẻ mặt méo mó của
con trai nên nhắc nhở bé Bin. Nhìn vào bát cậu,
anh thấy còn nguyên mấy miếng rau củ luộc mà
Khả Hân đã bỏ vào.
Đôi mắt to tròn lúng liếng của bé Bin đảo
một vòng như suy tính điều gì. Sau đó, cậu cố
gắng nuốt chứng luôn đồ ăn trong miệng, tò mò
hỏi:
“Ba ơi, ba bị bệnh à?”
“Không, tại sao con hỏi thế?”
Bởi vì ba cứ ho suốt cả bữa ăn. Mẹ xinh
thương ba lắm. Ba ăn đi nhé.”
Giọng nói ngây thơ nhưng đẩy sự quan tâm
cùng vẻ mặt phúng phính đáng yêu của bé Bin
khiến Đình Phong hơi xúc động
Tuy nhiên, khi thấy hành động tiếp theo của
con trai, cơ mặt anh cứng lại, miệng giật giật
không thốt lên lời
Bé Bin nhanh nhẹn gắp hết đống rau củ thừa
ở chén mình bỏ vào trong bát Đình Phong, vẻ
mặt sốt sắng như kiểu nếu anh không ăn thì sẽ
lập tức ngã bệnh.
“Ba ăn cái này nè, Bin mới chỉ cắn một
miếng nhỏ thôi. Còn miếng kia nữa, mới rơi
xuống bàn nhưng Bin đã nhanh tay nhặt về rồi.
Ba thấy Bin có ngoan không?”
Đình Phong nhìn chằm chằm vào đống đồ
ăn mà con trai cưng vừa “tốt bụng” chuyển qua
chén của mình với vẻ bất lực. Liệu anh có thể nói
rằng, mấy món này không chỉ cậu ghét mà anh
cũng ghét không?
Ảnh mắt Đình Phong không tự giác liếc về
phía Khả Hân, thấy cô có vẻ không hài lòng vì
hành động “tẩu tán” đồ ăn của bé Bin, anh lập
tức lên tiếng:
“Hôm nay bắt con ăn rau như vậy là đủ rồi.
Em xem mặt nó nhăn vào như đít khi kìa.“
Cố gắng để giọng nói của mình pha chút hài
hước, nhưng Khả Hân chẳng có vẻ gì là chịu để ý
đến anh, Đình Phong thất vọng buông. bát
xuống, hậm hực nói
“Bữa cơm vừa cay vừa đắng thế này, anh
không ăn nổi”’
Lời nói phát ra có vẻ lạnh lùng, nhưng vẻ
mặt Đình Phong lại hiện rõ dòng chữ: Anh dỗi rồi,
mau dỗ dành anh đi, khiến Khả Hân phải mím
môi mới không bật cười.
Tuy vậy, cô tiếp tục phớt lờ chồng, nhanh
chóng ăn hết cơm và thu dọn chén đũa. Tình
trạng chiến tranh lạnh này còn tiếp diễn cho đến
khi tới giờ đi ngủ. Khả Hân dắt bé Bin về phòng,
tiện tay ôm luôn chiếc gối ngủ trên giường qua
đó
Đình Phong lập tức cứng đờ. Bàn tay đang
cầm cuốn sách mà cả tiếng đồng hồ cũng chưa
lật nổi một trang buông thống xuống bàn.
Cả tối hôm nay, anh đã ngầm chú ý đến nhất
cử nhất động của Khả Hân. Thấy cô chỉ ngồi
chơi đùa với bé Bin mà không thèm nhìn anh lấy
một lần, anh cảm thấy hết sức bực bội.
Chẳng lẽ chỉ vì chuyện cỏn con hôm qua mà
cô giận dỗi lâu đến thế? Rõ ràng anh đã xin lỗi cô
rồi, tại sao cô lại cứ để bụng như Vậy. Hừ, thật là
nhỏ mọn
Đình Phong vừa nghĩ vừa tức, âm thẩm thề
là nhất định đợi cô lên giường rồi sẽ “dạy dỗ” cô
đến nơi đến chốn cho chừa cái tội bỏ bê chồng.
Chẳng qua, suy nghĩ này của anh còn chưa
kịp thực hiện thì đã thấy bóng dáng Khả Hân
biến mất ở trước cửa phòng. Sau đó, anh nghe
thấy tiếng bé Bin reo lên vui vẻ. Anh đoán, tối
nay Khả Hân muốn qua phòng bé Bin ngủ.
“Chết tiệt.“
Đình Phong đen mặt, đứng dậy tắt điện rồi
lbo lên giường nằm. Nhưng lăn qua lăn lại mà vẫn
không sao ngủ được, anh cáu kinh lầm bẩm:
“Tại sao hôm nay lại nóng thế nhỉ?“
Vươn tay chỉnh điều hòa xuống nhiệt độ
thấp hơn nhưng chỉ một lát sau, Đình Phong đã
run cập cập vì hơi lạnh phả vào người
Bất đắc dĩ, anh lại điều chỉnh nhiệt độ về
như lúc ban đầu, miệng thì làu bàu không ngớt:
“Cái điều hòa hôm nay bị làm sao vậy, lúc
nóng lúc lạnh, chẳng ra cái thể thống gì cả.”
Nằm một lúc, Đình Phong lại cảm thấy đệm
quá cứng, gối quá cao trong khi đây là những đồ
đạc quen thuộc anh vẫn dùng hàng ngày.
Trằn trọc hơn nửa tiếng mà vẫn không thể
dụ dỗ giấc ngủ đến với mình, Đình Phong quyết
định xuống giường, ôm gối sang phòng bé Bin
ngủ. Trong lòng anh thầm nhủ:
Chẳng qua là điều hòa trong phòng của anh
và Khả Hân bị hỏng, giường nằm lại khó chịu hơn
ngày thường nên anh mới qua phòng của cu Bin.
Tuyệt đổi không phải vì thiếu “ai đó” nên
tới không ngủ được. Phải, chính là như thế. Sau khi tìm cho mình một cái cớ không thể
hoàn hảo hơn, Đình Phong hăm hở phóng như:
bay sang phòng bé Bin. Khi đến gần cửa phòng,
anh đã nghe thấy tiếng cười nói vui sướng của
con trai.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Đình Phong áp
tai vào khe cửa để nghe ngóng động tĩnh trong
phòng.
“Mẹ xinh đẹp, sau này mẹ qua đây ngủ luôn
với Bin được không?”
Bé Bin phát huy sở trường làm nũng siêu
cấp. Giọng nói ê a ngọt ngào nhưng khi rơi vào
trong tai Đình Phong lại cực kỳ khó nghe.
Thằng nhóc chết tiệt, dám dụ dỗ vợ anh từ
nay về sau sang phòng nó ngủ. Quả thực là
muốn ăn đòn. Không được, anh không cho phép
Khả Hân đồng ý.
Mặc dù cáu kỉnh vì lời nói của con trai,
nhưng Đình Phong vẫn tiếp tục dỏng tai lên hóng
hớt xem Khả Hân sẽ có phản ứng gì.
Tuy nhiên, chưa nghe được động tĩnh của
Khã Hân thì lời nói tiếp theo của bé Bin đã khiến
anh xém chút hộc máu:
“Mẹ xinh đẹp ơi, mẹ đừng thương ba Phong
hơn Bin nhé, ba Phong là người xấu đấy. Ngày
xưa, Bin thấy ba lén lút nhìn trộm mẹ xinh đẹp
tắm, nước miếng còn nhỏ tòng tòng. Eo ôi, ghê
chết đi được!”
Bịa đặt, tuyệt đối là bịa đặt một cách trắng
trợn. Đình Phong gào thét trong lòng.
Anh thể là chỉ có duy nhất một lần anh nhìn
lén Khả Hân tắm lúc bé Bin đang ngồi nghịch
trong phòng, nhưng đâu đến nỗi rớt nước miếng,
chỉ xém chút xịt máu mũi thôi,
“Hừ, ba Phong đáng ghét lại không đẹp trai
như Bin, nên mẹ đừng thương ba nữa nhé.”
Thấy bé Bin lại một lần nữa hớn hở xúi giục
Khả Hân ghét bỏ anh, còn không biết xấu hổ tự
thổi phồng bản thân, Đình Phong khit mũi coi
thường.
So sánh vẻ đẹp trai với anh sao? Nằm mơ đi
May ra, hai mươi năm nữa mới xác định được
điều Bày nhé.
Chưa kể còn dám xúi mẹ nó ghét bỏ ba nó,
Xem ra, thằng nhóc này rất biết nhân cơ hội cháy
nhà hôi của, trả thù việc anh cấm nó xem mấy
Chương trình linh tinh trên ipad và điện thoại
Được lắm, thù này anh ghim.
Đình Phong đứng thằng lên, ưổn ngực
chuẩn bị mở cửa phòng bé Bin để bước vào. dạy.
dỗ con trai thì lại nghe thấy tiếng cười khúc
khích của cả bé Bin và Khả Hân. Điều này làm
anh rất tò mò, không biết hai mẹ con đang làm gì.
“Ha… ha… Bin nhột quá mẹ xinh đẹp ơi…
Không được, mẹ cho Bin sờ sờ với,“
Đình Phong chớp chớp mắt nghỉ hoặc: Sờ
cái gì?
“Vừa tròn vừa mềm, Bin rất thích, mẹ cho.
Bin sỡ nốt cái kia đi!
Oanh!
Đình Phong cảm thấy sét đánh ngang tai.
Không phải như điều anh đang tưởng tượng chứ.
Sờ… tròn… mềm… cái này… cái kía…
Chết tiệt, Hoàng Đình Vũ, con dám cả gan
đụng vào phúc lợi của riêng ba ư?
“Rầm”
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, Đình
Phong hùng hổ bước vào. Gương mặt anh căng
chặt, quai hàm bạnh ra trông rất dữ tợn
Đáng tiếc, bộ đồ ngủ và chiếc gối ôm trên
tay khiến tạo hình này của anh trông chẳng có gì
đáng sợ mà bỗng trở nên hết sức mắc cười.
Khả Hân và bé Bin ở trên giường giật mình
nhìn Đình Phong. Đồng thời lúc này, anh cũng có
thể quan sát được hai mẹ con đang làm gì.
Bé Bin nằm vắt ngang qua đùi Khả Hân để
cô xoa lưng, một tay cậu cầm quả dâu tây nhồi
bông tròn trĩnh, tay kia đang cố sức với thêm quả
còn lại
Nếu có một từ có thể miêu tả tâm trạng của
Đình Phong lúc này thì chắc chắn đó chính là từ “nhục”.