Chị An có việc nên đã về trước, lúc này
trong phòng bệnh chỉ còn lại Khả Hân và bé Bin,
Có vẻ như vì được gặp mẹ nên cậu vô cùng
Vui sướng, chạy lon ton quanh căn phòng, ngó
chỗ này chỗ kia với vẻ mặt tò mò.
Khả Hân dịu dàng dõi theo bóng dáng của
Cốñ trai. Bỗng nhiên, cô có chút lo lắng. Nếu
phải ly hôn với Đình Phong, cô chắc chắn anh và
gia đình anh sẽ không cho phép cô mang bé Bin
theo, mà cô thì không thể sống thiếu con trai
được.
Phải làm sao mới tốt đây?
Đúng lúc Khả Hân đang đăm chiêu Suy nghĩ
thì cánh cửa phòng mở ra, Đình Phong bước vào.
Ngay khi nhìn thấy anh, Khả Hân tái mặt.
Thân thể run rẩy nhích vào phía bên trong
giường bệnh, vẻ mặt cảnh giác lẫn sợ hãi.
Đình Phong không ngờ Khả Hân lại phản
ứng như vậy. Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô,
lòng anh đau đớn như bị ai lấy dao đâm một
nhát.
Anh bước tới gần cô, muốn vươn tay vuốt ve
mái tóc của cô, nhưng thấy cô mím môi kháng
cự, anh lại rụt tay về, trên mặt không giấu nổi sự
mất mát.
May mắn lúc đó, bé Bin nhìn thấy ba nên lập
tức lấp như con sóc về phía anh, miệng bô bô:
*A, ba đã về”
Lúc này Đình Phong mới để ý tới bóng dáng
nhò bé của con trai nên vội vàng cúi xuống ôm
cậu vào lòng. Những tưởng bé Bin sẽ nói câu:
Con nhớ ba hay đại loại mấy câu nói ngọt như
mía lùi quen thuộc của cậu, không ngờ cậu lại bịt
mũi nhăn nhó:
“Ổi giời ơi, ba Phong hôi quá.”
Đình Phong lập tức đen mặt. Anh bay từ Tây
Ban Nha về đây mất gần mười mấy giờ đồng hồ,
sáng về nhà chưa kịp làm gì đã hoảng hốt tìm
kiếm hai mẹ con.
Sau đó chầu chực trước cổng bệnh viện hơn
hai giờ nữa, tới khi vào được thì lạ gặp phải Nhật
Dương đang ở cùng Khả Hân. Anh diên tiết lôi |
hắn ta ra ngoài ẩu đả một trận.
Dù chiếm thế thượng phong nhưng Nhật
Dương cũng không kém, mấy lần đánh anh ngã
lăn xuống đất. Cậu ta bị thương chủ yếu trên mặt
là do anh cố tình, nhưng đoán chừng vết bầm
tífÑ trên người anh cũng không ít.
Đã thể anh còn phải tiếp tục truy tìm và xử
lý Ngọc Nhi. Cả một ngày vất vả như thế, không
bốc mùi mới lạ.
Mà anh cũng không bận tâm vì lời chê bai
của con trai, cái anh để ý là câu “ối giời ơi” của
cậu. Đây là điều một đứa trẻ bốn tuổi nên nói
sao?
“Bin, ai dạy con nói như vậy?”
Bé Bin chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ vô
số tội nói:
“Trên ipad và diện thoại ạ”
“Nói cho ba nghe, ngoài mấy chữ “ối giời ơi”,
con còn học được những gì trên đó?”
Thấy Đình Phong nghiêm túc hỏi, bé Bin |
tưởng anh muốn kiểm tra cậu như lúc học trên
lớp, cậu khoe khoang một cách vô cùng phấn
khởi:
“Nhiều lắm ba ơi, mẹ nó này, chết tiệt này,
‘what the hell?…
Mỗi từ bé Bin nói ra, sắc mặt Đình Phong
teh) đÏÌ một phần, cho đến khi cậu ngân nga một
bãi thơ thì anh thực sự không nghe nổi nữa.
Nguyên văn bài thơ như sau:
“Không chê anh nghèo, lên xe anh. đèo, đâm
phải con mèo, hai đứa cùng tèo.“
“Dừng lại, từ nay về sau, ba sẽ tịch thu ipad
của con.”
Đình Phong êm ái tuyên án khiến bé Bin trợn
tròn mắt. Cậu phải mất vài giây mới định hình
được án phạt của mình.
“Ô…ô, Bin không muốn. Ba ơi, không có ipad
làm sao Bin sống nổi, Bin là đứa bé đáng thương
nhất trên đời.
Khỏi cần quan tâm làm gì cho nhọc lòng,
Đình Phong cũng thừa biết cậu đang giả bộ.
khóc. Đặc biệt, lời nói của cậu khiến anh càng
đau đầu;
“Không có cơm ăn mới chết, thiếu ipad vẫn
sống khỏe re. Ngoan, ba mua rất nhiều đồ chơi
cho con.”
Bé Bin đang giả vờ giả vịt đau khổ vật vã,
( ốñ nghe thấy lời Đình Phong làm ánh mắt cậu
SáÑổ lên, một bộ tươi tỉnh như không có chuyện
gì xây ra.
“Ba nói thật không? Ai nói dối sẽ biến thành
con chó nhỏ.“
Câu nói quen thuộc của con trai khiến Đình
Phong ngây ra, anh chợt nhớ về một buổi tối, khi
cả nhà ba người quây quần bên nhau vẽ tranh,
cậu cũng nói với anh y chang vậy.
Đình Phong vô thức liếc về phía Khả Hân
Mặc dù cô quay đầu đi, nhưng anh biết cô vẫn
dòng tai nghe cuộc nói chuyện của hai cha con
anh bởi vẻ mặt cô rất kỳ lạ, khóe miệng giật giật
như muốn cười mà không dám cười.
Đầu anh chợt lóe lên một ý tưởng. Phải rồi, _ˆ
Khả Hân thích nhất là nhìn thấy anh và con trai
đấu khẩu. Xem ra phải nhờ đến sự giúp đỡ của |
bé Bin rồi.
Nghĩ vậy, Đình Phong giả bộ buồn rầu:
“Ba để đồ chơi của Bin ở nhà rồi, mà muốn
Về nhà thì mẹ xinh đẹp phải mau khỏi bệnh. Đã
thế, mẹ con còn đang giận ba nữa
Ñói xong, anh lén lút nhìn Khả Hân qua khóe
mất, thấy cô vẫn là bộ dạng không thèm quan
tâm. Tuy nhiên, anh không bỏ cuộc. Nhất định
anh sẽ làm Khả Hân cười để cô tha thứ cho anh.
“Tại sao mẹ xinh đẹp lại giận ba Phong?”
“Vì ba khiến mẹ hiểu lầm”
“Hiểu lầm là gì ạ?“
“Ví dụ nhé, khi Bin không làm chuyện xấu,
nhưng mẹ xinh đẹp lại nghĩ Bin làm, đó chính là
hiểu lầm.
“Thế ba làm chuyện xấu sao?”
“Không phải, là người khác làm chuyện xấu
Sau đó đổ oan cho ba.”
Đình Phong nghiêm túc đối thoại với bé Bin,
trong lòng thì hớn hở giơ ngón cái với cậu. Thật.
không hổ là con trai của anh, phối hợp quá nhịp
nhàng.
“Vậy người xấu đó là ai?“
Hết sẩy, tuyệt quá Bin ơi, Đình Phong thiếu.
chút, nữa thì hôn chụt một cái lên má con trai.
Anh: Ñhanh chóng trả lời:
“Chính là Ngọc Nhi, cái cô mà Bin không
thích ấy. Cô ta tự làm giả một thứ, lại mang thứ
đó cho mẹ xinh đẹp xem, thế là mẹ buồn nên
bệnh đấy.”
“Hừ, cô Ngọc Nhi xấu, Bin ghét cô Ngọc
Nhị.
Sau đó, bé Bin nhìn Đình Phong, đánh giá
một chút rồi bĩu môi:
“Ba chơi với cô Ngọc Nhi, ba cũng xấu. Mẹ
xinh đẹp không thích ba nữa, Bin cũng không
thích ba luôn.”
Vẻ mặt Đình Phong cứng đờ, trong lòng âm
thầm hối hận. Đãng lẽ anh nên bịt miệng bé Bin
lại trước khi cậu phun ra câu cuối.
Trẻ con thì vẫn là trẻ con, có thông minh đến
mấy cũng không biến thành người lớn được.
Là anh tự vác đá đập vào chân mình.
“Phải, phải, là ba xấu, Bin và mẹ xinh đẹp
tha thứ cho ba đi, ba biết lỗi rồi.”
Đình Phong chưng ra vẻ mặt mướp đắng, lại
làm ffò trước mặt con trai công khai xin lỗi Khả
Hân.
Anh biết cô vẫn luôn chú ý đến động tĩnh
của anh và bé Bin, nên muốn nhân cơ hội này
cầu xin cô tha thứ.
Bé Bin hết nhìn Đình Phong rồi
Í nhìn Khả
Hân, vẻ mặt rối rắm như không biết đứng về phía
ai.
Đình Phong lập tức bồi thêm một câu có tính
sát thương mạnh với con trai:
“Bin à, mẹ xinh đẹp mà không tha thứ cho
ba thì sẽ bỏ hai cha con mình để trốn đi đấy.”
Câu nói của Đình Phong khiến bé Bin ngây
ra như phỗng. Sau đó, một tiếng khóc kinh thiên
động địa vang lên:
“Ô..ô..mẹ xinh đẹp đừng bỏ Bin đi. Nếu
trốn thì cho Bin theo với, bỏ ba Phong hư ở lại
thôi.”
Ặc, cái thằng nhóc này rốt cuộc là con ai
vậy?
Đình Phong bất lực nhìn bé Bin gào khóc
trong ngực, chân tay vung vẩy hướng về phía
Khả Hân
Anh đành ôm bé Bin lại phía giường của Khả
Hân. Ngay lập tức, bé Bin chui vào trong lòng
mẹ, sống chết không ra. Nước mắt lạch cạch rơi
xuống nhìn đáng thương hết sức.
Khả Hân đau lòng vội vàng dỗ dành cậu, lại
trừng mắt lườm Đình Phong, dọa bé Bin đến phát
khóc thế này, thật đáng ghét
Thấy Khả Hân cuối cùng cũng chịu để ý đến
mình, dù bị lườm nhưng Đình Phong vui như mở
cờ trong bụng. Anh lập tức rút điện thoại trong
túi ra và đưa cho Khả Hân xem đoạn clip.
Tất nhiên, anh tắt luôn phần âm thanh của
nó bởi anh thật sự không chịu nổi tên mình xuất
hiện trong những câu rên rỉ của Ngọc Nhi, càng
không muốn làm Khả Hân và bé Bin bẩn tai
Vừa trông thấy những hình ảnh đó, sắc mặt
Khả Hân biến đổi tức khắc. Cô run run nhìn anh,
biểu cảm không thể tin nổi là anh lại dám công
KHãÏdưa cho cô xem clip anh ân ái với người phụ
nữ khác.
Trong lúc dạ dày Khả Hân lại bắt đầu sôi
trào, Đình Phong nhanh miệng giải thích
‘Khả Hân, đây không phải là anh, em xem kỹ
lại đi, đó là Phan Thành. Trong chuyến công tác
này không chỉ có anh và Ngọc Nhỉ, còn có cả
cậu ta nữa.”
Thấy sắc mặt Khả Hân đã dịu lại, Đình
Phong giải thích tất cả mọi chuyện cho cô nghe.
Ngoài ra, anh còn giải thích chuyện của Hoàng
Ly.
“Hoàng Ly là hồi ức tốt đẹp của anh. Quên
những kí ức đó là điều anh không thể làm, nhưng
vạch rõ ranh giới với cô ấy thì anh làm được.”
“Khả Hân, em là vợ anh, hiện tại hay tương
lai đều không có gì thay đổi. Anh…cần em.”
Đột nhiên, Đình Phong ảo não, rõ ràng anh
định nói ba chữ “anh yêu em”, không biết tại sao
đến miệng lại là “anh cần em”
Có lẽ vì bé Bin còn ở trong lòng Khả Hân nên
anh cảm thấy xấu hổ. Làm trò trước mặt con trai
thổ lộ với mẹ nó, Đình Phong tự nhận chưa mặt
đầy đến mức đó,
Tuy nhiên, anh sẽ để dành ba chữ này để nói
với Khả Hân vào một dịp đặc biệt khác. Khi đó,
anh sẽ chuẩn bị mọi thứ kỹ càng hơn.
Dù thế, Đình Phong vẫn nín thở chờ đợi
phản ứng của Khả Hân,
Siết chặt chiếc điện thoại trong tay, Khả Hân
cảm nhận được một cơn lốc xoáy chưa từng có
trong lòng mình.
Nước mắt cô tuôn rơi không kiểm chế được,
giống như phát tiết những cảm xúc đau khổ
trong lòng.
Mừng rỡ vì Đình Phong không thực sự phản
bội cô, hối hận vì đã để Ngọc Nhi lừa, tủi thân do
bị Đình Phong bắt nạt, và nhất là ba tiếng “anh
cần em” của anh.
Cuối cùng cô cũng đợi được ngày anh nói
rằng anh cần có cô. So với những lời ngon tiếng
ngọt khác, cô chỉ cần điều giản đơn này thôi.
Bé Bin thấy Khả Hân khóc, lập tức cũng
ftung hăng khóc. Thậm chí ,tiếng khóc còn lấn át
Gã tiếng nói nghẹn ngào
Ô…ô, mẹ xinh đẹp đừng khóc, là ba Phong
hư, không phải Bin hư, mẹ xinh đẹp mắng ba
Phong đi”
Nhìn một lớn một nhỏ ôm nhau óc lớn, Đình
Phong đau lòng muốn chết, vội vòng tay ôm lấy
cả hai mẹ con vào ngực. Bỗng, anh nhớ tới lời bé
Bin chê mình hôi, xấu hổ rụt tay lại, lén lút cúi
xuống ngửi ngửi.
Bống, Đình Phong nghe thấy tiếng cười khẽ
xen lẫn tiếng nức nở. Ngẩng đầu lên, anh bắt uăp
đôi mắt đỏ hoe của Khả Hân. Đôi mắt ấy bao
hàm rất nhiều cảm xúc, nhưng anh có thể đọc ra
được một cảm xúc quen thuộc, đó chính là tha
thứ
Phút giây ấy, trái tìm Đình Phong loạn nhịp.
Anh biết mình đã thành công.
Mặc kệ vấn đề hôi hay thơm, Đình Phong ôm
châm lấy Khả Hân, hôn lên những giọt nước mắt
của cô. Vị mặn chát nhắc nhở anh biết, cô đã
từng tổn thương đến mức nào. Anh vuốt ve
0g mặt vợ, thủ thì
“Cám ơn và cũng xin lỗi em, Khả Hân.”
Khoảnh khắc ấy, cả Đình Phong và Khả Hân
đều nhận ra hình ảnh của nhau trong mắt đối
phương, Khả Hân hạnh phúc gật đầu.
Bỗng, một giọng nói non nớt, rầu rĩ vang lên:
“Bin còn ở dưới này nè, hai người buông
nhau ra đi. Ba Phong hôi quá. Bin sắp tắc thở
đến nơi rồi… ô… ô…